Lâm Cầm không dám nói suy nghĩ vừa mới nảy ra cho bất cứ ai, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng cũng không biết bản thân chỉ nhất thời nói thầm ra tiếng, lại làm cho người bên cạnh sinh ra hiểu lầm lớn đến vậy.
Sau sự việc Kỳ Hữu Vọng nói thầm đó, rất nhanh cũng đã ném ra sau đầu, dù sao trước đó nàng chỉ đang đứng trên lập trường khi chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước mà ra, hiện thời đã biết rõ thân thế của bản thân, tất nhiên nàng sẽ không suy xét sớm chuyện chung thân đại sự như vậy.
Mà quay về hồi ức cuộc sống 17 năm trước nàng mới phát hiện bản thân đã sống quá vô tri, tuy rằng việc phiền não mỗi ngày đều chỉ là làm sao trốn được việc bản thân không thích, cùng với việc đi chỗ nào để giết thời gian, nhưng sau khi so sánh với bản thân ở kiếp trước, người đã luôn cố gắng hết mình vì mục tiêu, nàng đã tìm về lại được cảm giác tích cực luôn hướng về phía trước.
Là nữ giả nam trang, nàng không thể ôn luyện đèn sách để tham gia khoa cử như phụ huynh, cũng may Kỳ gia đã có một trưởng tử làm quan trong triều, một thứ tử hỗ trợ quản lý gia nghiệp rồi.
Nàng thân là lão tứ, vốn cũng không bị ký thác quá nhiều hy vọng, yêu cẩu của trưởng bối đối với nàng không cao, ngoại trừ sống phóng túng, quả thật nàng không tìm thấy được nhiều việc để làm lắm.
Nhưng hôm nay cho dù nàng muốn tìm chút việc đứng đắn để làm, sợ là chỉ trong phút chốc cũng không tìm được: Con đường theo đuổi đèn sách vốn đã bị phá hỏng rồi.
Nếu là kinh thương, hôm nay nàng đã giàu có thì không nói, còn có thể bị trong nhà phản đối.
Sĩ nông công thương, hai con đường Sĩ, Thương đều không thể thực hiện được, chỉ còn lại có Nông, Công mà thôi.
Về phương diện thủ công, nửa điểm kỹ năng nàng cũng không có.
Về phần Nông, nàng cũng có hiểu biết vài phần, dù sao kiếp trước chuyên ngành nàng học cũng thuộc khoa học động vật, cũng thuộc loại nông học.
Chỉ là người thời này xem trọng việc sản xuất trồng trọt hơn là chăn nuôi, trừ phi làm lại nghề cũ, bằng không nàng cũng không thể phát huy năng lực trên lĩnh vực trồng trọt sản xuất.
Nhưng với bối cảnh gia đình hiện tại của nàng, cho dù nàng muốn làm lại nghề cũ, sợ là cũng không được cho phép.
"Thôi, thôi, không nghĩ nữa, ngày khác lại từ từ suy nghĩ vậy!" Kỳ Hữu Vọng lắc đầu, tạm gác những ý tưởng thượng vàng hạ cám này lại.
- -
Màn đêm sau cơn mưa càng thêm nhiều sương lạnh, những người thuộc đại hộ giống như Kỳ gia, cho dù trong phòng có lò sưởi, cũng phải đóng chặt cửa chính và cửa sổ mới có thể ngủ được.
Nhưng Lâm Cầm phát hiện tối nay tứ công tử cho người mang giường nhỏ kê gần cửa sổ, không chỉ thế, sau khi thay áo ngủ tứ công tử cũng chưa lập tức chui vào chăn, mà là gác chân ngồi trên giường đó, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Cầm vẫn chưa thể đến gần tứ công tử, nhưng nàng vẫn tinh mắt phát hiện trong khu vườn ngoài cửa sổ có mấy đóa mẫu đơn đang nở rộ sáng ngời.
Nhưng dưới màn đêm, nàng cũng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy đóa mẫu đơn dưới cơn gió thổi qua, dường như khẽ lay động.
Nàng kinh ngạc nói: "Mẫu đơn trong vườn sao lại nở sớm vậy nhỉ?"
Bình thường mẫu đơn chỉ nở sau khi tiết trời đã dần ấm vào tháng ba, nhưng mẫu đơn trồng trong vườn này cũng nở sớm quá rồi.
Chu lão mẫu nhìn thấy trong phòng Kỳ Hữu Vọng còn sáng đèn nên đến xem thế nào thì vừa lúc nghe được lời Lâm Cầm nói, nên đi đến bên giường, híp mắt nhìn một lát, lập tức cười nói: "Đã nhiều năm không thấy được cảnh tượng này rồi."
Kỳ Hữu Vọng nghe thấy tiếng nói, quay đầu tò mò hỏi: "Sao ạ, trước kia lão mẫu đã từng thấy cảnh tượng hoa nở sớm này rồi sao?"
Tuy rằng hoa nở hoa tàn cũng không ổn định, cũng không có điều kiện khoa học kỹ thuật và thời tiết như sau này, mà mẫu đơn này còn có thể nở trước một tháng, hiện tại làm người ta có chút hứng thú.
Đã thấy Chu lão mẫu từ ái nhìn Kỳ Hữu Vọng, nói: "Tất nhiên, năm đó khi Xuân Ca nhi con sinh ra, cũng có kỳ cảnh như vậy."
Kỳ Hữu Vọng tính toán một chút, nàng sinh vào ngày 25 tháng mười một, cũng là giữa tiết trời mùa đông, lúc ấy đoán chừng khắp nơi ở Tín Châu đều đang có tuyết, chẳng lẽ cũng có mẫu đơn nở?
Chu lão mẫu nói: "Đúng vậy, trước mấy ngày Xuân Ca nhi ra đời, con trâu cái của Kỳ gia sinh ra hai con nghé, con heo trong chuồng cũng sinh ra hơn hai mươi con heo con, thật sự là điềm lành! Mà ngày Xuân Ca nhi ra đời, vốn tuyết trên trời còn rơi nhiều như lông ngỗng, rơi phủ kín cả mũi giày, những nhánh mai cũng bị tuyết đọng đến gãy luôn...!Nhưng sau khi Xuân Ca nhi sinh ra không bao lâu, bầu trời lại trong, hoa cỏ héo rũ, cũng chậm rãi sống lại!"
Kỳ Hữu Vọng nghe chuyện về bản thân, cảm giác có chút giống đầm rồng hang hổ, nếu là ở thời loạn thế, bước tiếp theo chẳng phải là nàng có thể được đắp nặn thành kiểu nhân vật như Lưu Bang, Dương Kiên luôn rồi không? Nhưng nghĩ lại thì, nàng cũng đã thành thai xuyên, thì có nhiều chuyện ly kỳ phát sinh thì cũng không có gì kỳ quái.
Đương nhiên, nàng cho rằng vẫn có thể dùng cách lý giải khoa học để giải thích những điều này, tỷ như heo mẹ mang thai hơn hai mươi heo con cũng không có gì kỳ quái, xác suất con trâu cái sinh được hai con nghé chỉ hơn 1%, mà Kỳ gia có thể gặp được, cũng thật là vận khí tốt, về phần hoa cỏ héo rũ lại lần nữa sinh sôi, nàng cảm thấy có lẽ là ngày đó đột nhiên có luồng không khí ấm tràn vào...
Lâm Cầm cũng không biết Kỳ Hữu Vọng đang động não suy nghĩ điều gì, nàng nghe được chuyện xưa cát lợi của tứ công tử nhà mình, tấm tắc lấy làm lạ, hỏi: "Chẳng phải trong đại trạch bốn mùa đều như xuân sao?"
Chu lão mẫu liếc nhìn nàng một cái, nói: "Nói là điềm lành, tất nhiên là vì khó có được, như bình thường đều có, vậy thì điềm lành này đã không có gì đáng ngạc nhiên rồi."
Lâm Cầm nghĩ vậy, cảm thấy cũng đúng, mặc kệ cảnh