Từ cổ cho đến vị trí gần xương quai xanh, hồng luôn cho đến bả vai, tuy rằng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng quả thật cũng bị rộp lên hai cái.
Lông mày của Doãn Tân gắt gao nhíu lại, một mảng lớn như vậy, cũng may là không có hướng lên trên, nếu không bình thường Triệu Tiểu Tiên luôn để ý gương mặt của mình như vậy, còn không khóc cho đến chết?
Doãn Tân nhẹ nhàng đem khăn lông đã chườm đá đắp ở trên làn da đỏ rực của Triệu Tiểu Tiên. "Có hơi lạnh, cố chịu một chút."
"Ân..."
"Những chỗ khác không có bị phỏng chứ?"
Triệu Tiểu Tiên gật đầu một cái. "Ân."
Doãn Tân lúc này mới tức giận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, vừa giống như là oán giận lại vừa giống như là đau lòng: "Cô đã bao nhêu tuổi rồi, thật là ngốc chết người mà."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Tự mình giữ một lúc, tôi đi lấy thuốc trị phỏng."
Doãn Tân nói xong lời này Triệu Tiểu Tiên mới ý thức được, rõ ràng hai tay của mình đều không làm gì, vậy mà lại để Doãn Tân giữ cho nàng một khoảng thời gian dài như vậy.
...Tại sao lại giống như là nàng cố ý chiếm tiện nghi của Doãn Tân?
Phi! Người bị lộ hết là nàng, vẫn là Doãn Tân chiếm được nhiều tiện nghi.
Doãn Tân đương nhiên sẽ không biết, đến lúc này rồi, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên còn có tâm trạng mà nghĩ đến những thứ kia. Cô nhìn đối phương ngoan ngoãn giơ tay cầm chiếc khăn lông tự ấn ở trên người mình, sau đó mới đứng dậy đi đến tủ thuốc, mở ra ngăn kéo lấy thuốc thoa ngoài da.
"Còn có mấy món đồ kia ở bên trong, cô xác định vẫn muốn mặc như vậy mà ngủ?"
Triệu Tiểu Tiên: "Có... có vấn đề gì sao, tôi cảm thấy khá tốt."
Doãn Tân nhướng mày. "Được thôi, chỉ cần cô không cảm thấy khó chịu."
So sánh một chút, áo ngủ của Doãn Tân bởi vì trước sau không ngừng bận rộn mà càng thêm lỏng lẻo, vốn dĩ dây cột ở trên thắt lưng cũng không tính là chặt, sau mấy cái động tác mạnh, rất nhanh khiến cho cổ áo mở ra càng thêm càn rỡ.
Thế cho nên khi một lần nữa ngồi xổm ở trước mặt Triệu Tiểu Tiên, tiểu công chúa ngồi ở trên sôpha đồng thời cúi đầu xuống, dễ dàng từ ở chỗ trên cao, có thể nhìn thấy cái khoảng cách như ẩn như hiện kia.
Triệu Tiểu Tiên:!!
Trong phút chốc đôi mắt liền chịu kích thích, tiếp đó Triệu Tiểu Tiên liền ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, nhiệt độ ở xung quanh hơi thở giống như đã trở lại, khiến cho nàng một giây sau miệng lưỡi đều khô, ngay cả hô hấp cũng giống như có chút trở ngại.
Thật là! Doãn Tân người này sao có thể như vậy, đúng là đồi phong bại tục!!
Thời điểm Doãn Tân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đang ngửa cổ, bộ dạng giống như nhìn bầu trời, không khỏi có chút tò mò cũng ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nhưng mà ngoại trừ có một cái đèn treo xinh đẹp, thì cũng không nhìn thấy những thứ khác.
Cho nên Triệu Tiểu Tiên đang nhìn cái gì?
Hoặc là nói... Đang trốn tránh cái gì?
Doãn tổng luôn luôn nhạy bén, sau khi thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía trước, liền cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể của mình.
Nha...
Trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề, Doãn Tân nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà trước hết cũng không vội vàng đem cổ áo đang mở rộng của mình kéo lại lần nữa.
"Cô đang nhìn cái gì vậy?" Ngược lại còn giả vờ làm bộ dạng không hiểu rõ, hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy cũng không đem đầu cúi xuống. "Không có gì."
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên, từ cái cằm quật cường cho đến cái cổ thon dài duyên dáng, mỗi một mạch máu tựa hồ đều đang tỏa ra hơi thở khiêu khích.
Trong tình cảnh này, thật là muốn tiến lại gần, hung hăng mà cắn một cái.
Có thể là do ý nghĩ ở trong đầu vô cùng mãnh liệt, đặc biệt là trong cái bầu không khí vi diệu này, lại càng làm cho cái loại suy nghĩ vốn dĩ mơ hồ kia nhanh chóng lên men. Cho nên sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, cơ thể của Doãn Tân giống như là bị ma xui quỷ khiến làm ra cái chuyện không chịu sự khống chế của chủ nhân.
Doãn Tân đột nhiên tiến lại gần phía trước một chút, lòng bàn tay chống ở trên sôpha, thân thể hơi hơi đứng lên một chút, sau đó... Chính xác ở trên cái cổ trắng nõn kia, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Triệu Tiểu Tiên:!!
Tiểu bạch thỏ trong nhát mắt bị kinh sợ liền cúi đầu, sau đó lui nhanh về phía sau một chút, trong đôi mắt vô tội giống như đang lên án, không thể tin được nhìn cái tên xấu xa đã đánh lén mình.
Nếu thời gian cho phép, kỳ thật Doãn Tân còn muốn liếm thêm một cái nữa.
Nhưng mà với tình huống ở trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu bạch thỏ sợ đến mức hai mắt phiếm hồng, kinh sợ đến ngay cả cái khăn lông đang chườm nước đá cũng không thể nắm vững, liền rơi xuống trên mặt đất.
...Có phải là hơi quá đáng hay không? Doãn Tân suy nghĩ.
Sau khi lý trí quay về được một chút, hình như mới ý thức được bản thân mình vừa làm ra chuyện gì.
Lại nói tiếp, Doãn tổng luôn luôn là một người giữ được bình tĩnh, cũng chưa bao giờ làm những việc không kiểm soát được lý trí, thế nhưng cái loại thuộc tính làm cho ta cực kỳ hâm mộ này, lại luôn ở thời điểm đụng phải người phụ nữ tên Triệu Tiểu Tiên thì bị mất hết không còn sót lại một chút gì.
Doãn Tân theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là do thực tủy biết vị, còn có chút thèm hay là bởi vì nhớ lại mà thấy sợ.
"Cô... Cô làm gì vậy?" Giọng nói của Triệu Tiểu Tiên nhỏ đến gần như ngập ngừng, âm thanh còn có chút run rẩy, hình như là thật sự sợ hãi. Ngay cả cái gương mặt nhỏ kia ở phía dưới ánh đèn, đỏ đến mức khiến cho người khác muốn suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng mà Doãn Tân tuyệt đối không có khả năng biết là, trái tim nhỏ kia của Triệu Tiểu Tiên mới vừa rồi trong nháy mắt đột nhiên không kịp đề phòng, thiếu chút nữa liền nhảy ra khỏi cổ họng.
Vốn dĩ hơi thở của nàng đã khô nóng giống như là lửa đốt, nóng rực đến nỗi tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể chảy ra một lượng máu lớn.
Đầu của Triệu Tiểu Tiên cứ ong ong ù ù, sự nóng nảy và buồn bực làm cho hai mắt của nàng trở nên mơ hồ, giống như là đang rơi vào tình cảnh khốn khổ nào đó. Mặc kệ ý thức và các giác quan đều bởi vì vậy mà trở nên trì độn, duy chỉ có cái cổ giống như bị chuồn chuồn nước lướt qua một chút kia, trạng thái vô cùng bất thường, tùy ý kêu gào, tranh đoạt sự quan tâm của hệ thần kinh.
Doãn Tân ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên tuy rằng đã quen biết rất nhiều năm, ngày qua ngày vẫn là cái dáng vẻ kia, nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên vẻ đẹp hoặc là mị lực của cô ta, giống như ngay lập tức được nâng lên một chút.
Ít nhất là đối với Triệu Tiểu Tiên mà nói, nàng đã bị cái loại hấp đẫn trí mạng đó bao vây trùng trùng điệp điệp.
Cái loại cảm giác xa lạ này, trong hai mươi ba năm sống ở trên đời, nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Thậm chí nàng còn muốn đưa cổ ra, để cho Doãn Tân hôn lại một lần nữa, hoặc là lại cắn một cái cũng được.
Điên rồi! Thật là điên rồi!!
Cuối cùng tất cả mọi chuyện cũng có thể miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, đại khái là bởi vì Doãn Tân trước tiên kiềm chế xúc động của bản thân, bỗng chốc đứng dậy.
Động tác đột ngột kia liền quấy rối cái không khí vốn dĩ ái muội, cũng đánh vỡ luôn những cái ý nghĩ không nên có.
Ánh mắt của Doãn Tân nhìn sang nơi khác, trong tay vẫn như cũ đang cầm thuốc trị phỏng, dường như một hồi lâu sau mới sửng sốt nhớ đến, vội vàng đặt ở trong tay Triệu Tiểu Tiên.
Cô không trả lời vấn đề của Triệu Tiểu Tiên, trên thực tế là không có khả năng trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù là cô cực kỳ muốn làm một số chuyện đối với Triệu Tiểu Tiên, nhưng cũng cực kỳ sợ hãi sẽ làm tổn thương nàng, mặc kệ là thân thể hay là tâm lý.
Cho nên cô vẫn là nhanh chóng rời đi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Doãn Tân nghĩ, bản thân mình ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên, đại khái đã không khác gì với bệnh nhân tâm thần.
Cả một đêm mưa gió bão giông, tựa như rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế nhưng sau khi tắt đèn, hai người yên tĩnh ngủ ở trong ổ chăn của riêng mình, hồi tưởng lại thì cảm thấy giống như căn bản chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cũng chưa có ai buồn ngủ.
Nhưng nói Triệu Tiểu Tiên vô tâm không phổi cũng không phải không có đạo lý, thời điểm Doãn Tân mất ngủ đến nửa đêm, hình như nghe được âm thanh nghiến răng ngáy khò khè của đối phương, tựa hồ còn nói mớ cái gì đó, nhưng mà do quá mức mơ hồ nên căn bản cái gì cũng không nghe được.
Cho đến một lúc lâu sau, không biết đại khái là khoảng một giờ hay hai giờ, âm thanh nghiến răng đã không còn, tiếp theo đó chính là động tĩnh đối phương đứng dậy.
Doãn Tân ngẩn người, thầm nghĩ Triệu Tiểu Tiên là muốn đi vệ sinh sao?
Kết quả tất nhiên là không phải, bởi vì tiếng bước chân của đối phương cũng không có đi về hướng nhà vệ sinh, mà là hướng về phía buồng trong của cô càng ngày càng gần.
Trước đó Doãn Tân vẫn luôn cảm thấy mộng du chắc là một chuyện vô cùng đáng sợ, nghĩ thử xem, bản thân mình đang ngủ ngon giấc, đột nhiên vừa mở mắt ra thì nhìn thấy người chung phòng với mình vốn dĩ đang ngủ say lại giống như một con rối đi về phía mình, lại còn cứ đứng như vậy ở trước giường trong một lát, đây đều là những chuyện khiến cho người khác phải sợ hãi.
Mà Doãn Tân tự nhiên không thể tránh khỏi bị dọa một trận, nhưng mà cũng may là đối phương cũng không có dừng lại lâu lắm liền tiến hành động tác tiếp theo —— leo lên giường.
Kết quả cuối cùng, quả thật là giống y như đúc đêm hôm qua.
Triệu Tiểu Tiên sử dụng hết cả tay lẫn chân, giống như con bạch tuột bám ở trên người cô, đầu thì gối lên ngực cô, có thể là do quá thoải mái, nên còn rầm rầm rì rì biểu đạt vài tiếng vừa lòng.
Quả thật Doãn Tân cảm thấy rất là buồn cười, lại muốn khóc không ra nước mắt.
Sau khi trong phòng tắt đèn, ánh sáng rất yếu, gần như chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng từ mặt trăng ở bên ngoài mới có thể nhìn rõ một bên gò má của đối phương.
Làn da bóng loáng kia cho dù là nhìn ở khoảng cách gần như thế này cũng hoàn toàn không nhìn ra được chút tì vết nào, Doãn Tân vươn ra cái tay còn tạm thời được tự do, cầm lòng không được ở trên má của Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng mà sờ một chút.
Cái cảm xúc kia so với trong tưởng tượng còn tốt hơn gấp mấy lần.
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do có Triệu Tiểu Tiên ngủ ở bên cạnh hay không, tuy rằng Doãn Tân vẫn như cũ bị ép đến mức không thể thở nổi, nhưng hình như chuyện này cũng không phải là vấn đề gì. Tâm tình bực bội và bất an giống như đã ổn định hơn rất nhiều, rốt cục cũng có chút buồn ngủ.
Triệu Tiểu Tiên có một giấc mộng xuân, là cái loại mà tiêu chuẩn không tính là nhỏ.
Nửa khúc đầu tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía, tốt đẹp đến mức làm cho người ta luyến tiếc tỉnh lại, nhưng mà nửa đoạn sau bởi vì nhìn thấy được gương mặt kia của đối tượng mà mình mộng xuân, trong nháy mắt bị dọa đến nỗi mở to hai mắt.
Lại là Doãn Tân!
Triệu Tiểu Tiên vẫn chưa hoàn hồn nằm ở chỗ đó thở hổn hển hai cái, vừa định nói cũng may chỉ là mơ, sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng mà chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, trước mắt lại xuất hiện gương mặt phóng đại của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên:?!!
'Xoẹt' một cái lập tức đứng thẳng người dậy, Triệu Tiểu Tiên không rõ gãi gãi đầu một cái, càng nhìn càng cảm thấy một màn trước mắt này, tại sao giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi?
Tổn thọ! Nàng... Nàng lại mộng du??
Rốt cuộc đây là cái tật xấu gì?
Trong khi đang rối rắm tự hỏi, Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên không có chú ý đến việc bản thân đứng dậy gây ra động tĩnh quá mức thô bạo và nóng vội, vì thế cho nên dễ dàng đánh thức cái người đang ngủ say ở trên giường.
Giấc ngủ ngắn ngủi làm cho tinh thần hoàn toàn không được nạp điện đầy đủ, khiến cho Doãn Tân đau đầu mệt mỏi, nhưng vẫn không tự chủ được chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên bình của buổi sáng.
Doãn Tân che lại lỗ tai, nhưng vẫn nghe được ở bên ngoài căn phòng, bởi vì tiếng thét chói tai tựa như tiếng còi của cảnh sát, mà những người khác bị đánh thức sau đó liền vội vàng đến cứu.
"Cô kêu cái gì?" Doãn Tân đau đầu nói.
Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng lui về phía sau nhảy xuống giường, đi xa cho đến khi cảm thấy khoảng cách đã đủ an toàn, tiếng hét mới dần dần nhỏ lại.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Doãn Tân chính là, người phụ nữ mang vẻ mặt bị ủy khuất kia thế nhưng lại không có cùng cô lý luận, càng không có mắng chửi người. Mà là trong nháy mắt, phản ứng sau đó là mặc vào một cái áo khoác rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Doãn Tân:...
Quản gia cùng người hầu chạy đến cửa còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra thì đầu óc mơ hồ nhìn tân phu nhân mở cửa chạy ra ngoài, sau đó chính là âm thanh không còn cách nào của Doãn Tân. "Không có chuyện gì, tất cả giải tán hết đi."
Chỉ mới khoảng sáu giờ, chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, cho dù Doãn Tân có đủ các loại khó chịu, nhưng vẫn không hề buồn ngủ từ trên giường đứng dậy.
Doãn Tân rửa mặt, sửa soạn lại một chút, sau đó gọi điện thoại cho Tôn Ngang.
Mới vừa rồi động tĩnh không nhỏ, Tôn Ngang hiển nhiên cũng bị đánh thức, thời điểm đang tìm hiểu xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Triệu Tiểu Tiên chân trần chạy khắp nhà.
"Cô ấy chạy vào trong phòng của Chu Tịnh." Tôn Ngang nói: "Tổng giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cho dù là muốn cãi nhau hay đánh nhau, cũng không cần thiết phải chọn cái thời điểm này chứ? Hai người họ đều không cần phải ngủ hay sao?
Lời nói thì quá dài, Doãn Tân đương nhiên không muốn giải thích dục vọng của bản thân. "Chuyện gì cũng không có, cậu cứ tiếp tục đi ngủ đi."
"Thật sự?" Tôn Ngang hoài nghi nói.
Trả lời Tôn Ngang chính là tiếng 'Đô Đô' chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tôn Ngang: "..."
Triệu Tiểu Tiên sau khi xông vào trong phòng của Chu Tịnh, giống như là quen thuộc đường đi, trực tiếp leo lên giường chui vào trong chăn, đem cả người che lại kín mít, không chừa lại một chút khe hở nào để thở, giống như là thề chết cũng muốn hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chu Tịnh không hiểu xảy ra chuyện gì nhìn tiểu thư nhà mình hành động khác thường, tuy rằng một khắc trước còn đang ngáp một cái, nhưng rất nhanh đã bị hiện thực làm cho vô cùng tỉnh táo.
"Tiểu thư, chị đây là làm sao vậy?" Chu Tịnh hỏi.
Người trong chăn cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau khi bị người khác truy hỏi liên tục, mới quang quác kêu khóc lên một tiếng. "Không còn mặt mũi nào gặp người khác a! Hu hu hu... Vì sao chị lại làm ra cái loại chuyện này, hu hu..."
Chu Tịnh:...
"Cái... chuyện gì a?"
"Em đừng hỏi nữa! Hu hu..." Triệu Tiểu Tiên ảo não đấm ngực dậm chân. "Làm sao bây giờ a, chị muốn tự sát, ai cũng đừng ngăn cản chị, hu hu..."
"Ai, đừng đừng đừng, tiểu thư chị bình tĩnh một chút." Chu Tịnh vừa nghe đến chữ 'tự sát', còn đến nước này? Xem ra thật đúng là không phải việc nhỏ, vậy mà lại có thể ép Triệu Tiểu Tiên đến bước này.
Kỳ quái nhất chính là, mọi người đều nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên chạy đến đây, thế nhưng đến bây giờ cũng không có ai gõ của phòng cô.
Đặc biệt là Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên sở dĩ biến thành như vậy, khẳng định là bởi vì cô ấy nha.
"Chị đừng vội, mọi việc đều có biện pháp giải quyết, trước tiên chị hít thở thật sâu, bình tĩnh một chút, sau đó nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì có được không?" Chu Tịnh vừa nói chuyện nhỏ nhẹ giống như là đang dỗ con nít, vừa thử tính kéo kéo cái chăn, ý đồ đem Triệu Tiểu Tiên từ bên trong đi ra.
Cứ giằng giằng co co như vậy gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng là bởi vì Triệu Tiểu Tiên sắp hít thở không thông, cho nên phải tự mình chui ra, như vậy mới có thể kết thúc.
Nàng cầm lấy tờ khăn giấy, vừa lau nước mũi lại vừa lau nước mắt, lỗ mũi bị nghẹt nên lời nói cũng không nói rõ ràng, còn bị đứt quãng.
"Em... em giúp chị, đi tìm một bác sĩ tâm lý."
Chu Tịnh:?!
"Tiểu thư rốt cuộc chị làm sao vậy?" Chu Tịnh hoảng sợ nói: "Có phải là Doãn Tân đã làm gì chị hay không, tại sao cô ta có thể làm như vậy chứ?!" Nói xong liền nhịn không được muốn xắn tay áo. "Em phải thay chị đi mắng cô ta..."
Triệu Tiểu Tiên lại một phen đem người bắt trở về. "Không có quan hệ gì đến cô ta, là do bản thân chị..." Triệu Tiểu Tiên ủy khuất nói: "Chị cũng không biết là bản thân mình bị bệnh gì."
Chu Tịnh: "A...?"
Triệu Tiểu Tiên: "Trước kia rõ ràng chị không có bị mộng du! Ô..." Nàng vừa nức nở vừa oán giận nói: "Cái phòng này có phải là phong thủy có vấn đề hay không a!!"
Chu Tịnh: "Mộng... du?"
- -----------------
"Tổng giám đốc, cô xác định là phu nhân không có việc gì chứ?" Tôn Ngang nói: "Hình như tôi nghe được cô ấy ở trong phòng của Chu Tịnh đã khóc rất lâu."
Ồn ào thì ồn ào, Doãn tổng vẫn không thể không đúng giờ đi đến công ty, chỉ là hôm nay sắc mặt đặc biệt kỳ quái, nếu nói là tâm tình không tốt, hình như cũng không có chính xác, nếu nói là tâm tình tốt, vậy cái nụ cười nhàn nhạt kia lại có chút quỷ dị không thể tả.
Doãn Tân nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tôn Ngang, cô nói: "Không có việc gì."
Nhưng mà khả năng Triệu Tiểu Tiên có chút việc, cái người phụ nữ kia đầu óc thường xuyên không được tốt, cũng đừng có phạm phải chuyện ngu ngốc gì mới được.
"Để Du Lý đi theo cô ấy."
"...Vâng."
Doãn Tân nói xong tạm dừng trong chốc lát, nhân tiện cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Tôn Ngang."
"A?"
"Cậu có từng nói chuyện yêu đương chưa?"
Tôn Ngang: "Còn... chưa có."
Doãn Tân: "Có người yêu thích chưa?"
Tuy rằng không biết vì cái gì mà tổng giám đốc đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng thư ký Tôn vẫn là cần cù chăm chỉ tự hỏi trong giây lát: "Tôi thích... Britney."
Doãn Tân:?
Sợ Doãn tổng nhận lầm người, Tôn Ngang còn đặc biệt nói họ tên đầy đủ: "Britney Spears."
Doãn Tân nhíu mày một cái: "Là người nước ngoài?"
Tôn Ngang:...
Xem ra Doãn tổng không phải là nhận lầm người, căn bản là không biết người này.
"Là một ca sĩ."
Doãn