Tuy rằng lúc trước cũng có học tập và nhìn xem mấy lần, cảm giác không phải cái việc gì khó, nhưng mà thời điểm ngay khi bản thân bắt tay vào thực hiện thì sẽ phát hiện, cái gì gọi là nói như rồng leo làm như mèo mửa.
Một khi đã loạn lên, thì bước tiếp theo làm như thế nào càng không thể nhớ ra.
Đứa nhỏ ở trong nôi còn không quên tăng thêm phiền phức, càng gào càng thảm, cuối cùng gào đến mức làm cho Lâm Thư và đám người hầu đều chạy lại đây, Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt chán chường cùng với Doãn Tân vẻ mặt giống như vô tội lúc này mới miễn cưỡng thở dài một hơi.
Có những việc thật đúng là không nên khoe khoang, còn không bằng ngay từ đầu kêu người đến thay.
Triệu Tiểu Tiên vừa buồn phiền lại vừa ghét bỏ nhìn ống tay áo của mình, sau đó lại nhìn thấy Doãn Tân đang cách xa mình vạn dặm, ngay lập tức kéo áo: "Cô làm gì đứng xa như vậy?"
Doãn Tân: "...Không khí ở chỗ này tương đối trong lành."
"Doãn Tân! Cô ghét bỏ tôi!" Triệu Tiểu Tiên vừa kêu lên vừa mang theo tâm lý trả thù liền chạy về phía Doãn Tân.
Doãn Tân giống như lo sợ nha đầu kia vung vẩy lung tung, lập tức liền giơ chân bắt đầu chạy như điên. "Tôi không có!" Thuận tiện còn vì bản thân mà giải thích: "Tôi chỉ là ghét bỏ tay áo của cô."
Triệu Tiểu Tiên: "Trên đây đều là nước tiểu của con gái ruột của cô!"
Doãn Tân: "Nước tiểu của con gái ruột cũng là nước tiểu!"
Triệu Tiểu Tiên vẫn không bỏ qua, tiếp tục truy đuổi. "Nước tiểu của con nít không bẩn, cô tin tôi cô nghe tôi!"
"Tôi tin tôi tin a!" Doãn Tân đau khổ và cay đắng nói: "Triệu Tiểu Tiên, tôi cầu xin cô, cô tranh thủ đi tắm rửa có được không ——"
Chạy hai lượt vòng quanh toàn bộ biệt thự, hai người này mới thật vất vả chịu ngừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng Triệu Tiểu Tiên cũng không đuổi theo bà chủ Doãn giống như một cơn gió, chỉ có thể đứng cách một chỗ thật xa, vô cùng oán niệm liếc mắt rồi lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cuối cùng mới không cam lòng đi vào trong phòng tắm.
Thời điểm quay trở ra, đứa nhỏ một lần nữa đã được dỗ dành đưa vào mộng đẹp, Triệu Tiểu Tiên trừng mắt liếc nhìn Doãn Tân một cái đang ngồi bên cạnh nôi, đối với bộ dạng tươi cười lấy lòng của đối phương, ra vẻ hoàn toàn không nhìn thấy.
"Hừ!"
"Tôi sai rồi." Doãn Tân nói, ngược lại việc nhận sai thật ra không có chút nào qua loa.
"Nhưng lần sau vẫn còn dám." Triệu Tiểu Tiên thay Doãn Tân bổ sung thêm.
Doãn Tân ủy khuất chỉ chỉ ngón tay. "Cô biết cái bệnh sạch sẽ này, có đôi khi nó..."
"Thôi được rồi, biết cái bệnh sạch sẽ này của cô cũng không dễ dàng." Triệu Tiểu Tiên luôn luôn mềm lòng, ồn ào đùa giỡn ngược lại cũng không xem là thật, chính là có chút bất bình. "Lần sau cô thay."
"A?" Doãn Tân ai oán nói: "Gọi người đến thay không phải tốt hơn sao?"
"Lỡ như hơn nửa đêm lại tiểu thì làm sao bây giờ?"
Ngược lại cũng đúng, không thể cứ mỗi lần đều kêu người từ trên giường đặc biệt chạy đến đây để thay tả cho bảo bảo chứ?
Nhưng mà cái đứa nhỏ này, cũng không biết là có phải cố ý thông đồng với Triệu Tiểu Tiên hay không, cùng chung kẻ thù đối phó với cô, trong đêm tối liền phóng ra một bãi lớn nước tiểu.
Doãn Tân bị đuổi đến từ trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy Triệu Tiểu Tiên nói mớ giống như đang thúc giục. "Mau đi, mau đi..."
Doãn Tân với tư cách là một người trẻ tuổi cần cù chăm chỉ, thật ra hơn nửa đêm rời giường đi làm việc cũng không có dị nghị gì, vấn đề chính là nội dung của công việc yêu cầu cần phải vượt qua những khó khăn trở ngại rất lớn về mặt tâm lý.
Doãn Tân xoa xoa đôi mắt, cứ ba bước lại quay đầu một lần, đi về hướng nôi em bé, cuối cùng khẽ cắn môi, cả hai tay đồng thời nhấc lên hai ngón tay, chỉ dùng đầu ngón tay cái cùng đầu ngón tay trỏ, vô cùng cẩn thận nhấc lên một góc chăn.
Bé con ở bên dưới đang đạp chân khóc đến khí thế ngất trời, ở phía đối diện, Doãn Tân lại di chuyển một cách thong thả giống như là một cuộn băng, thật vất vả đem cái chăn nhỏ đặt qua một bên, sau đó mới quyết tâm, vẫn là dùng hai ngón tay dẫn đầu, vươn ra, hướng về phía cái tã giấy kia.
Triệu Tiểu Tiên ngáp một cái cũng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đầu óc mơ hồ nhìn Doãn Tân giống như là bị người khác ấn nhanh tốc độ lên 0.5 lần, đứng ở một bên, sắc mặt vừa hung tợn vừa méo mó, làm cho Triệu Tiểu Tiên hoài nghi bảo bảo khóc thê thảm đến như vậy, có một phần nguyên nhân chắc là bị mẹ ruột của mình dọa sợ.
Không thể nghi ngờ chính là, đồng dạng không có kinh nghiệm thực chiến gì, Doãn Tân cũng không thể tránh khỏi bị dính đầy chất lỏng không rõ ở trên tay áo, thậm chí là đầy tay. Cuối cùng đem bản thân nhốt trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, đoán chừng là tẩy sạch hết một lớp da mới bằng lòng đi ra ngoài.
"Được rồi được rồi, tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ làm khó dễ cô nữa, có được không?" Triệu Tiểu Tiên vuốt lông dỗ dành tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng của Doãn bảo bảo, hơn một tiếng đồng hồ sau mới có thể dỗ dành người quay lại. "Vẻ mặt đừng có đưa đám như vậy, tôi không có ghét bỏ cô, thật đó."
Doãn Tân: "..."
Vấn đề hiển nhiên không phải ở chỗ Triệu Tiểu Tiên không ngại, mà chính là bản thân bà chủ Doãn không chịu buông tha chính mình. Toàn thân từ trên xuống dưới, cảm giác mỗi tế bào đều đang kêu gào: Tôi không sạch sẽ, không sạch sẽ...
Mất nhiều hơn được vẫn là cuối cùng cái tã kia cũng không có thay thành công, hơn nửa đêm vẫn là kêu người đến đây mới có thể giải quyết.
Doãn Tân run rẩy một lúc lâu, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Đáp ứng tôi."
Triệu Tiểu Tiên: "...?"
"Đáp ứng tôi giống như là Nhĩ Khang đáp ứng Tử Vi vậy!"
Triệu Tiểu Tiên: "Cô... cô nói đi."
"Sau này chúng ta đều không cần thay tả, gọi người đến thay là được, có được không?"
"..."
Triệu Tiểu Tiên suy ngẫm, may mắn là thời điểm Kha Kha tùy chỗ đại tiểu tiện ở trong nhà không để cho Doãn Tân nhìn thấy, nếu không với cái bệnh thích sạch sẽ này, nếu như biết được bản thân mình dẫm lên sàn nhà trước đó đã dính qua phân của Kha Kha, còn không đem cái đế giày gọt bỏ mất hai lớp?
- -----------------------
Buổi tiệc quan hệ hữu nghị được tổ chức vào một đêm trăng thanh gió mát, không biết là chủ ý của ai, địa điểm là trên sân thượng lộ thiên của một cái khách sạn, vô cùng lãng mạn.
Thời điểm vừa mới đến khách sạn, Triệu Tiểu Tiên liền nhìn thấy Lục Nguyệt Hi ở phía xa xa hướng các nàng vẫy vẫy tay. Nhưng cuối cùng lại phát hiện, đối tượng mà đối phương chủ yếu tiếp đón không phải là nàng cũng không phải là Doãn Tân, càng không phải là Lâm Thư, mà là người đi ở phía sau - Du Lý.
Ân... Cũng không có gì kỳ quái.
"Cô cũng đến rồi?" Ngay lập tức Lục Nguyệt Hi chạy đến, như chim nhỏ nép vào bên người Du Lý đang đứng ở bên cạnh, các loại quan tâm chào hỏi đều đến một lượt, chỉ còn thiếu là không có trực tiếp kéo đi.
Nhưng mà Du Lý chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng, sau đó liền không có nói gì tiếp, trên lỗ tai của Du Lý đang đeo tai nghe Bluetooth, thời điểm không muốn trả lời đúng lúc có thể giả vờ như không nghe thấy.
Tuy rằng Lục Nguyệt Hi ở chỗ Du Lý đã quen ăn bế môn canh, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy mất mát một chút, thay vào đó cô lại hướng về phía Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu Tiên, cùng tôi đi phòng vệ sinh một chuyến đi?"
"Được."
Lục Nguyệt Hi nói đi phòng vệ sinh cũng không phải là phòng vệ sinh công cộng, cô ở trong khách sạn có một phòng dành cho khách quý, tuy rằng ngẫu nhiên mới cần phải ở lại đây một chút, nhưng các đồ vật phụ kiện ở bên trong đều có đầy đủ hết.
Lục Nguyệt Hi cũng không phải là thật sự muốn đi vệ sinh, mới vừa đóng cửa lại liền gấp gáp không chờ nổi xoay người, chỉ về phía sau. "Cô giúp tôi kéo lại cái khóa ở phía sau một chút, bị kẹp trúng tóc rồi."
Rời khỏi đám người, không cần chịu đựng, Lục Nguyệt Hi ngay lập tức liền đau đến hít hà một hơi, Triệu Tiểu Tiên thấy thế vội vàng giúp Lục Nguyệt Hi kéo lại một chút, tóc bị rối kẹt trong khóa kéo, trong một lúc hơi khó khăn để kéo ra.
"Ai đau đau đau..."
"A, xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay một chút." Triệu Tiểu Tiên áy náy lại thả nhẹ động tác trên tay. "Như vậy có tốt hơn không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Lục Nguyệt Hi thở ra một hơi. "Có thể là thời điểm ở trên xe ngủ một giấc, không cẩn thận để bị vướng vào nhau."
Lục Nguyệt Hi nói xong dừng lại một chút, giống như là nhớ đến cái gì đó, sau đó mới lại tiếp tục nói: "Tiểu Tiên..."
"Ân?"
"Những chuyện trước kia, thật sự xin lỗi a."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Muốn nói xin lỗi, lúc trước Lục Nguyệt Hi cũng nói quá khiêm tốn, chỉ là hiện tại nghe một chút, hình như thật sự cũng không có một lần nào thành khẩn hơn là giờ phút này, cứ thế làm cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy bối rối.
"Ách, không phải đã nói sao." Triệu Tiểu Tiên lúng túng nói: "Không có việc gì."
"Trước kia tôi đặc biệt tùy hứng lại không hiểu chuyện," Lục Nguyệt Hi nói: "Thật ra lúc trước tôi làm hòa lại với cô, cũng là có nguyên nhân."
"Tôi biết, là vì Du Lý chứ gì."
Lục Nguyệt Hi không có phủ nhận. "Nhưng mà tiếp sau đó, tôi lại phát hiện cô thật sự khá tốt, trước kia là bởi vì Doãn tổng, tôi luôn đối nghịch với cô, thật ra tôi cũng không có mục đích gì, cũng không chiếm được cái lợi ích gì, bây giờ nghĩ lại, thật sự đúng là rất ngốc nghếch rất ấu trĩ."
"Được rồi, đều đã qua hết rồi." Triệu Tiểu Tiên nói xong, động tác trên tay cũng xong rồi, tóc và khóa kéo cũng hoàn toàn được tách ra, Lục Nguyệt Hi liền thả lỏng xoay xoay cái cổ.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Triệu Tiểu Tiên nói: "Nhưng mà tóc của cô có chút rối, tôi giúp cô chỉnh lại một chút."
"Được."
Ở trong phòng có bàn trang điểm, Lục Nguyệt Hi dắt Triệu Tiểu Tiên đi qua bên đó, vừa ngồi xuống liền từ trong ngăn kéo lấy ra một cái dây cột tóc hình con gấu có gắn kim cương, ở bên trên vẫn còn gắn cái mác nhãn hiệu, chưa có tháo ra. "Cái này tặng cho cô."
"Ân?"
"Cái là đồ mới, tôi chưa có dùng qua, cảm giác vẫn là thích hợp với cô hơn."
"Thật ra cô không cần phải khách khí như vậy."
"Người không cần khách khí chính là cô." Lục Nguyệt Hi nhét đồ vào trong túi của Triệu Tiểu Tiên. "Chỉ là chút đồ vật thôi mà, tôi thật lòng muốn cùng cô làm bạn bè, chính là cái loại có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."
Triệu Tiểu Tiên cười cười, hiếm khi Lục Nguyệt Hi thay đổi nhiều như vậy, thật đúng là đáng yêu hơn rất nhiều so với trước kia.
"A đúng rồi, có phải là đã rất lâu rồi cô không có gặp chị của cô hay không?"
"...?"
Đột nhiên nhắc đến Triệu Hiểu Du, Triệu Tiểu Tiên không khỏi ngẩn người, nét tươi cười ở trên mặt cũng phai nhạt không ít, cảm thấy có chút đột ngột, đồng thời còn có chút không thể hiểu được.
Tại sao Lục Nguyệt Hi lại nhắc đến Triệu Hiểu Du, chắc là hai người này không có quen biết gì nhau chứ?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thời điểm lần trước Triệu Hiểu Du xuất ngoại, vì nghĩ đến thể diện của phụ thân đại nhân nên không làm lớn mọi chuyện. Lục Nguyệt Hi lại không phải là người trong thương trường, cho nên đoán chừng đối với những chuyện đó của Triệu Hiểu Du cũng không có hiểu rõ.
Vì vậy mặc dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn là gật gật đầu, nói đúng sự thật: "Đúng vậy."
"Nghe nói cô ấy đi ra nước ngoài học tập?" Lục Nguyệt Hi vẫn hoàn toàn chưa phát hiện ra Triệu Tiểu Tiên có gì đó không thích hợp. "Có phải là cô rất nhớ cô ấy hay không?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đại khái cho dù nàng có nhớ một cái đầu heo cũng không rảnh rỗi đi nhớ đến Triệu Hiểu Du.
Nhưng mà nói đến chủ đề này, Triệu Tiểu Tiên liền không muốn dễ dàng bỏ qua, nàng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không được thích hợp.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyệt Hi, nhíu mày hỏi: "Cô quen biết Triệu Hiểu Du?"
"Không quá thân."
Triệu Tiểu Tiên càng cảm thấy kỳ quái. "Vậy tại sao cô lại nhắc đến cô ta?"
"Ai?" Vừa hỏi như vậy, Lục Nguyệt Hi cũng có chút ngốc. "Cô ấy không phải là chị của cô sao?"
Nếu là chị em ruột của Triệu Tiểu Tiên, nhắc đến thì rất kỳ quái sao?
Ở trong nhà, Lục Nguyệt Hi cũng không phải là con một, cảm tình của mọi người cũng không tệ, thời điểm cùng bạn bè nói chuyện phiếm, mọi người cũng sẽ ngẫu nhiên quan tâm một chút.
Đương nhiên, hôm nay cô đề cập đến Triệu Hiểu Du cũng không phải đơn thuần chính là tâm huyết dâng trào, nhưng mà cô vốn tưởng rằng Triệu Tiểu Tiên chắc là sẽ vui vẻ nha, tại sao sắc mặt lại đau khổ và nghiêm túc như vậy?
Hiếm khi Triệu Tiểu Tiên thông minh được một lần, truy hỏi đến tận gốc, giống như là muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng: "Có phải là cô nghe thấy cái gì hay không?"
Mắt thấy bị nhìn xuyên thấu, Lục Nguyệt Hi mới vội vàng mất bò mới lo làm chuồng một chút: "Không có không có, cái gì cũng không có."
Nhưng mà Lục Nguyệt Hi càng biểu hiện như vậy, thần sắc của Triệu Tiểu Tiên càng nặng nề.
Giờ phút này hiển nhiên là Lục Nguyệt Hi và nàng không có cùng một tư duy, đối phương giống như là đang suy nghĩ về cảnh tượng thú vị hoặc là ấm áp gì đó, còn trong đầu của Triệu Tiểu Tiên lại tràn đầy dấu chấm than cảnh báo màu đỏ được viết trong ngoặc kép.
"Cô mau nói cho rõ, rốt cục Triệu Hiểu Du như thế nào?" Trong đầu của Triệu Tiểu Tiên nhớ lại vẻ mặt của người phụ nữ kia, không biết lại muốn làm một con thiêu thân nhỏ bé như thế nào, thuận tiện cũng nói rõ lập trường: "Không giấu gì cô, quan hệ giữa tôi và Triệu Hiểu Du không tốt, nếu như cô ta có hành động gì, chắc chắn lại muốn gây phiền phức cho tôi."
"A?" Cái lời nói này hiển nhiên làm cho Lục Nguyệt Hi rất là ngoài ý muốn. "Không đến mức đó chứ? Hai người không phải là chị em ruột sao?"
Triệu Tiểu Tiên thở dài nói: "Cùng cha khác mẹ."
"Vậy cũng cùng sống chung với nhau hai