"Tôi càng thích nghe em kéo đàn violin hơn.
"
Lạc Lệnh Thanh híp mắt, ánh mắt giấu sau tròng kính lóe lên tia sáng nhạt.
"! ! Ghen?"
Một chữ ngắn gọn được anh kéo dài nghe rất nhiều tư vị.
Thi Duẫn Nam bị giọng điệu này khiêu khích làm cho hai tai đỏ bừng, chuẩn bị đứng dậy nháy mắt thì bị Lạc Lệnh Thanh dùng sức kéo về.
"Đừng giận, nói rõ ràng đi em.
"
Thi Duẫn Nam đột nhiên bị kéo, không kịp phòng bị đâm vào trong lòng ngực Lạc Lệnh Thanh, tay trái theo bản năng chống lên cánh tay của anh.
Cậu miễn cưỡng nâng nửa người mình lên, vội vã nói, "Lạc Lệnh Thanh, cẩn thận chân!"
"Không sao đâu.
" Lực đạo tay của Lạc Lệnh Thanh rất mạnh.
Anh thản nhiên ôm Thi Duẫn Nam vào trong lòng, mùi hương vờn quanh không còn là hương cam ngọt ngào phát ngấy, mà là mùi hương xà phòng nhẹ nhàng sạch sẽ, khiến người khác không nhịn được muốn đến gần hơn.
Sự ái muội vô hình tan chảy giữa hai người.
Lạc Lệnh Thanh chăm chú nhìn khuôn mặt sống động trước mắt, nhìn vẻ mặt Thi Duẫn Nam từ giận dỗi cho đến xấu hổ, trông đáng yêu vô cùng.
"Thật sự là ghen sao?"
"Không thể à?" Thi Duẫn Nam hỏi lại.
"Lần trước nhìn thấy em ở hộp đêm lôi kéo người ta, Lạc tiên sinh còn giả vờ dạy bảo một lúc, bây giờ thì mình có khác gì không?"
Thi Duẫn Nam nhìn thẳng vào Lạc Lệnh Thanh, quật cường chất vấn, "Ôn Uyển Dữu tốt xấu gì cũng là em họ trên danh nghĩa của em, nếu anh thật sự có gì đó với cô ta, bị người truyền ra thì em mất mặt nhiều như thế nào.
"
Lạc Lệnh Thanh bật cười.
Anh xoa xoa cổ tay Thi Duẫn Nam, giống như một hành động dỗ dành an ủi, "Tôi hiểu rồi, ghen là lời nói đùa, sợ mất mặt mới là nói thật đúng không?"
Tuy rằng lời này là câu hỏi, nhưng nghe ra cứ như đang trêu chọc.
Thi Duẫn Nam nhẹ hít một hơi, "Lạc Lệnh Thanh, anh! ! "
"Duẫn Nam.
"
Bỗng nhiên bị gọi khiến Thi Duẫn Nam không hiểu sao mà ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Lạc Lệnh Thanh gọi cậu như thế, không phải gọi cả họ tên, cũng không phải Thi nhị thiếu gia.
"Sao vậy ạ?"
Chút ghen tuông trong lòng Thi Duẫn Nam bỗng biến đi đâu sạch sẽ.
"Ban nãy nếu em không vào, tôi cũng sẽ tránh đi, đảm bảo sẽ không để cô ấy đụng đến tôi.
"
Lạc Lệnh Thanh dừng một chút, rõ ràng là chịu thua, "Cho nên, đừng giận.
"
Khóe môi Thi Duẫn Nam cong lên, cậu cảm thấy như thể mình có thể phát hiện ra một khía cạnh không ai biết của Lạc Lệnh Thanh.
Một khía cạnh mà không ai có thể nghĩ đến.
Không phải là Lạc gia chủ nhẫn tâm, lạnh lùng, mà là Lạc Lệnh Thanh dịu dàng, tươi mới.
Thi Duẫn Nam đột nhiên cảm thấy bản thân cũng không cần vội vã chọc thủng giấy dán cửa sổ, thật ra hai người có thể duy trì mối quan hệ như bây giờ và từng bước phát triển?
Thi Duẫn Nam cố ý hắng giọng, yêu cầu, "Vậy lần sau anh cũng phải tuân thủ hiệp nghị, cho dù là nam hay nữ đều phải duy trì khoảng cách.
"
"Được, tôi tuân thủ.
"
Thi Duẫn Nam hừ hừ hai tiếng, vừa lòng.
Lạc Lệnh Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, nghĩ thầm, thật dễ dỗ.
Thi Duẫn Nam vỗ vào cổ Lạc Lệnh Thanh, "Buông ra đi, ngồi trên đùi anh lâu không tốt.
"
Lạc Lệnh Thanh thuận theo buông lỏng tay Thi Duẫn Nam ra, sau khi đối phương đứng dậy, ánh mắt anh nhìn chân mình, ý cười đọng trong mắt chuyển dần về thâm trầm.
Sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói nhắc nhở của Tần Giản, "Gia chủ, yến tiệc bên ngoài đã bắt đầu rồi.
"
Viên Mãnh dựa theo sự phân phó của Lạc Lệnh Thanh, canh giữ một góc ở sảnh tiệc.
Thứ nhất, Lạc Lệnh Thanh không muốn thể hiện mình quá đặc biệt trước mặt các khách mời trong bữa tiệc; thứ hai, sinh nhật của lão tiên sinh, bảo vệ trong khách sạn làm việc rất đàng hoàng.
Lạc Lệnh Thanh chỉ là người đến dự tiệc, không thể đem đến nhân vật uy hiếp nào, bởi vậy nên không cần bảo vệ.
Lạc Lệnh Thanh thu liễm cảm xúc, "Biết rồi, bây giờ chúng tôi qua.
"
Anh thoáng nhìn qua cà vạt mình, bất đắc dĩ hỏi, "Thi nhị thiếu gia muốn thắt cà vạt cho tôi không?"
Thi Duẫn Nam nhìn xuống, thấy cái cà vạt kia đã bị mình nắm cho nhăn nhúm, mừng rỡ cười ra tiếng, hoàn toàn không ý thức bản thân là đầu sỏ gây tội.
Cậu nhìn chằm chằm cà vạt, bỗng nhiên nghĩ——
Cũng không biết Ôn Uyển Dữu đã chạm vào cái cà vạt này chưa? Vẫn nên ném đi.
"Bỏ đi.
"
Thi Duẫn Nam dứt khoát kéo cà vạt của Lạc Lệnh Thanh xuống, không chút khách khí ném cà vạt vào thẳng thùng rác.
Lạc Lệnh Thanh nhìn cà vạt nằm trong thùng rác, cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Không phải mà tiếc tiền, mà là chiếc cà vạt này sáng nay anh thấy bộ âu phục của Thi Duẫn Nam thì cố ý chọn cho giống nhau.
"Hôm khác tôi sẽ mua cho anh cái mới.
"
Thi Duẫn Nam không biết suy nghĩ của Lạc Lệnh Thanh, nói lời hứa, tay thì giở trò tháo một cúc áo của anh,"Nhưng mà, tôi cảm thấy bộ dáng cổ áo nửa kín nửa hở của Lạc tiên sinh rất gợi cảm.
"
Đương nhiên, một ngày kia không mặc thì càng gợi cảm hơn.
Lạc Lệnh Thanh đã sớm miễn nhiễm mới những lời nói cợt nhả tùy hứng của Thi Duẫn Nam, chỉ là hơi nâng cằm, tùy cậu muốn làm gì thì làm.
Hai người sửa sang lại trạng thái thì cùng đi đến yến tiệc.
Ôn lão tiên sinh là một nhà soạn nhạc nổi tiếng trong nước, hơn nữa Ôn Nham Phong với tư cách là chủ tịch hiệp hội âm nhạc, những vị khách đến dự tiệc lần này đều là những nghệ sĩ trong ngành.
Nói là đại thọ 80 tuổi nhưng đúng hơn là một buổi gặp gỡ giao lưu âm nhạc.
Một lát sau đã có người chủ động lên sân khấu biểu diễn.
Ôn lão tiên sinh bị một đám người vây quanh chúc mừng, tinh thần của ông dường như rất tốt.
Thi Duẫn Nam cùng Lạc Lệnh Thanh không vội bước đến, hai người yên lặng đừng ngoài quan sát.
Lạc Lệnh Thanh nhìn một hồi thì hỏi, "Phu nhân mặc váy màu xanh đó là mợ của cậu đúng không?"
Thi Duẫn Nam thấp giọng đáp, "Ừm, mợ tên là Tống Tri Thu, là chủ tịch của tập đoàn nhạc cụ Hoa Sướng.
"
Nhạc cụ Hoa Sướng.
Nghe có chút quen tai.
Đang nghĩ thì Thi Duẫn Nam đứng bên cạnh giải thích, "Hiện tại cũng coi như một trong những nơi sản xuất nhạc cụ tốt nhất trong nước đúng không ạ?"
Chờ đến khi Ôn Trình Lãng cùng Tạ Khả Việt gặp nhau trong tương lai, hắn ta còn có thể thuyết phục mẹ mình bán nhạc cụ ra nước ngoài thông qua Tạ Khả Việt.
Thực sự có được rất nhiều lợi nhuận.
"Hoa Sướng còn có các cơ sở đào tạo nhạc cụ chuyên môn, một chuỗi kéo dài trên cả nước.
"
Tần Giản an phận đứng đằng sau lên tiếng, "Tôi nhớ rằng, Tống nữ sĩ đã từng được chọn vào danh sách người giàu nhất Trung Quốc.
"
Bà quả thật là một nữ doanh nhân đáng gờm.
Thi Duẫn Nam không phản bác, khả năng kinh doanh của Tống Tri Thu quả thực rất ghê gớm.
Lạc Lệnh Thanh nhớ đến cặp anh em Ôn Trình Lãng và Ôn Uyển Dữu, thấp giọng hỏi, "Ôn tiên sinh với Tống nữ sĩ quen nhau như thế nào?"
Theo ấn tượng đơn giản của anh về Ôn Nham Phong, đối phương chắc chắn là một người có kỷ luật và có chừng mực, nhưng nuôi dạy hai đứa con hình như rất không ổn.
Thi Duẫn Nam hiểu ý của anh, khẽ lắc đầu, "Ông ngoại và Tống lão tiên sinh là bạn thân nhiều năm, trước khi cuộc hôn nhân này bắt đầu, việc người lớn tác hợp với nhau là điều không thể thiếu.
"
Một người xuất thân từ gia đình âm nhạc, một người sống bằng nhạc cụ, với tiền đề là có chung chủ để, Ôn Nham Phong cùng Tống Tri Thu tiếp xúc chưa đến nửa năm đã tiến đến hôn nhân.
Thật ra, ban đầu vợ chồng hai người sống với nhau rất thoải mái.
Thi Duẫn Nam hơi dừng, nói thẳng, "Nhưng tôi nghe kể rằng, mợ đã từng mất một đứa con.
"
Đứa trẻ chết sớm này vốn là anh họ của Thi Duẫn Nam, nhưng chết ngoài ý muốn vào năm lên ba.
Việc này đã giáng một đòn mạnh chưa từng có vào Tống Tri Thu, mà Ôn Nham Phong là người ba cũng phải trải qua những ngày tháng đau khổ.
"Cậu tôi có kể rằng, Ôn Trình Lãng đã được thụ thai vào thời điểm đó.
"
Cho nên, Tống Tri Thu mới có thể yêu thương Ôn Trình Lãng nhiều như thế, sau đó có thêm đứa con gái lại ngày càng yêu chiều một cách mù quáng, do đó mới dẫn đến suy nghĩ đúng sai không quan trọng của họ.
Ôn Nham Phong muốn dạy bảo những đứa con mình một cách đàng hoàng, nhưng mỗi lần như thế vợ ông đều ngăn lại, những ngày Thi Duẫn Nam ở nhà họ Ôn đều có thể nghe bọn họ cãi nhau từ vấn đề dạy dỗ con cái.
Dù sao cũng là chuyện riêng tư của họ hàng, Thi Duẫn Nam không kể nhiều lắm, nhưng Lạc Lệnh Thanh vẫn có thể nghĩ ra ——
Hiện giờ, Ôn lão tiên sinh về hưu, Ôn Nham Phong làm chủ tịch hiệp hội âm nhạc, tiền lương của ông không thể so sánh với doanh nghiệp của Tống Tri Thu, có thể nói rằng thu nhập hiện tại của gia đình Tống Tri Thu chiếm phần lớn.
Tính nết bây giờ của Ôn Trình Lãng và Ôn Uyển Dữu chắc là do mẹ họ quá nuông chiều.
Đương nhiên, sự yêu chiều của Tống Tri Thu chỉ là để đền bù cho lỗi lầm mình khi xưa, chỉ tiếc, Ôn Trình Lãng cùng Ôn Uyển Dữu lại lầm đường lạc lối, trở nên càng hư đốn.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì Ôn Nham Phong đứng đó không xa mở miệng gọi, "Duẫn Nam, hai người cùng đến đây đi, đứng xa thế làm gì.
"
Thi Duẫn Nam nhìn ánh mắt tươi cười của Ôn Nham Phong, gật đầu với ông rồi đẩy Lạc Lệnh Thanh cùng tới gần.
Ôn lão tiên sinh tuổi đã cao không thể đứng lâu, ông ngồi trên ghế nhìn đứa cháu ngoại chậm rãi bước đến, trên mặt không giấu đi sự vui vẻ, "Duẫn Nam, cháu đến gần ông ngoại chút.
"
Năm đó bị