Triệu Tiểu Tiên sau khi đi vào bên trong liền tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, cố gắng hết mọi khả năng để làm cho bản thân tránh khỏi tầm mắt của mọi người. Ngày hôm nay mục đích chủ yếu nàng đến đây chỉ có một, đó chính là Lạc Đồng An.
Tuy rằng khi nàng đến đây cũng không tính là sớm, nhưng mà nhìn một lượt toàn bộ hội trường cũng vẫn như cũ không tìm được bóng dáng của Lạc Đồng An.
Không phải là không đến chứ?
Không phải là nhìn thấy tên của nàng, cho nên mới không đến chứ?
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy ly rượu ở trong tầm tay, tâm tình không tốt uống một ngụm.
Du Lý theo sau đi vào bên trong, giống như là báo cáo công việc nói: "Những người phụ nữ ở ngoài kia đang nói xấu cô."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy nhưng một bộ dạng không sao cả. "Mặc kệ bọn họ muốn nói cái gì."
"Doãn tổng đã dặn dò, nếu có người khi dễ cô, nhất định phải đáp trả lại."
Tay đang cầm ly rượu của Triệu Tiểu Tiên dừng lại một chút, bỗng nhiên liền nở nụ cười. "Cô ấy cũng thật để ý."
Nhưng mà hơi để ý một chút.
Để ý làm cho nàng có chút sợ hãi.
Doãn Tân không nên giống như là trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình viết như vậy, trước tiên cho nàng ăn ngon uống tốt mặc đẹp, cưng chiều nàng đến tận trời xanh, nuông chiều đến mức để nàng tự đánh mất bản thân, quên hết tất cả, sau đó lại hung hăng đạp nàng một cái từ trên cao ngã xuống, cho nàng một nhát trí mạng?
"Cô ta còn dặn dò cái gì?"
Du Lý suy nghĩ một lát. "Còn dặn dò, để cô uống ít một chút, nếu gặp được Lạc Đồng An, cẩn phải cách xa cô ta..." Một chút.
Lời còn chưa nói xong, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên liền đứng dậy, hai mắt của nàng nhìn thẳng về một phía của hội trường, bộ dạng chuyên chú hiển nhiên là căn bản không có nghe thấy Du Lý đang nói về cái gì.
"Đồng An!" Sau đó liền cứ như vậy mà chạy qua bên kia.
Thời điểm Du Lý theo bản năng nhíu mày lại muốn đi ngăn cản, thì bị Chu Tịnh giơ một tay ra bắt được tay cô. "Không có việc gì."
"Nhưng mà..."
"Hai người họ thật ra là bạn thân, Doãn tổng lo lắng hơi nhiều."
Lạc Đồng An đưa lưng về phía Triệu Tiểu Tiên, sau khi nghe thấy âm thanh của đối phương thì thân thể hơi cứng đờ, tâm tình của cô phức tạp mà thở ra hai cái, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại.
Triệu Tiểu Tiên cũng vừa lúc chạy đến trước mặt Lạc Đồng An, biểu hiện một loại vui mừng, nhiệt tình tươi cười nhìn cô, thật giống như cũng hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình tương đương ở trên mặt Lạc Đồng An.
Nhưng Lạc Đồng An hiển nhiên không thể làm như tâm nguyện của Triệu Tiểu Tiên, sắc mặt của cô có chút miễn cưỡng, giống như là chỉ cần nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên, lập tức sẽ nhớ lại cái thời điểm cuối cùng kia, Doãn Tân hung hăng vênh váo cùng với sự bất lực của bản thân.
Người con gái mà mình thích nhất lại gặp phải chuyện như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể gả cho người khác, mà bản thân mình thì cái gì cũng không thể làm được.
Cái loại cảm giác đó, có lẽ cả đời này Lạc Đồng An cũng không thể quên được.
Cô tưởng rằng chỉ cần không gặp mặt nhau một khoảng thời gian để dần quên đi hoặc là cưỡng ép bản thân mình hoàn toàn buông bỏ chấp niệm đối với Triệu Tiểu Tiên.
Chính là quá khó khăn, vốn dĩ đã không có khả năng, thời điểm gặp lại người này càng trở nên không thực tế.
Rõ ràng cô biết rõ đêm nay Triệu Tiểu Tiên rất có thể sẽ xuất hiện ở đây, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mà đến.
Cô đã suy nghĩ quá nhiều, bây giờ người đang ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiên là bản thân mình.
Nhưng hiện thực lại là, Triệu Tiểu Tiên chẳng những ở cùng một mái nhà với Doãn Tân, còn ở những thời điểm mà cô không biết sẽ xảy ra một chút chuyện gì đó.
"Tiểu tiên..." Lạc Đồng An nhẹ giọng nói: "Cậu cũng đến."
"Ân."
Lạc Đồng An theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên. "Chúc mừng a, tân hôn vui vẻ."
"..." Vui vẻ không được bao lâu, Triệu Tiểu Tiên liền bị câu chúc phúc này của Lạc Đồng An làm cho mờ mịt không biết phải làm sao. Nàng cảm thấy Lạc Đồng An có chút kỳ quái, đại khái chắc là còn không thể chấp nhận được chuyện nàng bán đứng bản thân.
"Cậu đừng có như vậy được không? Cậu biết mình..."
Lạc Đồng An lại ngắt lời nói: "Mình là thật lòng, mình còn nhìn ra được Doãn Tân đối xử với cậu rất tốt." Cô nói xong lại nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Tiên ngày hôm nay đặc biệt rực rỡ. "Ngày hôm nay cậu rất xinh đẹp."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Đồng An..."
Triệu Tiểu Tiên muốn nói thêm cái gì nhưng mà còn chưa kịp nói, Du Lý không nghe Chu Tịnh khuyên can liền chạy đến đứng ở một bên, ánh mắt mang theo cảnh cáo và phòng bị nhìn Lạc Đồng An, một bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng.
"..." Lạc Đồng An không khỏi cười khổ: "Xem ra Doãn Tân đối với mình, vẫn là không quá yên tâm."
Du Lý: "Đương nhiên, rốt cuộc động cơ của cô không thuần khiết."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy vội la lên: "Du Lý, cô nói cái gì vậy!"
"Cô ta thích cô." Du Lý gọn gàng dứt khoát nói.
Mấy người trong lúc nói chuyện rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của những người khác, Triệu Tiểu Tiên đồng thời sửng sốt, tựa hồ nhìn thấy ở trên gương mặt của Lạc Đồng An xuất hiện một chút lúng túng sau khi chân tướng bị bại lộ.
Không chỉ nhận được những ánh mắt của mọi người ở xung quanh đang vây lấy xem, mà còn thu hoạch được những tiếng xì xào bàn tán bát quái ở sau lưng, càng chủ yếu hơn chính là, bí mật bản thân mình vẫn luôn không dám nói ra, vậy mà cứ như thế từ trong miệng người khác, không chút lưu tâm mà nói ra ngoài.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên không kịp phòng bị liền ngẩn người một chút, ngay sau đó vô cùng oán hận liếc mắt nhìn Du Lý một cái.
"Cái... cái gì nha?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt mở to đôi mắt. "Du Lý, cô đừng có nói bậy a, tôi và Đồng An thật ra chỉ là bạn thân!"
"Tôi không có nói bậy."
Triệu Tiểu Tiên lại không tin, nàng đột nhiên vươn tay ra muốn nắm lấy tay của Lạc Đồng An để chứng thực mọi chuyện, nhưng mà đối phương lại giống như phản xạ có điều kiện lui về phía sau trốn tránh một chút.
"...?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nhìn Lạc Đồng An: "Đồng An..."
"Thật xin lỗi."
Lạc Đồng An sau khi cắt ngang lời nói của Triệu Tiểu Tiên liền quay đầu vội vàng từ bên trong đám người chạy ra ngoài.
Cô không biết phải nói gì, cho dù có nghĩ đến, cũng không muốn lấy phương thức này để kết thúc mọi việc.
Trước kia Lạc Đồng An thường xuyên có ảo tưởng, chờ đến một ngày nào đó, thời điểm khi mà Triệu Tiểu Tiên rốt cục cũng có thể nảy sinh yêu thích đối với cô, lúc đó cô sẽ cầm theo một bó hoa tươi cùng nhẫn, cầu hôn với Triệu Tiểu Tiên.
Cho dù cái ngày đó rất xa xôi hoặc là vĩnh viễn không bao giờ đến, bản thân mình cũng có thể dùng thân phận là bạn thân ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiên. Cho dù là cậu ấy gả cho người khác cũng không sao, chỉ cần cậu ấy vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng còn bây giờ thì sao, hai loại khả năng, cái nào cũng đều không có xảy ra.
Triệu Tiểu Tiên không vui, cô cũng không hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Triệu Tiểu Tiên trơ mắt nhìn Lạc Đồng An chạy xa, đôi mắt cũng không biết có phải là mở quá lâu hay không hoặc là còn vì nguyên nhân nào khác, mà dần dần phủ lên một lớp đỏ nhạt.
Lúc này nàng đột nhiên mới nhớ đến cái gì, quay đầu lại trừng Du Lý. "Rốt cuộc là chuyện như thế nào!!"
Lạc Đồng An đột nhiên xin lỗi, nói theo một ý nghĩa nào đó, đã đại diện cho câu trả lời của cậu ấy.
- -------------------
"Sao có thể chứ, tôi không tin!"
"Tiểu thư..."
"Tuyệt đối không tin!" Triệu Tiểu Tiên lặp đi lặp lại lời thanh minh, ly rượu trong tay hết ly này lại đến ly khác, dưới tác dụng của cồn, mặc kệ trong đầu hay là trước mắt, đều là một mảnh mơ hồ. "Em tránh ra, đừng có làm phiền chị!"
Chu Tịnh khuyên một hồi lâu cũng không được, chỉ có thể quay đầu lại đi ngăn cản những người đang quay lén xem kịch vui. "Có gì hay chứ, mau tản đi! Đừng chụp đừng chụp!"
"Cứ để cho bọn họ chụp!" Triệu Tiểu Tiên thần trí không tỉnh táo, la hét: "Lão tử hôm nay đẹp như vậy, cứ để bọn họ chụp cho đủ!!"
"Cái loại đức hạnh này, cho dù nói tốt tôi cũng không tin đâu!"
"Không biết đã thảm hại thành cái bộ dạng gì rồi, còn ở đây phùng má giả làm người mập..."
"Tôi nói mấy người các cô, nếu không dồn ép người khác thì sẽ chết hay sao?" Lời kia còn chưa nói xong thì đã bị một âm thanh từ phía sau tức giận ngắt lời nói.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn kia của Tôn Ngang, ngay cả những lời nói oán giận cũng lập tức nuốt trở vào.
Tôn Ngang tuy rằng chỉ là một cái thư ký, nhưng bởi vì là thư ký của Doãn Tân, cho nên vẫn được xem là một nhân vật rất có danh dự và uy tín.
Đặc biệt là mọi người đều biết vị thư ký này từ trước đến giờ đều như hình với bóng cùng tổng giám đốc nhà mình, cho nên sự xuất hiện của Tôn Ngang cũng hoàn toàn đại biểu cho việc Doãn Tân đang ở gần đây.
Quả nhiên, Doãn tổng với phong thái duyên dáng từ từ xuất hiện ở phía sau.
Bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên giống như một bãi bùn lầy thành công làm cho Doãn Tân ghét bỏ nhíu mày lại, nhưng mà cô vẫn như cũ dưới con mắt của tất cả mọi người, lập tức đi đến đón cô vợ trẻ của mình về nhà.
Đầu óc của cô đúng là bị cửa kẹp, mới có thể đi thích cái người Triệu Tiểu Tiên giống như cái khối u ác tính!
Một bên tự chế giễu bản thân, một bên cơ thể lại hết sức chân thành cúi người xuống, đem người từ trên sôpha mạnh mẽ kéo lên.
"Ngô, ai a, đừng có kéo tôi... Tránh ra..."
"Đứng lên!" Doãn Tân tức giận. "Theo tôi về nhà."
"Không trở về nhà, ngô, tôi... tôi đã lập gia đình... Không thể về nhà..."
Doãn Tân: "..."
Mất bao nhiêu công sức mới lôi được Triệu Tiểu Tiên từ buổi tiệc rượu ôm vào trong xe, Tôn Ngang thì lưu lại trong chốc lát làm công tác tư tưởng cho đám người còn đang trợn mắt há mồm.
"Tổng giám đốc cùng phu nhân cảm tình rất tốt, không cần mọi người phải nhọc lòng, ngày hôm nay chỉ là một tình huống đặc thù, phu nhân thương tâm khổ sở cũng không phải bởi vì tổng giám đốc." Tôn Ngang giải thích có trình tự: "Cho nên, nếu sau này có ai truyền ra những lời đồn không có thật kia, Doãn gia sẽ giữ lại quyền lợi khởi tố tội phỉ báng, như vậy cũng chỉ có gặp nhau ở tòa án!"
Mọi người: "..."
Thật ra cho dù Tôn Ngang cái gì cũng không cần nói, Doãn tổng có thể tự mình ra mặt đón Triệu Tiểu Tiên đi về nhà như vậy, cũng đã vô cùng nói ra rõ vấn đề.
"Ngoài ra, ảnh chụp trong điện thoại di động làm phiền đem tất cả xóa hết!"
Ban đầu cho dù có làm gì Triệu Tiểu Tiên cũng không chịu để cho người khác ôm, kết quả thật vất vả mới nhét được vào trong xe, sau đó nói như thế nào cũng không chịu buông tay. Hai cánh tay thêm một cái chân cứ như vậy bám ở trên người của Doãn Tân, cả người và miệng đều đầy mùi rượu, hà hơi một cái làm cho Doãn tổng một lần nữa hoài nghi về nhân sinh.
"Triệu Tiểu Tiên, cô đừng có quá đáng!"
"Vì cái gì..."
Doãn Tân: "...? Cái gì vì cái gì?" Cô còn hỏi tôi vì cái gì?
"Vì cái gì, lại trở thành như vậy..." Triệu Tiểu Tiên nỉ non nói, gương mặt nóng bỏng dán ở trên người Doãn Tân, mùi rượu xen lẫn với hơi thở nóng rực, rất nhanh khiến cho trong xe đang đóng kín trở nên ngột ngạt không thể thở nổi.
Triệu Tiểu Tiên không nghĩ ra, vì cái gì mà cái người mình chán ghét nhất, sẽ bất kể mọi thứ để kết hôn cùng mình, vì cái gì mà người bạn tốt nhất của mình, sẽ đột nhiên biến thành người thích mình.
"Tôi chỉ... chỉ là muốn có một... một người bạn..." Nàng đấm ngực ảo não nói: "Làm bạn bè, không được sao?!!"
Doãn Tân: "..."
"Hu hu... Hiện tại ngay cả một người bạn tôi cũng không có... Hu Hu..."
"..." Trong lòng vốn đang tràn đầy bực bội, khi Doãn Tân nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên cứ khóc lóc như vậy, ngay lập tức liền bất đắc dĩ mềm lòng. Cô yên lặng thở dài một hơi, lại ngẩng đầu nhìn về Du Lý ở phía trước. "Cô nói chuyện không thể uyển chuyển một chút được hay sao?"
Du Lý: "Không thể."
Doãn Tân: "...Cô cứ như vậy mà nói ra, sẽ gây ra cho cô ấy tổn thương rất lớn cô có biết hay không?"
Du Lý: "Đau dài không bằng đau ngắn."
Doãn Tân: "..."
Du Lý: "Cô dự định khi nào sẽ nói cho cô ấy biết, cô thích cô ấy?"
"Ai ai! Việc này không cần cô nhọc lòng, tôi đều có tính toán!" Vừa nghe thấy chủ ý đánh lên trên người mình, Doãn Tân vội chặn lại nói: "Cô ngàn vạn lần đừng có lỡ miệng nói a!"
Du Lý từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái, cho dù bộ dạng cũng không phải thật đồng tình, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.
Đại khái là cảm thấy loại người giống như Doãn Tân và Lạc Đồng An, rõ ràng là một chuyện đơn giản nhưng nhất định lại làm cho nó kéo dài và phức tạp, kết quả còn không được như mong muốn, thật sự là không thể lý giải.
Kết quả Doãn Tân vừa mới dứt lời không bao lâu, người trong lòng đột nhiên run rẩy hai cái, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ và cay đắng, đôi môi mím chặt, khó chịu kêu lên hai tiếng 'Hmm', một bộ dạng... bộ dạng lập tức có thể nôn ra.
Ngay lập tức Doãn Tân mở to hai mắt nhìn. "Uy... Uy! Triệu Tiểu Tiên, tôi cảnh cáo cô, đừng có..."
Câu nói uy hiếp kế tiếp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Triệu Tiểu Tiên căn bản cái gì cũng không có nghe vào, cũng đã không khống chế được cái miệng. "Nôn ——!"
Doãn Tân: "——!!"
"Triệu Tiểu Tiên ——!!!"
Doãn tổng thật sự không biết bản thân mình làm thế nào để có thể duy trì lý trí quay về nhà, từ bên trong cái xe tràn ngập mùi hôi thối đi ra, lại cởi ra bộ quần áo dơ bẩn đáng sợ kia của bản thân.
Sau khi tạm thời giúp Triệu Tiểu Tiên ổn định xong, cô lập tức vội vàng đi vào trong phòng tắm để tắm rửa một cái.
Kết quả mới vừa tắm được một nửa, đột nhiên liền có người mạnh mẽ đẩy cửa xông vào.
Triệu Tiểu Tiên nghiêng ngả lảo đảo đỡ vách tường, giày cao gót ở dưới chân chỉ còn lại một chiếc, nhưng sau khi đi được hai bước, liền rơi xuống ở bên cạnh.
Thời điểm Doãn Tân nghe được động tĩnh theo bản năng nghi hoặc quay đầu lại.
Mắt của người kia còn không có mở ra, vậy mà lại có thể chuẩn xác không chút sai lầm nhào đến phía trước.
Doãn Tân:!
Đột nhiên bị người khác ôm vào trong lòng, cho dù là nước cũng đã đủ ấm, nhưng Doãn Tân vẫn cảm giác được trên người của đối phương độ nóng rực dị thường.
Thế nhưng với tình hình ở trước mắt thì chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ đây là lần đầu tiên bộ dạng không một mảnh vải che thân này của Doãn tổng bị người khác nhìn thấy, cho dù đối phương đang thần trí không rõ ràng, nhưng vẫn như cũ cảm giác được sự lúng túng chưa bao giờ có.
Quần áo của Triệu Tiểu Tiên thật ra còn mặc rất nguyên vẹn, Doãn Tân đã giúp nàng đổi bộ lễ phục bằng một bộ đồ ngủ dài rộng, cả người được bọc rất là kín đáo.
Cái này gọi là gì? Ăn miếng trả miếng sao?
Doãn Tân cảm thấy người phụ nữ này chính là do trời cao phái xuống để trả thù cô.
"Triệu Tiểu Tiên?"
"Ngô..."
Nước vẫn không ngừng chảy ở bên trong căn phòng kính cao cấp, Doãn Tân sau khi bị hoảng hốt trong một thời gian ngắn, dưới tình huống sắp bị dòng nước làm cho hít thở không thông, mới dần dần đưa tay tắt vòi nước.
Nguyên do là ở cùng với Triệu Tiểu Tiên thời gian quá lâu rồi, nên cũng bị lây bệnh ngốc hay sao. Tại sao cô lại có thể quên mất phải khóa cửa??
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ngoại trừ nhào đến ôm lấy cô, sau đó thật ra cũng không có hành động gì khác, cũng chỉ là đơn thuần ôm như vậy mà thôi, thành thật đến không thể thành thật hơn, thậm chí giống như tính toán cứ như thế này mà ngủ một giấc.
Bỗng nhiên Doãn Tân cảm thấy, cái tật xấu mộng du này của Triệu Tiểu Tiên khả năng là không phải nhằm vào chiếc giường, mà là nhằm vào người cô.
Giống như bây giờ vậy, cho dù đang ở trong phòng tắm để tắm rửa, nhưng Triệu Tiểu Tiên mơ mơ hồ hồ vẫn có thể lần mò đến trong này, cứ như vậy mà ôm lấy cô tiếp tục ngủ.
Doãn Tân quả thật không biết bản thân mình nên cảm thấy cao hứng, cảm thấy vui mừng, hay là nên cảm thấy buồn bực —— loại tình huống này, làm sao cô có thể tiếp tục tắm được đây?
"Triệu Tiểu Tiên." Doãn Tân không khỏi đề cao âm lượng, lại kêu hai tiếng.
Nhưng hiển nhiên là sẽ không có hiệu quả, Triệu Tiểu Tiên say quá mức lợi hại, ngủ giống như chết, cả người tựa như là một bãi bùn lầy không có xương dính ở trên người cô. Đừng nói là phản ứng lại cô, để cho nàng hừ lại một tiếng đoán chừng cũng tốn nhiều sức lực.
Doãn Tân cảm giác sâu sắc sự bất lực, thở dài một tiếng, dứt khoát từ bỏ ý định đem Triệu Tiểu Tiên đánh thức. Suy nghĩ lại một chút, với tình hình ở trước mắt, hay là cứ để cô ấy ngủ tương đối tốt hơn.
Doãn Tân nỗ lực cố gắng với lấy cái khăn tắm đang để trên cái giá gần đó, dự định đơn giản lau sơ một chút hoặc là tùy tiện quấn lấy bản thân một chút, nhưng mà sau khi mệt mỏi nỗ lực vẫn không được như ý nguyện. Triệu Tiểu Tiên ngày thường vặn một cái nắp chai cũng tốn sức, vậy mà bây giờ sức lực lại vô cùng lớn, cứ lôi kéo cô không buông ra. Chính vì vậy cho dù Doãn Tân bình thường siêng năng tập thể dục, thể lực hơn người, căn bản cũng không thể lấy ra một chút sức lực làm chuyện khác.
Dẫn đến kết quả trực tiếp chính là, Doãn tổng chỉ có thể để bộ dạng như thế này, ôm người đi từ trong phòng tắm ra bên ngoài.
Nhưng mà ngược lại như vậy cũng tiết kiệm chút phiền phức, nói cách khác sau khi thật vất vả mới đem Triệu Tiểu Tiên từ trên người kéo xuống ném ở trên sôpha, tiếp đó cô còn có thể quay về phòng tắm tiếp tục tắm rửa lần nữa.
Tiếp đó, hai phút sau Doãn Tân mới ý thức được bản thân vậy mà lặp lại cùng một sai lầm, lại một lần nữa trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên đẩy cửa tiến vào, sau đó lại y như cũ một lần nữa bám lên người của cô.
Doãn Tân:...
Cái loại cảm giác mệt tim này đại khái cho dù là ký một trăm tờ văn kiện cũng không thể sánh bằng.
Nhưng mà thời điểm muốn một lần nữa ôm người đi