(*) Ít người không thể chống lại nhiều người.
Doãn lão gia: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, con cũng nên trò chuyện một chút rồi mới nói chuyện công việc, vậy không tốt sao?"
Doãn tiểu thư: "Ba và mẹ con vừa mới trở về, một câu chào hỏi cũng không có, liền muốn nhấc chân chuồn mất?"
"Nói cái gì mà chuồn mất, ba mẹ muốn đi lên lầu thay quần áo..."
"Không vội, nhận lấy những thứ này xong rồi đi lên lầu cũng không muộn." Doãn Tân nói xong liền đem đồ từ trong tay Tôn Ngang trực tiếp bàn giao vào trong tay của Doãn Thừa.
Nhưng mà thời điểm Doãn lão gia chân chính đem đồ vật cầm ở trong tay, muốn ném cũng ném không xong, ngược lại cũng không vội vàng rời đi.
"Nhiều như vậy sao?"
"Có bao nhiêu chứ?" Lúc này Doãn Tân mới một thân nhẹ nhàng quay đầu lại đi đến bên người Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện nhìn đồ ăn thừa ở trên bàn vốn dĩ chắc là cơm trưa tình yêu của mình. "Thời điểm lúc trước khi ba bàn giao lại cho con, còn gấp bốn năm lần cái này."
Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, lúc này mới đưa ra lời giải thích: "Tôi biết bọn họ đã trở lại cho nên tất nhiên phải trở về, tránh cho bọn họ làm khó dễ cô."
"Cái này mẹ thề, thật sự không có." Lâm Thư giơ lên hai ngón tay, rõ ràng là đang thề, nhưng lại giống như đang làm ký hiệu chữ 'V'.
Triệu Tiểu Tiên cũng nhịn không được cười nói: "Chú và dì đều..." Nàng vừa mới nói ra mấy chữ này, lại kêu bản thân dừng lại, suy nghĩ hình như mọi người ở đây đều đang đặc biệt kỳ quái chăm chú nhìn nàng, hơi mất tự nhiên sửa lại lời nói: "Ba mẹ đều rất tốt."
Hình như lúc này Triệu Tiểu Tiên mới cảm nhận được sâu sắc tâm tình của Doãn Tân thời điểm kêu ba mẹ của nàng là 'ba mẹ', lần đầu tiên thật đúng là có chút không mở miệng được.
"Không có việc gì không có việc gì, kêu nhiều sẽ thành thói quen." Ngược lại Lâm Thư thật ra rất dễ nói chuyện, đại khái bởi vì người bị yêu cầu phải tiếp quản công ty chính là Doãn Thừa chứ không phải là bà, cho nên áp lực không có lớn như vậy, còn có tâm tình đùa giỡn cùng con dâu.
Doãn Tân: "Cho nên đây là lý do mà hai người ăn luôn cơm trưa tình yêu của con hay sao?"
Lâm Thư:...
"Mẹ cũng lên lầu thay quần áo."
Lâm Thư làm như không liên quan, xoay người đi lên lầu, lưu lại một mình Doãn lão đang liếc mắt nhìn mấy văn kiện này đến vô cùng rầu rĩ.
Một thời gian dài như vậy không có xử lý những chuyện này, chợt vừa nhìn thấy những cái chữ nhỏ chi chít, trong đầu liền mơ hồ.
Tài nấu nướng của con dâu nhỏ này đúng là không tồi, nhưng mà vẫn nên phê bình một chút, nếu không phải do Doãn Tân đã mang thai, thì ông đâu cần phải ở cái tuổi này gặp chuyện như vậy?
Doãn Tân được tiện nghi còn muốn nói thêm hai câu châm chọc: "Tôi nói ngài cũng đừng làm cái mặt ưu sầu như vậy, còn chưa đến tuổi về hưu mà, làm nhiều thêm một hai năm thì có gì đâu, còn có thể hoạt động đầu óc lâu hơn, tránh cho khi về già liền kém trí nhớ."
Doãn Thừa muốn đem đống văn kiện trong tay trực tiếp ném lên mặt Doãn Tân.
Cũng may Triệu Tiểu Tiên làm một người con dâu ngoan ngoãn, lén kéo kéo tay áo của Doãn Tân, ý bảo cô ấy thấy tốt thì nên thu lại.
"Không có việc gì." Doãn Tân vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Tiểu Tiên, sau đó lại ủy khuất xoa xoa bụng. "Còn có gì cho tôi ăn không?"
"Ách... Cho tôi một chút thời gian." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền rời đi.
"Tôi giúp cô a."
Nói là muốn hỗ trợ, kết quả với cái thân thể lúc này của Doãn Tân căn bản là không vào được phòng bếp, không đến hai phút đã bị mùi khói dầu mỡ làm cho không chịu nổi, từng cơn buồn nôn lại xuất hiện,
Lão đồng chí Doãn ngược lại đang xem tài liệu ở gần đó, tạo một nơi làm việc đơn giản ở trong phòng khách. Sau khi Doãn Tân trì hoãn được cơn cuộn trào kia ở bên trong dạ dày, mới đi đến bên cạnh ba mình rồi ngồi xuống, dùng khẩu khí mà rất lâu trước đây lão Doãn đã nói chuyện với cô, một chữ cũng không thiếu đem trả lại: "Có gì không hiểu cứ hỏi, ngàn vạn lần đừng kiềm nén."
"..." Lông mày của Doãn lão nhíu lại thành hình chữ bát. "Con có phải là do mẹ con sinh ra để trả thù ba hay không?"
"Vậy ba tự đi hỏi mẹ con."
Doãn Thừa giương mắt nhìn Doãn Tân một cái, sau đó lại giống như rất vui mừng kéo kéo khóe miệng. "Công ty hoạt động cũng không tồi a."
"Được sự dạy bảo của ngài." Doãn Tân nói chuyện có thứ tự, nhân tiện phong kín lời nói tiếp theo của lão gia tử. "Nhưng mà càng tốt, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cũng không thể không thoái vị nhường hiền."
"...Sinh một đứa bé cần bao lâu a?"
"Mang thai mười tháng lại phải ở cữ gì gì đó, dù thế nào cũng phải..." Doãn Tân đếm đếm đầu ngón tay. "Hai năm đi."
Lão phụ thân giơ tay lên, gõ đầu Doãn Tân một cái.
"Mang thai đã bao lâu rồi?"
"Một tháng?" Doãn Tân nói: "Như vậy thì giảm giá cho ba một cái, còn lại một năm lẻ mười một tháng."
"...Có phải ba nên cảm ơn con hay không?"
"Ôi, người một nhà không nói hai lời, cảm ơn thì không cần, liền miễn đi."
"..." Tức giận đến răng đau.
Doãn Tân sốt ruột giải trừ chức vụ, nói thẳng ra thì cũng không phải riêng vì thời gian mang thai bồi dưỡng thân thể. Trên thực tế chân chính chờ đến một ngày không cần phải đi làm hay là không cần sáng sớm phải ra khỏi cửa, thậm chí so với bất kỳ thời điểm nào trong dĩ vãng đều tràn trề tinh lực, cái loại cảm giác này đại khái giống như là sau khi thi đại học xong, rốt cuộc có thể được nghỉ dài hạn.
Tuy rằng kết hôn đã được một khoảng thời gian, nhưng Doãn Tân vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối, nguyên nhân bởi vì công việc, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, thời gian hai người của cô và Triêu Tiểu Tiên ở bên nhau quả thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thời điểm lúc ban đầu còn chưa hòa giải thì coi như thôi đi, sau này hai người lại đến gần nhau thêm một chút, liền cảm thấy thời gian thật sự không đủ dùng.
Buổi tối đơn thuần ôm nhau ngủ thì có thể giải quyết được chuyện gì?
Cho dù ngẫu nhiên sẽ phiên phiên vân, phúc phúc vũ, ngày hôm sau còn mệt mỏi gần chết, đau đớn không muốn sống phải uống cà phê nghỉ ngơi.
Hiện tại thì quá tốt rồi, đại xá thiên hạ.
Buổi tối ngày hôm trước, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên lên kế hoạch xong cho hành trình của ngày hôm sau, ăn cơm, xem phim, đi dạo trung tâm mua sắm. Trước tiên đem toàn bộ những việc hẹn hò của những đôi yêu nhau bù đắp lại hết, nếu thời gian không đủ, ngày kia lại tiếp tục.
Bởi vì chuyện này, cả hai người đều hưng phấn đến không ngủ được cả một đêm, hưng phấn đến nửa đêm đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại thương lượng có muốn thêm một chút vào hành trình trước đó hay không.
Nhưng đến cuối cùng, lý trí của Doãn phu nhân vẫn kịp thời nhớ ra chuyện vợ của mình đang mang thai, lại đem những ý niệm ở dưới đáy lòng xoa xoa rồi lại đè xuống, thuận tiện dùng lời lẽ nghiêm túc giáo dục một chút Doãn Tân đang có cùng suy nghĩ.
Đại khái cũng may nhờ có như vậy, thời điểm lúc mặt trời mọc, hai người các nàng mới có thể thuận lợi nhanh nhẹn dứt khoát bò dậy từ trên giường.
Thời điểm Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên hẹn hò, bên người đều không dẫn theo người khác, cho dù là vệ sĩ hay là trợ lý, lúc này chỉ thấy có vẻ đặc biệt phiền toái.
Cho nên ngay khi hai người cao hứng phấn chấn bước lên xe, lại đột nhiên nhìn thấy bên trong kính chiếu hậu, khi Du Lý ở phía sau bước lên xe, sắc mặt đều không tránh khỏi trầm xuống.
Doãn Tân:...
"Cô làm gì vậy?"
Trong khi nói chuyện, đại vệ sĩ Du vẫn ngồi bất động vững vàng sừng sững: "Đi ra ngoài một chuyến, mua chút đồ vật." Cô vừa nói hợp tình hợp lý vừa liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Tiện đường, quá giang xe."
"...Cô có thể lái một chiếc khác." Doãn Tân dựa vào lí lẽ để tranh luận: "Trong bãi đậu xe không chọn được chiếc nào cô thích hay sao?"
"Lười lái xe."
Doãn Tân quả thật là cảm thấy buồn cười chính mình, biết rõ cái đầu óc ngay thẳng của Du Lý sẽ không thay đổi, thời gian hao phí để ngồi đây đoán chừng là không thể nói rõ, dứt khoát không trì hoãn thêm nữa.
Mắt thấy Doãn Tân bất đắc dĩ khởi động xe, Triệu Tiểu Tiên quay đầu lại dựa vào ghế hỏi: "Cô muốn mua cái gì vậy?"
Du Lý nhìn Triệu Tiểu Tiên rồi suy nghĩ một chút, theo bản năng muốn trả lời, nhưng lý trí lại nói cho cô biết vẫn là đừng nên nói.
Ngược lại Triệu Tiểu Tiên vô cùng tò mò, hình như nàng chưa từng nhìn thấy qua Du Lý mua cái thứ gì, hay là đặc biệt đi ra ngoài mua đồ. Nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt Doãn gia có rất nhiều, nếu như cô ấy cần gì thì tùy tiện lấy dùng là được, còn về phần những đồ dùng khác...
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cái loại người giống như Du Lý, chắc là ngoại trừ đồ dùng nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hằng ngày, thì không còn cần thứ gì khác.
"Còn có bí mật a?" Triệu Tiểu Tiên hiếu kỳ hỏi, biểu tình lại ý tứ sâu xa. "Không phải là cái món đồ chơi nhỏ thần bí nào chứ?"
Doãn Tân:...
Du Lý:...?
Hiển nhiên Doãn tổng đã rất hiểu rõ còn đang xấu hổ không biết nên nói cái gì, kết quả Du Lý với vẻ mặt lờ mờ còn truy vấn tìm hiểu đến cùng, hỏi một câu: "Cái gì gọi là món đồ chơi nhỏ thần bí?"
Triệu Tiểu Tiên:...
Nàng nghi ngờ thời điểm Du Lý cùng cái cô bạn gái cũ kia ở bên nhau, có phải là bách lập đồ hay không.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của người kia, Triệu Tiểu Tiên cũng không muốn dạy hư Du Lý, vì vậy tùy tiện tìm một lời giải thích. "Chỉ là một món đồ chơi dùng để giết thời gian."
"Nha..." Du Lý cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó phủ nhận nói: "Không phải." Cô do dự một chút nhưng mà cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: "Tôi muốn đi mua một cái lắc tay."
"Lắc tay??" Cái đáp án này quả thật là so với món đồ chơi nhỏ còn làm cho người khác kinh ngạc hơn. Triệu Tiểu Tiên không nhịn được lại hỏi: "Mua lắc tay làm gì?"
Du Lý một thân so với bất kỳ người nào khác đều là tự nhiên, không có trang điểm, đừng nói cái loại trang sức như là lắc tay này, ngay cả bông tai hay nhẫn đều không đeo.
"Tặng người." Tiếp sau đó Du Lý lời ít mà ý nhiều nói.
Trong ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng ngời, dường như rất nhanh liền phản ứng lại, không nhịn được muốn cười nói: "Không phải là tặng cho Lục Nguyệt Hi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên chính là tâm huyết dâng trào thuận miệng hỏi, còn mang theo chút ý tứ trêu ghẹo xem náo nhiệt, ai ngờ sau khi Du Lý nghe xong liền ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí vẻ mặt còn khó xử gật đầu.
"Trời ạ, đây là cái tin bát quái thần kỳ gì vậy." Hai mắt của Triệu Tiểu Tiên đã trợn tròn lên. "Hai người tiến triển nhanh như vậy sao? Đợi một chút, trước tiên nói cho rõ, nếu như là Lục Nguyệt Hi, hai người cũng không dễ dàng nhận được lời chúc phúc của tôi như vậy..."
Du Lý:...?
"Hình như cô lý giải sai rồi."
Triệu Tiểu Tiên: "Cái gì?"
Bị ăn một trái dưa thật lớn, Du Lý hơi hơi nhíu mày, giống như là nghĩ đến chuyện gì khiến cho người khác phải thở dài. "Có một ngày khi cô ấy cứ quấn lấy tôi, tôi cảm thấy rất bực bội."
"Sau đó thì sao?"
"Không nhớ rõ." Du Lý buồn bực nói.
Triệu Tiểu Tiên:?
"Cho nên cô đang nói cái gì?"
Du Lý đỡ trán nói: "Tôi không nhớ rõ lúc ấy đang làm gì, hình như là không cẩn thận đụng trúng cô ấy một chút, cũng hình như là cái côn lò xo trong tay đụng trúng cô ấy một chút... Cụ thể tôi cũng không biết là có đụng trúng hay không." Cô nói tiếp, có một chút rối rắm xuất hiện ở trên gương mặt ngàn năm không đổi. "Sau đó cái lắc tay của cô ấy liền rơi xuống đất, nói là bị tôi đụng làm rớt, còn bị hỏng nữa..."
"Cho nên thật sự là hỏng rồi?"
"Tôi nhìn thử một chút, chắc là đã bị hỏng rồi, bị đứt ra." Du Lý nói.
Triệu Tiểu Tiên: "Sau đó cô ta muốn cô bồi thường?"
"Cái đó thì không có."
Triệu Tiểu Tiên nổi lên một giây thám tử trên người, sờ sờ cằm giống như là đang suy tư.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái đồ ngốc tử này càng giống như là bị người khác sắp xếp kịch bản? Cái lắc tay gì mà lại không chắc chắn như vậy, mới vừa đụng vào một chút liền bị đứt?
"Cái lắc tay đó là loại gì a?"
Triệu Tiểu Tiên hỏi xong liền nhìn thấy Du Lý sờ soạng túi tiền một chút: "Cái này."
Nha, Lục Nguyệt Hi vậy mà còn đem chứng cứ lưu lại.
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy xem thử một chút, xác thật là cái nút thắt bị hỏng rồi, thoạt nhìn cũng xác thật là bị kéo đứt, nhưng mà chỉ nhìn như thế này, thật đúng là khó phân biệt được là do Du Lý làm đứt hay là do bản thân Lục Nguyệt Hi tự biên tự diễn.
Trước mắt ngoại trừ chuyện này, hiển nhiên là còn một cái trọng điểm khác.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi vô cùng lo lắng nhìn Du Lý một cái. "Chỉ là cô chắc chắn muốn bồi thường?"
"Làm sao vậy?"
"Cô có biết cái lắc tay này là thương hiệu gì không?"
"Biết." Du Lý gật gật đầu. "Cô ấy đã nói với tôi, tôi đã ghi chú lại."
"...Vậy cô có biết, cái lắc tay này bao nhiêu tiền hay không?"
Du Lý sửng sốt một chút, ngược lại lắc lắc đầu. "Không biết." Lúc này cô mới nắm bắt được trọng điểm. "Rất đắt sao?"
Triệu Tiểu Tiên kéo kéo khóe miệng. "Cũng không tính là quá đắt."
Du Lý hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Triệu Tiểu Tiên: "Cũng chính là một tuần tiền lương của cô."
Du Lý vừa mới thở ra một hơi