Lời nói này thật làm cho người khác có chút thụ sủng nhược kinh, nghĩ lại trước kia, có khi nào Doãn Tân nhận được đãi ngộ cao như vậy từ Triệu Tiểu Tiên?
Bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt ngoại trừ tuần lễ đầu tiên, bởi vì Triệu Tiểu Tiên tự mình xuống bếp kết quả không được như ý, mới không thể không dùng đầu bếp trong nhà làm phương án bổ sung thay thế tạm thời, sau này thì tay nghề của Triệu Tiểu Tiên dần dần có thể thay thế được.
Nói là nếu để người khác làm, cho dù có tốt đến mấy thì cũng thiếu chút tâm ý, nhưng thật ra là bản thân mình sống không có bận rộn gì, trong lòng liền có cảm giác tội lỗi, không thấy yên ổn.
Doãn Tân vô cùng cảm động, đồng thời cũng đánh giá không trái lương tâm một chút nào —— Triệu Tiểu Tiên làm đồ ăn gì đó quả thật đều ăn rất ngon, cho dù thời gian cô mang thai không muốn ăn gì còn thường xuyên muốn nôn, nhưng chỉ cần là Triệu Tiểu Tiên đưa đồ tới, cô có thể không chút miễn cưỡng đem toàn bộ thức ăn ăn hết.
Chuyện này chẳng những nằm ngoài dự kiến của Doãn Tân, ngay cả những người khác cũng thấy được, cũng cảm thấy không biết có phải là do Doãn Tân không dám làm phật lòng ý tốt của phu nhân hay không, cho nên mới miễn cưỡng bản thân.
Đối với chuyện này, Doãn Tân bày tỏ đúng thật là không phải. Nha đầu Triệu Tiểu Tiên này hiển nhiên đã tốn sức hao tâm rất nhiều, vì để có thể làm cho cô một bữa cơm dinh dưỡng vừa phong phú lại còn có thể ăn ngon, đã thực hành không ít.
Đồng thời cũng nói rõ được một vấn đề, cái người Triệu Tiểu Tiên này thật ra căn bản cũng không phải là đần độn hay là ngốc nghếch, thậm chí còn rất có thiên phú. Chính là do trước kia cuộc sống không hề có áp lực, làm cho đầu óc không có hoạt động, mới lộ ra một chút ngốc nghếch.
Doãn Tân nhìn bộ dạng nghiêm túc dọn dẹp của Triệu Tiểu Tiên, giống như là có điều bất mãn. "Chỉ là bởi vì, tôi là một thai phụ?"
Động tác của Triệu Tiểu Tiên dừng lại một chút, một lúc lâu sau mới phát hiện ra cái cách nói này hình như không quá ổn thỏa. "Ách... cũng bởi vì, thai phụ là cô." Nàng thay đổi cách nói, ngược lại bổ sung thêm một câu.
Dường như lúc này Doãn Tân mới vừa lòng, trong mắt cô tràn đầy ái mộ nhìn về hướng Triệu Tiểu Tiên đang dần thay đổi thành một hiền thê lương mẫu, mãi cho đến khi đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay của đối phương dán một miếng băng keo cá nhân.
Ý cười của Doãn Tân cứng đờ, vươn tay nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Tại sao lại như thế này?"
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt. "Chính là, không cẩn thận bị đụng trúng một chút."
"Đụng trúng một chút?" Vì đã dán băng keo cá nhân, cho nên không nhìn thấy miệng vết thương ở bên trong, nhưng mà có thể hoàn toàn che hết như vậy thì chứng minh kích cỡ cũng không lớn.
Nhưng cho dù là như thế, Doãn Tân vẫn là không nhịn được mà đau lòng.
"Ách..." Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy dáng vẻ không chịu buông tha của Doãn Tân, đành phải sửa lại lời nói: "Cắt trúng một chút."
"Bị dao cắt?"
"Ân..."
Doãn Tân: "Thời điểm nấu cơm cắt trúng?"
"Ai nha, chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè."
Nói ra thì thật nhẹ nhàng, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên bị chứng sợ máu, cảnh tượng lúc đó ở hiện trường không chừng còn hỗn loạn hơn nhiều.
Giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Bây giờ tôi không còn bị chứng sợ máu nữa."
Doãn Tân:?
Đương nhiên Triệu Tiểu Tiên sẽ không nói, khoảng thời gian ban đầu khi vừa vào phòng bếp, bởi vì trên cơ bản mỗi ngày nàng đều phải chịu những vết thương nhỏ, hoặc là thời điểm nhìn thấy người khác giết gà giết cá, luôn luôn phải nhìn thấy máu, cho nên giống như cái chứng sợ máu này đã được khắc phục ở một trình độ cao.
"Sau này đừng làm nữa." Doãn Tân nói.
Nhưng mà yêu cầu này quả thật là không thể thương lượng, Triệu Tiểu Tiên lập tức thu hồi tay, không thể nghi ngờ nói: "Vậy thì không được!"
"Tại sao lại không được..."
"Chút vết thương nhỏ này có tính là cái gì, bây giờ cô là thai phụ, là vợ của tôi, tôi phải cưng chiều cô!" Rốt cuộc thì Doãn Tân đang mang thai con của hai người, Triệu Tiểu Tiên tự nhận bản thân mình là một người có ý thức gánh vác tránh nhiệm, chắc chắn không thể làm ra cái chuyện móng heo lớn.
Doãn Tân:...
Có thể là do trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên buột miệng thốt ra lời nói khiến cho người khác quá mức cảm động, vì thế cho nên sau khi Doãn tổng nghe xong, trong nháy mắt cũng chưa kịp phản ứng, thậm chí hoài nghi bản thân có phải là xuất hiện một loại ảo giác nghe nhầm nào đó hay không.
"Cô nói cái gì?"
Triệu Tiểu Tiên cũng không biết Doãn Tân đang rối rắm cái gì, một bộ dạng đương nhiên mở miệng lặp lại lời nói: "Tôi nói cô là vợ của tôi, tôi phải cưng chiều cô! Cho nên cái loại chuyện nhỏ như nấu cơm này, cô cũng đừng quản."
Đột nhiên Doãn Tân cảm thấy đôi mắt có hơi khô, dừng một chút lại không nhịn được liền mỉm cười, càng cười càng vui vẻ.
Cái lời nói này từ trong miệng của Triệu Tiểu Tiên nói ra, tại sao nghe vào lại có chút kỳ quái như thế, cảm giác giống như là một tiểu đại nhân, nghiêm trang vỗ ngực nói phải bảo vệ người khác.
Thế nhưng, tại sao lại dễ nghe như vậy?
"Cô cười ngây ngô cái gì vậy?"
Ý cười này của Doãn Tân muốn thu lại cũng thu không được. "Nghe được lời nói tâm tình, có chút vui vẻ."
Triệu Tiểu Tiên:...
Nàng có nói lời tâm tình sao?
Tiểu nha đầu bị cười cảm thấy thật mất mặt, bĩu môi nói: "Sau này không nói nữa."
"Đừng a." Doãn Tân nắm lấy Triệu Tiểu Tiên. "Tôi muốn nghe thật nhiều lời, nghe nhiều thì tâm tình tôi mới tốt, như vậy em bé càng có thể khỏe mạnh."
Triệu Tiểu Tiên:...Điều này cũng đúng.
Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc lên kế hoạch, sau khi trở về lại tìm thêm nhiều lời trích dẫn về tình yêu, để mỗi ngày nói vài câu với Doãn Tân, dù sao cũng không phải là chuyện phiền toái gì.
"Cô dự định khi nào thì nghỉ thai sản a?" Sau khi suy nghĩ cân nhắc đến một việc, Triệu Tiểu Tiên lại hỏi.
Theo lý thuyết Doãn Tân đang mang thai, không nên mỗi ngày đều vất vả làm việc như vậy, nhưng mà công ty không có ai quản lý, Doãn tổng lại kiên trì nói bản thân mình hiện tại mới giai đoạn đầu mang thai cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên tạm thời trước tiên cứ làm như vậy.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn là nôn nóng, sợ người kia quá mệt mỏi lại xảy ra cái chuyện rủi ro gì.
Rủi ro gì cũng đều không được!
"Đừng sốt ruột, trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, khoảng chừng cuối tháng này là có thể quay về, đến lúc đó tôi có thể nghỉ ngơi."
Đôi mắt to của Triệu Tiểu Tiên lấp lánh. "Hai người họ có biết chuyện cô đang mang thai chưa?"
Doãn Tân lắc lắc đầu. "Còn chưa biết."
Chính xác mà nói thì Doãn Tân cũng đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, đoán chừng là hai vợ chồng kia cho dù có nằm mơ cũng sẽ không thể tưởng tượng được, con gái của mình đi tìm vợ, cuối cùng người sinh em bé vẫn là bản thân mình.
Điều mà Triệu Tiểu Tiên lo lắng thật ra cũng chính là chuyện này, bản thân vốn dĩ gả vào Doãn gia chính là một thiếu nãi nãi ăn chơi lêu lổng, kết quả chưa nói đến chuyện ăn không uống không, đến cuối cùng chuyện sinh em bé cũng để lại cho Doãn Tân. Chờ sau khi ba mẹ của Doãn Tân trở về, còn không biết sẽ bất mãn như thế nào đối với nàng đây.
Triệu Tiểu Tiên cứ lo lắng không yên, đem hết tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt, Doãn Tân vươn tay xoa xoa một chút gương mặt của nàng. "Đừng có mặt ủ mày chau, ba mẹ tôi vẫn là rất dễ sống chung."
Mặc dù cô cũng không biết sau khi hai vợ chồng già biết được chuyện này sẽ có phản ứng gì, rốt cuộc chuyện này dù sao cũng vượt xa dự tính của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ về chuyện dễ sống chung, đó là trong những tình huống bình thường, hiện tại chuyện này của các nàng, hiển nhiên đã không còn trong phạm vi thông thường.
Bây giờ muốn cho bản thân cũng mang thai một đứa cũng không thể nào, chuyện duy nhất có thể làm được đại khái cũng chỉ có thể nỗ lực rồi lại nỗ lực nhiều hơn một chút để bù đắp lỗi lầm mà thôi.
Suy nghĩ lại tất cả những chuyện này, tuy rằng Doãn Tân mang thai là chuyện mà Triệu Tiểu Tiên rất cao hứng, nhưng mà lại hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu của nàng. Vốn dĩ có thể yên tâm thoải mái dựa vào chuyện mang thai để hưởng thụ đãi ngộ của thiếu phu nhân, hiện tại cái bụng thì được giải phóng, còn áp lực tinh thần lại tăng gấp mấy lần.
Có thể là do chủ đề đột nhiên bị khơi lên, thì rất khó mà bình phục trở lại. Mãi cho đến khi Triệu Tiểu Tiên rời khỏi công ty, Doãn Tân vẫn có chút không yên lòng.
Doãn Tân nhìn văn kiện ở trên bàn, đột nhiên liền không còn tâm tình để tiếp tục làm việc, cân nhắc một lúc lâu sau vẫn là cầm lấy điện thoại di động, ấn mở danh bạ.
"A lô?" Điện thoại vừa được kết nối, Doãn Tân nhẹ giọng nói. Trong lòng của cô đang đánh trống, cho nên cảm giác ngay cả giọng nói cũng không có sức lực gì.
"Bảo bối a, sao vậy?" Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Thư đại khái là đang làm massage spa, giọng nói nghe qua rất thả lỏng và thư giãn.
Ngón tay của Doãn Tân khi có khi không gõ trên mặt bàn. "Mẹ..." Cô muốn nói lại thôi: "Có một chuyện này."
"Con nói đi~"
Doãn Tân mím môi dưới, cô cảm thấy đại khái là Lâm Thư thả lỏng không được bao lâu. "Con..." Cô cố gắng hết mọi khả năng khéo léo nói: "Doãn gia của chúng ta, có hậu rồi."
Lâm Thư:...
Người ở đầu dây điện thoại bên kia rõ ràng phản ứng một lúc, cứ mấy giây không có nói chuyện như vậy, rồi sau đó mới bất chợt thay đổi tốc độ và ngữ điệu: "Con nói cái gì?"
Doãn Tân sẽ không thường xuyên gọi điện thoại cho ba mẹ, một mặt là bản thân cô luôn bận rộn, một mặt khác là thời điểm hai vợ chồng kia chơi đến hưng phấn cũng sẽ không vui khi nhận được điện thoại 'quấy rầy' của cô.
Vì thế cho nên trong hai tháng nay, ước tính cũng chỉ gọi điện thoại có hai lần, kết quả là mỗi lần đều có thể ném cho đối phương một quả bom hạng nặng.
Doãn Tân khẽ cắn môi: "Con... có em bé."
"Tiểu Tiên mang thai rồi??" Lâm Thư ngay lập tức vui vẻ nói: "Nhanh như vậy sao, chuyện khi nào a?" Bởi vì hưng phấn nên bà liên tục hỏi mấy cái vấn đề: "Bảo bối a, con đúng thật là có khả năng làm vẻ vang cho Doãn gia chúng ta a!"
Suy nghĩ lại một chút, như vậy thì tặng cái tòa nhà kia đúng thật là không bị thiệt.
Doãn Tân nghe thấy giọng nói cao hứng của đối phương nên cũng không dám lên tiếng, mấu chốt là không biết nên nói như thế nào. Cô giơ tay đỡ trán, mất cả buổi mới bất đắc dĩ mở miệng: "Không phải Tiểu Tiên..."
Quả nhiên lời này vừa nói ra, đối phương lập tức liền ngừng lại, Lâm Thư hiển nhiên trầm tư trong chốc lát, sau đó cũng dần dần trầm lắng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc khó xử: "Ơ! Vậy... vậy thì chuyện này không dễ xử lý..."
Doãn Tân:?
Cái gì không dễ xử lý?
Mang theo cái nghi vấn này, Doãn Tân nghe thấy Lâm Thư tiếp tục nói: "Con gái nhà ai vậy? Còn Tiểu Tiên phía bên này, con dự định làm sao bây giờ a? Chậc, con nói thử xem tại sao lại gây ra chuyện lớn như vậy, có phải là thời điểm xã giao con lại uống quá nhiều hay không?"
Doãn Tân: "...A?"
Lâm Thư: "Hiện tại bản thân con suy nghĩ như thế nào a? Đứa nhỏ này con muốn hay là không muốn a?..."
"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy?" Doãn Tân thật sự không thể tiếp tục chịu nổi, liền cắt ngang lời nói: "Cái gì mà con gái nhà ai, cái gì mà Tiểu Tiên làm sao bây giờ?"
"Con làm cho người khác mang thai, với cái tính tình của Tiểu Tiên còn không làm ầm ĩ đến lật trời với con a! Như vậy thì chắc chắn đều phải làm yên lòng cả hai bên nha!"
Doãn Tân sụp đổ nhắm hai mắt lại, hung hăng hít sâu mấy lần.
"Con không làm cho người khác mang thai!" Doãn Tân vô lực nói, vì tránh cho lại bị hiểu lầm, cô vẫn là thở dài nói ra tình hình thực tế: "Là con bị người khác làm cho mang thai."
"A?!" Lâm Thư không ngừng kinh ngạc. "Không phải, con và người khác có con thì coi như xong đi, tại sao đứa bé này lại mang trong bụng của con? Ai dám gài bẫy con chứ!" Nghe giọng điệu giống như là bà đã xắn tay áo lên chuẩn bị đi đánh nhau. "Con nói cho mẹ nghe là nhà nào, mẹ và ba con quay về giết chết hết tất cả bọn họ!"
"Con không phải có con cùng với người khác! Đứa bé là của con và Tiểu Tiên, nhưng mà người mang thai không phải là Tiểu Tiên, mà là con!" Doãn Tân thật sự không chịu nổi lão thái thái cứ nói hươu nói vượn, một hơi đem toàn bộ sự việc kể ra.
Lâm Thư:...
Rồi sau đó đột nhiên không khí đông cứng lại hơn nửa phút, tiếp đó lại bị một tiếng "A" đột ngột của đối phương đánh vỡ.
"Cái đó... cái đó thì tốt..." Lâm Thư suy nghĩ, ít nhất là tốt hơn so với việc Doãn Tân không cẩn thận đi ngoại tình.
Đại khái cũng là bởi vì trong cái rủi còn có cái may, so sánh một chút, ngược lại thì phản ứng của Lâm Thư thật ra bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong dự đoán của Doãn Tân.
Doãn Tân ngưng thần tĩnh khí chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương, quả nhiên kết quả vẫn là cô suy nghĩ nhiều, sự bình tĩnh của Lâm Thư chỉ là tạm thời, đại khái là qua nửa phút sau, vẫn là triệt để bùng nổ ra.
"Con nói con mang thai?!"
Doãn Tân: "..."
Cô vốn tưởng rằng tốt xấu gì bản thân mình đang mang thai, Lâm Thư thân làm mẹ có thể quan tâm hỏi thăm cô hai câu, không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng thiếu chút nữa làm cho cô tức chết. "Con mang thai, vậy thì công ty ai sẽ quản lý?"
Doãn Tân:???
"Hai người dự định là ở nước ngoài không trở về đúng không?"
"... Cũng không phải."
Doãn Tân có chút nóng nảy. "Hai người xác định không muốn trở lại, con liền đem công ty bán đi, dù sao tiền bán cũng đủ để sống mấy đời, quay về con lại chia một nửa cho hai người."
Lâm Thư: "..."