Chu Thư nhạy bén phát hiện cha nàng thế mà lại tính kế đến Kỳ tứ thiếu, nghĩ đến cái người thoạt nhìn hoạt bát thần bí, lại giống như một thiếu nữ tinh khôi như mây trắng trên trời, Chu Thư chần chừ một lúc, lại nói: "Cha, việc này không có can hệ đến Kỳ tứ thiếu."
Trái lại Chu viên ngoại lại nói: "Kỳ gia có trưởng tử đầy vinh quang, có thứ tử khôn khéo có năng lực, hỗ trợ quản lý gia nghiệp, mặc dù tam tử bị xem thường, nhưng trên đó còn có hai thủ túc đồng bào nhất mẫu, hắn lại do chính thất sở sinh, tương lai lập phủ riêng sẽ không chịu thiệt thòi."
"Ngược lại là Kỳ tứ thiếu, mặc dù thân mẫu vẫn còn, nhưng chỉ là kế thất, ở Kỳ gia chỉ có lão phu nhân sủng ái, thiên vị hắn.
Nhưng giờ lão phu nhân đã hơn thất tuần, không biết khi nào thì sẽ cưỡi hạc về trời ngay, thì hắn còn có người nào có thể che chở?"
"Thân mẫu hắn là Ngô thị, tuy là ngoại sinh nữ của lão phu nhân, nhưng lại không có bản lĩnh nào - - Khi bà ấy tiến vào Kỳ gia, trưởng tử và thứ tử đều đã là thiếu niên lang, không dễ để bà bày bố.
Tính tình bà ấy cũng an phận, mọi chuyện đều lấy hôn phu làm đầu."
Chu Thư không ngăn cản cha nàng phân tích tình thế Kỳ gia, -- tuy rằng bản chất chỉ là suy đoán, nhưng cũng có thể chuẩn xác.
Thậm chí sau khi nàng biết được thân thế của Kỳ Hữu Vọng, cho rằng tình thế của Kỳ Hữu Vọng càng lúng túng và gian nan hơn những gì cha nàng phân tích.
Chu Thư bình tĩnh nói: "Cha, dù vậy, Kỳ gia cũng tuyệt không để cho thứ tử dòng chính ở rể, tình cảnh của Kỳ tứ thiếu ở Kỳ gia dù kém, cũng không đến mức để hắn lưu lạc đến ở rể nhà thương nhân, Kỳ gia cũng sẽ mất mặt, mà Kỳ gia cũng không vứt nổi thể diện này."
Lời của Chu Thư đã đánh trúng điểm yếu trong phân tích của Chu viên ngoại, dĩ nhiên Chu viên ngoại cũng suy xét lại những suy nghĩ của bản thân, đồng thời cũng có chút tiếc hận: "Kỳ tứ thiếu cho ta cảm giác không giống với các tử đệ thế gia khác."
Tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng lại không có những ham mê bất lương, những việc chăn heo nuôi cá dưỡng thỏ này đều không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không làm xằng làm bậy, không ham mê nữ sắc.
Nàng đối tốt với nữ nhi của ông, quan trọng hơn là nàng không có dã tâm gì.
Người khác tìm hiền tế tất nhiên hi vọng tìm một nam tử hán đội trời đạp đất, sự nghiệp thành công, nhưng Chu viên ngoại nghĩ, nữ nhi của ông có bản lĩnh nuôi gia đình, mà Kỳ Hữu Vọng có bối cảnh là kỳ gia che chở, dựa vào điểm này, sau khi các nàng thành thân, dù Kỳ Hữu Vọng ngày ngày lêu lổng lông bông cũng không quá nhiều trở ngại.
Chu Thư cho rằng Kỳ Hữu Vọng không giống với các tử đệ thế gia khác về điểm này là không thể nghi ngờ, nhưng nàng không biết với thân thế đặc thù của Kỳ Hữu Vọng sẽ tạo nên tính tình gì, hay nói là thiên tính của nàng ấy là thế nào.
Dù nàng có tính toán chuyện chung thân đại sự của bản thân cũng không đến mức tính kế đến trên đầu Kỳ Hữu Vọng, không nói đến Kỳ Hữu Vọng là thân nữ nhi, dù là thân nam nhi, nàng cũng không cho rằng Kỳ Hữu Vọng sẽ động tình.
- ---
Cái người bị Chu Thư cho rằng sẽ không động tình với người khác lúc này đây đang nằm trên chiếu cói ở cầm thất, vừa phe phẩy quạt hương bồ, vừa ăn vải ướp lạnh, thỉnh thoảng còn lăn qua lộn lại.
Ánh dương bên ngoài đang là lúc mạnh nhất, tiếng ve kêu âm ỉ không ngừng, cơn mưa to trước đó vài ngày như giấc mộng giữa hè.
Tinh thần Kỳ Hữu Vọng có chút mông lung, cũng không biết có phải là vì nghĩ đến Chu Thư nên thân tâm đều có chút nóng lên, hay là do tiết trời quá nóng, nàng cảm thấy chiếc chiếu bên dưới không mát một chút nào, nên thường lăn qua lộn lại, muốn tìm chỗ mát mẻ để giải nhiệt.
Lăn một hồi, thì đụng phải mâm đựng vải, những trái vải trong suốt cùng với những khối băng đổ đầy trên chiếu.
Nắm vững Định luật ba giây khi đồ ăn rơi xuống đất, Kỳ Hữu Vọng cũng bất chấp đang suy tư về Chu Thư, nhanh chóng cầm lấy mấy trái vải này, nhét toàn bộ vào trong miệng.
Lâm Cầm đi đến thấy nàng làm ra hành động khó hiểu này, nhất thời không nói gì, chờ khi Kỳ Hữu Vọng phun hạt vải ra, mới nói: "Tứ thiếu gia, Chu tiểu thư cho người trả lại xiêm y ngày hôm ấy mượn lại rồi."
Trọng tâm của Kỳ Hữu Vọng lại ở chỗ: "Tiểu thư đến đây sao?"
"Chu tiểu thư không đến, là hạ nhân Chu gia đến."
Kỳ Hữu Vọng thất vọng cực kỳ, lại ra sức phẩy phẩy quạt hương bồ, mới mệt mỏi mà nói: "Đây là xiêm y lão mẫu lấy ra, đưa đến chỗ lão mẫu đi!"
Lâm Cầm lui xuống, bỗng Kỳ Hữu Vọng lại sinh ra ý nghĩ khác, sau khi bật dậy, lôi giày chạy đi tìm Chu lão mẫu.
Chu lão mẫu đang kiểm tra hai bộ xiêm y giống nhau mà người chu gia mang đén, trong miệng thì thầm: "Chu tiểu thư này thế mà lại là người cẩn thận săn sóc, còn lo lắng sẽ bị ghét bỏ nàng đã mặc qua bộ xiêm y này, nên cho người nhanh chóng may bộ mới."
Nói xong, bà lại để Lâm Cầm trả lại bộ mới về.
Kỳ Hữu Vọng nói: "Lão mẫu, người có bộ xiêm y thoạt nhìn trẻ trung thế này, sao ngày thường không thấy người mặc? Trông người vẫn còn trẻ, sau khi mặc vào lại càng trẻ tuổi hơn, hấp dẫn hơn sao?"
Chu lão mẫu cười hòa ái nhìn nàng, nói nhỏ: "Đây là lão thân chuẩn bị cho Xuân Ca nhi."
Kỳ Hữu Vọng thập phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hưng phấn và mong đợi lên, lặng lẽ như trộm mà hỏi Chu lão mẫu: "Lão mẫu, người không cần ta phẫn nam trang nữa sao?"
Có trời biết có đôi khi nàng vô tình làm ra cử chỉ để lộ thân phận, Chu lão mẫu đều rất khẩn trương.
Nếu lại không cần nàng phẫn nam trang, có nghĩa là nàng có thể triệt để phóng thích thiên tính của mình rồi sao?
Chu lão mẫu không muốn để Kỳ Hữu Vọng mất hứng, có chút khó xử mà nói: "Xuân Ca nhi, đây là lão thân chuẩn bị sau này cho con, cũng không biết có cơ hội cho con mặc vào hay không, chỉ nghĩ đến nếu thật sự có ngày đó, lão thân lại lấy ra cho con."
"Lão mẫu nói là của con, vậy thì con sẽ giữ nó nhé!" Kỳ Hữu Vọng nói.
"Được - -"
"Con lấy đó, chờ khi có cơ hội sẽ lấy ra mặc, lão mẫu yên tâm, con sẽ giấu dưới đáy rương, sẽ không để ai nhìn thấy!"
Chu lão mẫu nghĩ ngày thường người quản lý quần áo của nàng cũng là bà, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác vô tình lục ra, nên đồng ý.
Kỳ Hữu Vọng cao hứng ôm xiêm y quay về, lại lấy khăn tay của Chu Thư ra cùng đặt vào trong rương, giống như nàng đang gói gém hết những tâm tư kỳ diệu về Chu Thư cùng thả vào chiếc rương này vậy, sau khi Kỳ Hữu Vọng đóng rương lại, cuối cùng trong đầu nàng tất cả đều toàn là Chu Thư.
Nàng nghỉ ngơi một lát, rồi cầm lấy quạt hương bồ đi đến Đình Trà Trà Sơn chuẩn bị mua chút lá trà tươi về cho heo ăn, - - Giống như heo nhà nàng ăn trà ăn đến nghiện vậy, trong một tháng cũng phải