Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

Chương 12


trước sau


Trong phòng, hai người ban nãy đi cùng Tạ Khả Việt cũng chạy từ phòng kế bên để sang xem náo nhiệt.
Sáu người rõ ràng chia thành hai phe, Tạ Khả Việt cùng đám Nguyên Duệ một phe, Thi Duẫn Nam cùng Phó Tử Ngộ là một phe.
Người phục vũ đẩy đến với giỏ rượu ngoại đắt tiền, đặt lên theo thứ tự, "Các vị tiên sinh, tôi là người phục vụ phụ trách phòng của quý vị, nếu mọi người có yêu cầu gì có thể gọi tôi."
Người phục vụ nhìn xung quanh một vòng với nụ cười trên môi, cuối cùng mới nhìn đến Thi Duẫn Nam.
Phó Tử Ngộ quét nhìn cả bàn rượu ngoại trên bàn, "Dữ ghê, đều là rượu mạnh à? Muốn chơi như thế nào?"
Tạ Khả Việt nói trước, "Tôi không có hứng thú với việc trò chơi trên bàn rượu nên sẽ không tham gia.

Nhưng nếu thua thì tôi có thể nhận phạt chung."
Nguyên Duệ biết hắn rất trung thực, đồng ý, "Được thôi, nhưng mày cứ ngồi xem đi, đừng xen vào."
Là không biết, không có hứng thú hay là cố tình loại mình ra khỏi cuộc chơi này? Đúng là một đóa hoa tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Thi Duẫn Nam nhìn thấu nhưng không thèm nói, "Chơi như nào? Muốn đánh cược gì?"
Nguyên Duệ nghĩ một lát ròi nói phương pháp chơi,"Đơn giản thôi, chơi tài xỉu(1), thua uống một ly, thua nhiều thì số ly uống sẽ tăng gấp đôi."
"Nếu không muốn uống thì giá một ly rượu phạt sẽ là năm vạn tệ (~16.367.425,02 VND).

Người thua cuối cùng sẽ phải thanh toán toàn bộ tiền rượu cho bàn này."
Trong một trò chơi trên bàn rượu hoàn toàn dựa vào may mắn, tỷ lệ thắng thua là 50-50.
Sự khác biệt duy nhất giữa hai bên là số lượng người chơi khác nhau và áp lực mà họ cần phải gánh chịu sau khi thua là khác nhau.
Nguyên Duệ không thích chiếm tiện nghi của người khác, "Nếu hai người cảm thấy không công bằng, có thể lại tìm một người nào đó tới đây giúp, đừng đến lúc đó thua mà không uống rượu được thì lại trách tụi tao đông tụi tao bắt nạt."
Phó Tử Ngộ hất cằm, "Xem thường ai đấy?"
Lúc hắn đang lang thang khắp hộp đêm bên Mỹ, đối phương còn không biết đang chui xó nào đấy? Cái này chỉ đơn giản là xem tửu lượng ai mạnh hơn, từ trước tới nay Phó Tử Ngộ chưa từng sợ ai.
"Duẫn Nam, mày đoán đi.

Đoán thắng thì tốt, đoán thua thì tao uống thay mày." Phó Tử Ngộ một chút cũng không ngại, "Đêm nay tao mà không khiến đám này uống bò dưới chân gọi tao là bố, thì họ Phó tao sẽ đổi ngược lại luôn."
"Chậc, cứ thích ra vẻ." Nguyên Duệ cứ phải chen vào một câu, đưa xúc xắc cho người phục vụ, "Cậu làm đi cho công bằng."
Ánh mắt người phục vụ chớp chớp vào cái, nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
Hắn ta trông rất chuyên nghiệp mà lắc lắc hai cái, sau đó để lại xuống bàn, "Lớn hay nhỏ? Một chai rượu cho vòng đầu tiên."
"Tôi đoán nhỏ." Thi Duẫn Nam không có nửa phần do dự.
"Vậy tôi đoán lớn." Nguyên Duệ trả lời.
Người phục vụ mở khay xúc xắc ra, sáu viên xúc xắc cộng lại 24 điểm, vô cùng lớn.
Thấy vậy, người phục vụ lặng lẽ đưa rượu ngoại đã được rót sẵn đến bàn của Thi Duẫn Nam, "......!Vị này, hai người đoán sai rồi."
Thi Duẫn Nam nhận lấy ly rượu từ trong tay người phục vụ, uống cạn.
Tạ Khả Việt thấy vậy, cũng lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, dựa vào sô pha từ từ uống, ánh sáng tối tăm che đi đôi mắt lạnh lẽo đầy tính toán của hắn——

Nguyên Duệ không phải người xấu, để công bằng Tạ Khả Việt đã đoán được đối phương sẽ để người phục vụ làm.
Hắn không thể lừa trên khay xúc xắc được, nhưng người phục vụ thì có thể.
Đúng vậy, kẻ thắng người thua của cả hai bên đều không chắc chắn, nhưng đồ uống được trao thì hoàn toàn có thể kiểm soát được.
Sau khi chơi vài hiệp, sớm muộn gì Thi Duẫn Nam cũng sẽ uống cạn rượu, đến lúc không chịu nổi rượu và muốn dùng tiền để bù đắp cho cuộc nhậu thì đã quá muộn.
Người phục vụ cụp mắt xuống, ra vẻ làm ăn hỏi: "Các vị, hiệp thứ hai tiếp tục không?"
"Tiếp tục."
Lại tiếp một trận lắc xúc xắc và đoán.
Thi Duẫn Nam tiếp tục nói, "Nhỏ."
Nguyên Duệ không có ý kiến, "Tôi vẫn đoán lớn."
Bắt đầu đếm số, 32 điểm, Thi Duẫn Nam vẫn là người thua.
Người phục vụ tiếp tục đẩy hai ly rượu tới, "Tiên sinh, mời."
Phó Tử Ngộ thấy vậy, vừa mới chuẩn bị duỗi tay uống dùm bạn mình thì bị Thi Duẫn Nam hạ giọng ngăn lại, "Tử Ngộ, mày cứ ngồi đó đó đi đừng xen vào, tao thua tao tự mình chịu trách nhiệm."
"Cái gì?"
"Chờ xem đi."
Thi Duẫn Nam nghiền ngẫm trả lời, nhanh chóng uống sạch hai ly rượu mạnh.
Phó Tử Ngộ biết tửu lượng của bạn mình, ba chầu rượu mạnh này hoàn toàn không phải chuyện lớn, hắn kiên trì đợi đến lúc sau.
Trò chơi tiếp tục, thẳng đến mười phút sau ——
Thi Duẫn Nam chống tay lên bàn, đáy mắt bắt đầu ngà ngà say, trước mặt cậu còn mấy ly rượu chưa uống hết, nhìn là biết sẽ phải say nằm quỳ rồi.
An Khải ngồi ăn dưa cuối cùng cũng nhịn không được mà trêu ghẹo, gáy lớn, "Có một vài người, đi đâu cũng không giữ được tìn, đây được gọi là gì nhỉ? Quay đầu về nhà đi (2)!"
"Nguyên Duệ, may mắn của mày hôm nay phải ngang với cá vàng rồi."
Một người bạn khác ngồi đếm số rượu mà Thi Duẫn Nam thua, cũng cảm thấy vui vẻ khi người gặp họa.
"Trừ ba ván đầu thua mấy ly, không có gì để tính......!Chắc cũng phải tầm bảy tám chục ly đó?"
"Lúc đầu đã nói có thể uống thì tốt, không uống được sẽ phải trả năm vạn một ly."
"Một hơi thua tới ba bốn trăm vạn (~982.099.796,40-1.309.466.395,20), Thi nhị thiếu gia đây đúng là thua đến quần lót còn không mua nổi."
Nguyên Duệ được bạn bè khen ngợi, nở mày nở mặt.
Hắn nhìn đôi mắt mờ mịt say xỉn của Thi Duẫn Nam, lại nhìn về phía Phó Tử Ngộ ngồi cạnh vô cùng tỉnh táo, "Hôm này phải để tụi tao thua đến quỳ xuống gọi bố? Thi Duẫn Nam cũng thành như này rồi mà cũng không thấy mày uống dùm cậu ta được một ly, bạn bè gì mà thân thiết thế?"
Phó Tử Ngộ nghe thấy lời khịa này liền tức đến sôi máu.
Ngay sau đó, bàn tay Thi Duẫn Nam để phía dưới âm thầm kéo góc áo hắn, âm thầm ngăn lại.
Phó Tử Ngộ nhìn về phía Thi Duẫn Nammột cái, không thể không tiếp tục kìm nén sự tức giận của mình.

Hai người đã quen nhau rất lâu rồi, hắn tin rằng những gì bạn mình làm đều có mục đích riêng ——
Thi Duẫn Nam ngay từ đầu đã nói hắn hãy chờ xem, thì hắn sẽ ngồi im xem cái chờ xem đó.
Bầu không khí trong phòng đông cứng trong giây lát.

Tạ Khả Việt nhìn thấy tình huống này, cuối cùng cũng nói, "Nguyên Duệ, nếu không thì mình bỏ qua ván cược này ha?"
"Số tiền này cũng không ít, Duẫn Nam mới vừa về nước chỉ được mấy ngày, cậu ấy lấy đầu ra nhiều tiền đến thế.

Tụi mày là bạn tao, Duẫn nam là người nhà tao, đừng để vụ này khiến cho mọi người đều không thoải mái."
Nguyên Duệ nghe thấy Tạ Khả Việt khuyên thì không cam lòng, "Chỉ có một mình mày tốt, mày không nghĩ lúc trước cậu ta bắt nạt mày như nào à?"
Tạ Khả Việt cười hiền, "Hôm nào tao sẽ mời bọn mày một bữa cơm, nể mặt tao một bữa, hôm nay bỏ đi nhé."
"Sao được!"
Nguyên Duệ nheo mắt, vẫn muốn xả giận cho bạn mình, "Thua rồi không nộp tiền có thể được, nhưng nhất định phải để Thi Duẫn Nam xin lỗi mày trước mặt tất cả mọi người!"
An Khải nói tiếp,"Đúng thế! Mấy năm nay Thi Duẫn Nam ở nhà làm gì được cưng chiều, bình thường có thể leo lên đầu mày, nhưng cậu ta có mẹ sinh mà không có mẹ dạy......"
—— loảng xoảng.
Phó Tử Ngộ đá bàn một cái, quát lớn, "Ăn nói cho sạch sẽ! Rượu tao có thể uống thay cậu ấy, tiền cũng có thể trả."
"Nhưng nếu mày sủa thêm một câu nữa, cẩn thận tao đánh mày đến mẹ mày cũng đ*o nhận ra!"
An Khải đơ ra một lúc rồi lập tức bùng nổ, "Tao nói sai à? Con mẹ nó tụi mày chơi đ*o được thì đừng có chơi! Đừng có ý bẻ sang chuyện khác."
Thi Duẫn Nam cong môi cười lạnh vài giây, lại không thể không cảm ơn sự tức giận từ thằng bạn thân của mình.

Cậu giả vờ say đến đứng không vững đứng dậy, tạo một vẻ ngoài bị kích thích đến mắt đỏ hồng——
"Có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi?"
"Tao không chơi nổi?"
"Dù sao tao cũng đã thua nãy giờ rồi, ván cuối là một ván lớn tụi mày có muốn đánh cược không?"
Cậu chống tay lên bàn rượu, hơi nghiêng người về phía trước, giống như một con cáo rừng đang săn mồi trong bóng tối, toàn thân vô cùng hung hãn.
Vẻ mặt Tạ Khả Việt hơi biến, âm thầm cân nhắc trong lòng.
Không liên quan đến mình thì sẽ không xen vào, đó là nguyên tắc mà hắn luôn làm theo từ trước đến nay, nhìn dáng vẻ này của Thi Duẫn Nam chắc là thuốc bắt đầu có tác dụng rồi, hắn không cần phải cùng diễn tiếp nữa.
Tạ Khả Việt vừa mới chuẩn bị dừng trò chơi đã thắng này thì nghe thấy Thi Duẫn Nam nói vô cùng ngông cuồng.
"Nếu tao thua, tương lai tao tự nguyện rời khỏi vị trí tranh đoạt gia sản nhà họ

Thi, nhường toàn bộ cho Tạ Khả Việt không điều kiện.

Nhưng nếu Tạ Khả Việt thua, toàn bộ hóa đơn của khách hàng ngày hôm này đều là tụi mày bỏ ra trả."
"......"
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng sốc.
Phó Tử Ngộ lập tức kéo tay bạn mình, là người đầu tiên từ chối, "Duẫn Nam, mày thật sự say tới điên rồi à? Nói cái gì vậy!"
Thất tịch tối nay, hộp đêm chật kín người, chi phí cho đồ uống và các vật dụng khác được ước tính một cách thận trọng lên đến hàng triệu, nhưng khối lượng kinh doanh dù có hùng hậu đến đâu cũng không thể so sánh với tài sản của Thi gia!
Nói rõ hơn, Thi gia có thể được coi là một trong những công ty giỏi nhất trong ngành hậu cần, ngay cả khi nó thực sự đến giai đoạn phá sản, thì con lạc đà tiều tụy đó còn lớn hơn cả một con ngựa!

Lần đánh cược này, chắc chắn là cuộc mua bán lỗ vốn!
Thi Duẫn Nam mờ mịt gỡ tay bạn mình ra, vô cùng kiên trì với quyết định của mình.

Cậu đã thả lưới đánh cá rồi, cũng đến lúc thu lưới thôi.
Thi Duẫn Nam trực tiếp nhìn Tạ Khả Việt, nhướng mày, "Dám không?"
Tạ Khả Việt bị ánh mắt của cậu khóa chặt, một cơn tức giận bốc đồng bùng phát trong cơ thể hắn mà không có lý do.
Dám không?
Sao mà hắn không dám được?
Nếu thua, hắn là ông chủ phía sau hộp đêm, nhiều nhất cũng chỉ lỗ vốn một đêm buôn bán, nhưng nếu thắng......
Tạ Khả Việt nghĩ, toàn thân đều bởi vì sự ham muốn mà nóng lên, "Thi Duẫn Nam, cậu nghiêm túc đấy à?"
"Đương nhiên, tao có thể thề trước tất cả mọi người luôn." Thi Duẫn Nam giơ lên chén rượu, đặc biệt lỗ mãng ý bảo, "Không ngại với ai cả!"
An Khải cùng một người bạn khác lập tức hùa theo, "Khả Việt, chơi luôn đi! Có gì mà không dám cược."
"Đúng thế! Cậu ta đã thua đỏ mắt luôn rồi, như vậy sẽ không chơi tiếp được đâu!"
Người phục vụ đã quen hiểu chuyện im lặng đưa ly rượu.
Tạ Khả Việt cụp mắt, cuối cùng vẫn nhận lấy ly rượu, chạm vào nhau, một ngụm uống cạn.
...
Ba phút sau, tất cả đều biết kết quả của lần đánh cược này.
Những người uống rượu xem náo nhiệt bao vây chặt chẽ bàn của họ, và vô số người nhìn lên tầng một chờ đợi kết quả.
Người phục vụ lắc xúc xắc trận cuối cùng, "Lớn hay nhỏ, ai đoán trước?"
Vẫn là cơ hội 50-50.
"Quy tắc cũ, tôi đoán nhỏ."
"Được."
Tạ Khả Việt không phản đối, nhưng trán và cả lòng bàn tay đều chảy mồ hôi.
Ba giây sau, xúc xắc mở ra.
Tất cả các điểm đen, cộng lại là 6.
Thi Duẫn Nam người đã thua chín ván liên tiếp tối nay, dường như cuối cùng đã giành được sự ưu ái của thần may mắn trong ván cuối cùng.
Cậu thoải mái cong môi, đưa Phó Tử Ngộ một ly rượu, "Uống không?"
Phó Tử Ngộ phản ứng lại, bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Mày không say à?"
"Buồn cười, mấy ly rượu này mà cũng làm tao say được à? Cố ý lừa tụi nó thôi." Thi Duẫn Nam nghiền ngẫm nhìn về phía người đối diện, chỉ tay về phía người đối diện.
Giây tiếp theo, cậu nói lớn tiếng, "Mọi người cứ thoải mái ăn uống nhé, tất cả mọi hóa đơn trước 12 giờ đêm này đều được đám Tạ tiên sinh thanh toán."
Tất cả mọi người đều hoan hô.
Tất cả những người uống rượu đang tranh nhau gọi loại rượu ngoại đắt tiền, có những người đã say khướt thì cười nhạo ——
"Mấy người cũng ghê gớm lắm! Bọn tao đều nhìn rất kỹ nhé!"
"Nguyện đánh cược nguyện thua, nói được thì làm được."
"Vẫn là trẻ tuổi quá, quá trí khí, dám chơi loại trờ chơi 50-50 hoàn toàn dựa vào vận may này?"
"Có đủ tiền không? Không đủ thì nhanh chóng đi mượn đi ha ha ha."
Nguyên Duệ ngồi nơi đó nghe lời cười nhạo xung quanh, sắc mặt lại càng khó choi hơn.
Bọn họ tự mãn nãy giờ, chẳng những không được lợi lộc gì, lại còn phải trả trước tiền đồ uống?

An Khải khó được lúc không biết làm sao, "Làm sao bây giờ? Hai ngày trước tao mới mua con xe, giờ không có nhiều tiền đến vậy."
"Không phải vừa nãy mới nói sao? Là hai người bọn họ đánh cược......!Không, không liên quan đến chúng ta đúng không?" Một người bạn khác chỉ đơn giản là trốn tránh trách nhiệm, chỉ ước gì hắn có thể biến mất ngay tại chỗ.
Nguyên Duệ vừa nghe liền trừng mắt khinh thường, "Câm miệng, vừa nãy mày hùa theo to mồm lắm mà!"
"......"
Tạ Khả Việt chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào, hắn nhìn chằm chằm xúc xắc trên đĩa, nghĩ rằng mình đã lỡ mất cơ hội có được tài sản Thi thị, không chịu nổi hít hai hơi, "Tao, tao đi vệ sinh đã."
Khoảng khắc đứng dậy, đầu Tạ Khả Việt bỗng nhiên choáng váng, bước đi cũng loạng choạng.
Thi Duẫn Nam nhìn chằm chằm bóng dáng hắn bỏ đi hơi chật vật, cong môi cười.
Đột nhiên, Phó Tử Ngộ ôm lấy vai cậu, thấp giọng hỏi, "Nói thật đi, cho dù mày cố ý giả say để hạ thấp cảnh giác của họ, nhưng kết quả của một lượt xúc xắc cuối cùng là như thế nào......"
Thi Duẫn Nam ngắt lời nói của bạn mình, "Tao ra ngoài một chuyến, tí về sẽ giải thích với mày sau."
"Hả? Được thôi."
...
Trong phòng vệ sinh.
Tạ Khả Việt liên tục rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng giảm bớt sự khô nóng toàn thân, nhưng đáng tiếc là nó hoàn toàn không có tác dụng, "Không xong......"
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh hắn, giọng nói nghiền ngẫm vô cùng quen thuộc truyền tới bên tay hắn ——
"Nóng không?"
Thi Duẫn Nam cong môi cười nhưng hoàn toàn không có ý cười, sự khinh miệt trong mắt hoàn toàn không che giấu.
Tạ Khả Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt luôn luôn ôn nhu giờ phút này tràn đầy nóng bừng, hắn rất nhanh liền ý thức được tình huống dị thường trong cơ thể là từ đâu mà ra.
"Thi Duẫn Nam, mày tính kế tao!"
Nói xong, Tạ Khả Việt lại rơi vào một vòng nóng như thiêu đốt mới, vô số câu hỏi hiện lên trong cái đầu mơ màng của hắn.
Không đúng.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Hắn rõ ràng đã nhìn thấy Thi Duẫn Nam uống cạn rượu, nhưng sao hắn mới là người trúng?
(1): Tài Xỉu (Sic Bo), thường được gọi là kích cá cược, là một phương thức đánh bạc bằng xúc xắc.

Trong Sic Bo, người chơi đặt cược vào nhà cái.

Trước mỗi lần đặt cược, người chia bài lắc ba viên xúc xắc trong một chiếc bình có nắp đậy.

Khi người chơi đặt cược xong, nhân viên ngân hàng sẽ mở hộp và phân phát tiền cược.Cách đặt cược phổ biến nhất là mua kích thước của xúc xắc (tổng số điểm từ 4 đến 10 được gọi là nhỏ và 11 đến 17 là lớn, trừ xúc xắc tròn), vì vậy nó thường được gọi là Tai-Sai.

Tài Xỉu là một trò chơi cờ bạc mà nhà cái luôn ở thế có lợi.

Người chơi không thể sử dụng công nghệ để nâng cao cơ hội chiến thắng và về lâu dài, nhà cái sẽ thắng.

Trong số các cược khác nhau, "lớn và nhỏ" có lợi nhất cho người chơi, nhưng chủ ngân hàng vẫn có lợi thế hơn.
(2): Nguyên văn là câu này: 点背到家了: tớ tra được nghĩa của nó là rất xui xẻo, không may mắn, nhưng mà dịch ra thế nào thì tớ không biết, có gì thì mọi người nói tui biết với nha.
Rence: Anh Nguyên Duệ tốt lắm á mọi người, ảnh dễ thương cực..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện