Nói Triệu Tiểu Tiên là người không có EQ, không có đầu óc thì cũng không phải gọi là chê bai, nhưng đổi sang một góc độ khác để nhìn, mỗi khi nhắc đến tiền thì đều tính toán rất kỹ càng. Doãn Tân đối với chuyện này mặc dù biết rất rõ nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ còn cách đấm ngực dậm chân, không có cách nào mở miệng.
Doãn Tân tâm tình phức tạp sờ sờ lỗ tai. "Cô nói cái gì?"
Doãn Tân dám hỏi lại một lần, Triệu Tiểu Tiên liền dám đáp lại một lần. "Lại đưa thêm một tỷ." Nàng không hề cảm thấy đây là gánh nặng mà lặp lại nói. "Cô cũng có thể đem cuộc hôn nhân này gia hạn thêm một năm, thêm một trăm năm, tôi tuyệt đối không có ý kiến!"
Doãn Tân:...
Nói đến đây, Doãn Tân đột nhiên cảm thấy nếu nói Triệu Tiểu Tiên không có đầu óc cũng không hẳn là đúng.
Doãn Tân giơ tay sờ sờ cái mũi, giống như đang suy nghĩ gì đó. "Hai trăm triệu."
Triệu Tiểu Tiên: "Tám trăm triệu!"
Doãn Tân: "...Nhiều nhất là ba trăm triệu!"
Triệu Tiểu Tiên: "Sáu trăm triệu thành giao!"
"..." Doãn Tân nhắm mắt lại hít sâu, tĩnh tâm ngồi trên ghế, hai phút sau vẫn là ngẩng đầu hướng lên lầu, âm trầm kêu một tiếng. "Tôn Ngang!"
Bị Tổng giám đốc kêu tên, thư ký Tôn cả người đổ mồ hôi lạnh sau đó xuất hiện ngay góc cầu thang lầu hai. "Tổng giám đốc, cô gọi tôi?"
Doãn Tân cắn môi muốn nói lại thôi, không cam lòng giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy mong đợi không tha của Triệu Tiểu Tiên đành nghiến răng nghiến lợi nói. "Đem bản thỏa thuận sửa lại một chút."
Năm phút đồng hồ sau, thư ký Tôn cầm bản thỏa thuận mới đã đánh lại đi xuống lầu.
Triệu Tiểu Tiên cẩn thận xác nhận lại một chút số tiền sính lễ năm tỷ sáu trăm triệu, sau đó hào phóng ký tên của mình ở phía dưới cùng.
Thuận tiện ngâm nga một khúc ca: "Năm mươi dân tộc, năm mươi đóa hoa~"
Không biết vì cái gì, trong lòng Doãn Tân đột nhiên trào ra một tia hối hận.
Có phải là mình bị thua thiệt hay không a?
Doãn Tân cùng Triệu Tiểu Tiên từ sơ trung chính là bạn học cùng lớp, quan hệ đấu đá nhiều năm như vậy, đặc biệt xác định một chuyện chính là, cái người Triệu Tiểu Tiên này trong đầu không có bất kỳ quan niệm gì về tình yêu, từ trước đến nay cũng không gặp qua người nào có thể làm cô ấy thích, tự nhiên càng không có nói qua cái gì gọi là yêu đương.
Điểm này đối với Doãn Tân mà nói là một chuyện vô cùng đáng mừng, nhưng không có nghĩa là nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đem bán chính mình như vậy xong còn có tâm tình bình thường ngâm nga hát, cô một chút kinh ngạc cũng không có.
Doãn Tân vươn tay nhận lấy bản thỏa thuận Triệu Tiểu Tiên đưa qua sau khi đã ký tên xong, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua chữ ký nghiêng nghiêng ngả ngả của đối phương.
"Đưa chi phiếu cho tôi." Triệu Tiểu Tiên giơ tay lên nói.
Doãn Tân lại đem chi phiếu năm tỷ cùng với một tờ chi phiếu mới ghi sáu trăm triệu đưa cho Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên kiểm tra con số một chút, sau khi cảm thấy mỹ mãn mới nhét vào túi tiền.
Có thể là do nội dung 'bị bạo hành có thể lập tức đề nghị ly hôn' ở trong bản thỏa thuận làm cho bản thân có tự tin, cảm thấy cho dù thế nào đi nữa thì Doãn Tân nhất định sẽ nghĩ cách ức hiếp mình, cũng sẽ không liên quan gì đến an toàn cuộc sống, cho nên nghĩ lại cũng không có gì phải sợ.
Còn nữa, thỏa thuận cũng không có nói là bị ủy khuất thì không thể về nhà mẹ đẻ.
Cho nên đoạn hôn nhân này ngoại trừ phải thường xuyên cùng Doãn Tân chạm mặt, thật ra những phương diện khác cũng không có gì đặc biệt.
Rốt cuộc bản thân mình thu về được một tòa nhà, còn kiếm lời được mấy trăm triệu tiền tiêu vặt.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên càng bình tĩnh, trong đầu của Doãn Tân càng không nhịn được mà xuất hiện một suy nghĩ không đúng nào đó.
Doãn Tân do dự trong chốc lát, vẫn là không chịu được hỏi. "Cô có phải hay không..."
Triệu Tiểu Tiên giương mắt nhìn Doãn Tân. "Cái gì?"
Doãn Tân xoa xoa đôi mắt. "Cũng thích tôi?"
Triệu Tiểu Tiên không chú ý đến cái chữ 'cũng' kia, khóe miệng đơn thuần kéo lên cười nhạo một tiếng. "Mau tỉnh lại! Bây giờ là ban ngày."
Doãn Tân: "..." Xem như là mình chưa hỏi.
Lúc trước còn nói chắc chắn là bị mình vũ nhục, nói hôn nhân là phải nghiêm túc, lại còn vừa khóc vừa nháo, bây giờ cầm tiền nhưng một chút ủy khuất cũng không có.
Cũng phải, năm tỷ sáu trăm triệu tiền sính lễ, cả thế giới này sợ là không thể tìm được người thứ hai coi tiền như rác giống như mình.
Doãn Tân điều chỉnh tâm trạng lại một chút. "Thỏa thuận có nói, trong vòng hai ngày phải đi đăng ký kết hôn."
"Nha." Triệu Tiểu Tiên đáp lại, nàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, không biết đang nhắn tin với ai mà hết sức chăm chú.
Doãn Tân muốn nhìn cũng không được, đơn giản là mặc kệ Triệu Tiểu Tiên. "Cô có nghe thấy tôi nói chuyện hay không?"
"Nghe rồi." Triệu tiểu thư không kiên nhẫn nói. "Ngày mai đi, hôm nay không được."
"Tại sao lại không được?" Hiện tại mới hơn mười giờ sáng, hơn nữa đúng lúc hôm nay mình được nghỉ ngơi. Phải biết rằng bản thân là tổng giám đốc, mỗi ngày vội muốn chết, những ngày được nghỉ ngơi thì không được nhiều lắm.
Triệu Tiểu Tiên nhắn tin xong liền gửi đi, trên mặt hiện ra tươi cười không dễ phát hiện. "Hôm nay có hẹn."
"Có hẹn?" Bây giờ là lúc nào mà nữ nhân này còn có tâm tình hẹn người khác đi ra ngoài chơi?
Triệu thị không phải đang bị thương nặng hay sao? Triệu Tiểu Tiên không nên bởi vì bị bức hôn mà cảm thấy thương tâm khổ sở, buồn bực không vui hay sao?
Triệu Tiểu Tiên cất điện thoại di động, nhìn về phía Doãn Tân. "Đúng vậy, buổi chiều phải cùng Đồng An đi xem phim."
Doãn Tân:?!
Lại là Lạc Đồng An!
"Cô có nhớ bản thỏa thuận vừa mới ký viết cái gì hay không?" Không được ngoại tình!!
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút: "Chắc là không có cấm cùng khuê mật đi xem phim chứ?"
Doãn Tân: "..."
"Được rồi, tôi đi trước đây." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền đi. "Ngày mai đến nhà tôi đón tôi."
"Tôi..." Doãn Tân khống chế không siết chặt nắm tay, muốn đuổi theo nói gì đó, kết quả trong chớp mắt người đã muốn chạy đến cửa, chỉ đành phải đổi giọng nhấn mạnh nhắc nhở: "Làm phiền cô thu dọn tốt hành lý! Chậm nhất là ngày mai phải dọn vào đây!"
"Đã biết đã biết!" Triệu Tiểu Tiên nói xong liền mở cửa