Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Buổi chiều.
Có nữ sinh chạy tới bên cạnh Tần Hữu Kiều.
“Hữu Kiều, anh trai cậu thật cưng chiều cậu, hâm mộ!”
Tần Hữu Kiều ánh mắt nhẹ lóe, “Sao bỗng nhiên lại nói cái này?”
“Anh trai cậu cuồng em gái đều đã lên hot search, fans đều điên cuồng @ cậu! Cũng chỉ có cậu là không để trong lòng!”
Tần Hữu Kiều nghe xong, còn tưởng là Tần Lãng lúc phát sóng trực tiếp, thuận miệng nhắc đến cô ta.
Không tự giác khóe miệng giơ lên, lại cố ý nói, “Gần đây tớ cãi nhau với anh ấy, đừng nhắc anh ấy với tớ!”
“Loại anh trai thần tiên thế này cậu còn cãi nhau!?”
……
Khu biệt thự.
Người đàn ông vừa mới tắm rửa xong, tùy tiện mặc một chiếc áo tắm dài, tóc đen ướt dầm dề, cổ áo lỏng lẻo, ngực rắn chắc lộ ra làm người ta mặt đỏ tim đập.
Khí chất tản mạn, cố tình đôi mắt đạm sắc, lại cấm dục thanh lãnh.
Hoắc Thời Độ cầm lấy di động đang vang lên bên cạnh, “Có việc nói.”
Một đầu khác của điện thoại, trầm mặc một chút, nhưng hiển nhiên không phải bởi vì thái độ của Hoắc Thời Độ.
“Độ gia, giúp mình chăm sóc đứa trẻ, thế nào?”
Vừa dứt lời, Hoắc Thời Độ trực tiếp ngắt điện thoại, đi vào phòng vệ sinh.
Thẳng đến lúc sấy khô tóc, đổi xong quần áo, hắn trở lại phòng ngủ, mới phát hiện điện thoại vẫn đang kiên trì không ngừng vang.
Lại lần nữa nhận điện thoại.
Hoắc Thời Độ ngữ điệu đạm bạc, cười nhạo, “Tớ nhìn qua rất nhàn sao?”
Đứa nhỏ bên nhà cũ kia, thiếu chút nữa bị ném vào thùng rác.
“Độ gia, thật là cứu mạng.
Đứa nhỏ nhà tớ cáu kỉnh, không muốn ở nhà, tớ lại sợ con bé không an toàn.
Cậu giúp một chút được không?”
Tần Ngộ cũng là lần đầu tiên có việc cầu người, ngữ khí bất đắc dĩ, “Cô gái nhỏ rất dễ chăm, cậu hung một chút là yên tĩnh.”
Lời này cũng chỉ là nói, dù sao Tần ngộ hiểu rõ tính cách của Ca Nhi nhà mình, khả năng lá gan nói chuyện với Hoắc Thời Độ cũng không có.
“Cậu từ đâu có đứa nhỏ?”
Lúc Hoắc Thời Độ quen Tần Ngộ, Tần Ngộ cùng người trong nhà nháo xong, không nghe hắn nói qua chuyện trong nhà.
“Em gái tớ, ruột.”
……
Hoắc Thời Độ không đáp ứng, hắn không hứng thú ở nhà nuôi một cô gái nhỏ nũng nịu.
Nhưng mà Tần Ngộ lại như là đem Hoắc Thời Độ trở thành cọng rơm cứu mạng cuối