Trần Kiến Kiều biết Kỳ gia cầu thân với Chu gia đó là sau khi Chu viên ngoại cuối cùng cũng quyết tâm đáp ứng mối hôn sự này.
Nàng mới nghe được chuyện này, có loại cảm giác Quả thế trong tâm nàng, nhưng cũng không giấu được cảm giác mất mát to lớn.
Nàng lẩm bẩm: "Ta ở Chu gia, sao lại chưa từng nghe nói việc này?"
Kỳ tam lang thấy nàng thất hồn lạc phách, trong lòng có chút chua xót: "Cả ngày cô nương chạy đến nơi này, khi bà mối hai nhà đến cửa, cô nương đều không thấy, tất nhiên là không biết thôi."
Về phần vì sao Chu gia không nói với nàng, điều này hắn không quan tâm đến.
Trần Kiến Kiều không nói lời nào.
Quả thật nàng không quá quan tâm đến chuyện của Chu gia, hơn nữa lo lắng đến sau khi mình quay về nhà, sẽ không còn gặp được Kỳ Hữu Vọng, không còn thời gian tự do tự tại, vô câu vô thức như vậy được nữa, cho nên nàng đang tận lực hưởng thụ đoạn thời quang này, thế cho nên hoàn toàn không chú ý đến chuyện xảy ra ở Chu gia.
Huynh trưởng của nàng không nói đến việc này, thậm chí nàng đến thôn Chử Đình, khi gặp được Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Hữu Vọng cũng chưa từng đề cập qua, nàng tựa như bị người che mắt, cuối cùng mới biết được sự thật tàn khốc.
Nghĩ đến thương tâm khổ sở, bỗng lệ bất ngờ tuôn ra như đê vỡ, nước mắt không ngừng rơi, theo khuôn mặt trơn mềm mà chảy xuống.
Kỳ tam lang cho rằng nàng bị lời nói của mình kích thích, trong lòng hoảng hốt, vội áy náy nói: "Thực xin lỗi, ta không nên nói chuyện này với cô nương."
Trần Kiến Kiều đang thương tâm, nước mắt không thể dễ dàng ngừng được, Kỳ tam lang lấy khăn cho nàng, lại đợi một lúc, thấy cảm xúc của nàng đã ổn định hơn trước một chút, mới lại áy náy xin lỗi một hồi.
Trần Kiến Kiều không đến mức lấy đau thương của bản thân ném lên đầu hắn, nói: "Không liên quan đến ngươi."
Sau đó nàng ổn định cảm xúc, trực tiếp trở về Chu gia.
Lần này sau khi trở về, nàng cẩn thận quan sát không khí trong Chu gia một chút, chỉ thấy nhóm tôi tớ càng thích tụ lại tán chuyện với nhau hơn trước kia, thậm chí đến gần còn nghe được hai chữ Kỳ gia.
Nàng nghĩ, trước đi tìm huynh trưởng của mình hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Dường như Trần Tự Tại cũng có chút phiền lòng, thấy nàng, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Muội về rồi sao."
"Đại ca, ta nghe nói Kỳ gia đã xin cầu thân a tỷ với cô trượng và cô cô rồi phải không?"
Trên mặt Trần Tự Tại càng thêm không vui, nhàn nhạt mà nói: "Phải!"
"Đại ca biết khi nào, sao không nói với ta sớm một chút?"
Nếu sớm nói cho nàng biết, thì nàng cũng không cần phải làm mặt dày như vậy rồi, mỗi ngày đều đến sinh cơ nhàn viên tìm Kỳ Hữu Vọng.
Sao Trần Tự Tại có thể không rõ tâm tư của muội muội, lúc này chỉ cười lạnh mà nói: "Ta biết tâm muội hướng về Kỳ tứ công tử, nhưng vậy thì đã sao? Đến Chu gia còn chướng mắt ta, thì Kỳ gia có thể coi trọng muội sao? Sớm nói cho muội biết, thì muội sẽ làm gì?"
Trần Kiến Kiều bị hắn nhục nhã đã quen, trước kia cũng lười lãng phí võ mồm với hắn, nhưng lần này trong lời của hắn lại tràn đầy khinh miệt, trào phúng với Chu gia và Kỳ gia, nàng nói: "Ta tự biết không xứng với Kỳ tứ công tử, cũng không dám mơ tưởng, nhưng đây là chung thân đại sự của a tỷ, sao ta không thể biết sớm được?"
Trần Tự Tại còn muốn nhục nhã nàng, nhưng nàng đã xoay người đi, về phòng trang điểm một chút xong mới đi gặp Chu Thư.
Chu Thư nhìn thấy nàng, liền hỏi: "Sao mắt lại hồng hồng vậy, muội khóc sao?"
Mắt mũi Trần Kiến Kiều có chút chua xót, suýt đã rơi lệ.
Trước khi đến nàng đã cố ý trang điểm, để bản thân thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng trước khi chưa trang điểm lại huynh trưởng của nàng lại không nhìn ra, đủ thấy ai mới là người quan tâm đến nàng nhất.
Nàng không cách nào dung túng cho bản thân làm nũng với Chu Thư, nên che giấu mà nói: "Trên đường về gặp gió bụi, bụi bay vào mắt, chứ muội đâu khóc đâu."
Trong lòng Chu Thư biết nàng nói dối, nhưng cũng không truy vấn, chỉ nói: "Đã lấy hết bụi ra chưa? Nếu còn chưa thì ta thổi giúp muội."
Trần Kiến Kiều mỉm cười, nói: "Lấy rồi, hiện tại mắt cũng không còn cộm nữa, qua một chốc sẽ tốt thôi."
Chu Thư gật đầu, nghĩ đến một chuyện, nói cùng nàng: "Có một chuyện trước đó còn chưa thương nghị xong nên không tiện nói ra, cho nên cũng chưa nói với muội, bây giờ đại khái cũng đã xử lý xong, muội là muội muội của ta, lý nên nói cho muội một tiếng."
Trong lòng Trần Kiến Kiều căng thẳng, biết đại khái là nàng muốn nói chuyện gì rồi.
Nàng giả vờ như không biết mà cười hỏi: "Là việc vui sao?"
Chu Thư nhẹ nhàng mỉm cười: "Là việc vui.
Kỳ tứ công tử nhờ Kỳ gia cầu thân với cha nương, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì mối hôn sự này rất nhanh là có thể định xuống."
Tâm Trần Kiến Kiều như bị bóp nghẹn, nàng hỏi: "Nếu a tỷ gả ra ngoài, vậy thì cô trượng và cô cô thì sao?"
"Ngược lại ta cũng không tính gả ra ngoài, tất nhiên ý cha nương muốn Kỳ tứ công tử về ở rể, nhưng Kỳ gia sao có thể cho nam nhân nhà mình đến ở rể dưới cửa nhà người? Cho nên đã suy nghĩ biện pháp chu toàn hai bên, ta trên danh nghĩa là gả đến Kỳ gia, nhưng trên thực tế sẽ cùng Kỳ tứ công tử đến ở nơi khác..."
Chu Thư không nói quá tường tận, hôn sự còn chưa hoàn toàn định xuống, đến lúc đó nói ra, lại phát sinh biến cố, vậy thì là điềm xấu rồi.
Trần Kiến Kiều nghe xong, cũng không có nhiều lời muốn hỏi chi tiết chuyện giữa hai nhà Chu, Kỳ, mà nàng hỏi: "Là tự a tỷ chọn Kỳ tứ công tử sao?"
Biết là Kỳ gia đến cầu thân, nàng lo lắng trong tâm Chu Thư cũng không hẳn sẽ vui.
Chu Thư không lập tức trả lời nàng, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Phải, hơn nữa chỉ có nàng ấy có thể cho ta những gì ta muốn."
Trần Kiến Kiều biết rõ năng lực và dã tâm của a tỷ mình, xét theo góc độ của a tỷ, quả thật cách làm người, tính cách và gia thế của Kỳ Hữu Vọng sẽ không ngăn cản bước tiến của tỷ ấy.
Nàng giấu đi tình cảm dành cho Kỳ Hữu Vọng, dưới tình huống đã biết Kỳ Hữu Vọng sẽ cùng a tỷ kết thân, nàng cũng không còn đến sinh cơ nhàn viên tìm Kỳ Hữu Vọng nữa.
Kỳ tam lang ở sinh cơ nhàn viên đợi nàng mấy ngày cũng không thấy nàng đến, nghĩ là nàng vẫn còn khổ sở, nên nghĩ biện pháp để Kỳ Hữu Vọng mời nàng đến.
Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc: "Tam ca muốn gặp nàng ấy thì đến Chu gia tìm, cần gì phải bắt nàng ấy chạy xa."
Kỳ tam lang trợn trừng mắt: "Ngươi cho là ai cũng như ngươi, không bận tâm đến thanh danh mà chạy đến Chu gia sao?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Tam ca đã yêu quý thanh danh đến thế, vậy thì sao còn muốn ở đây gặp riêng nàng ấy? Đây không phải là chuyện làm hỏng thanh danh sao?"
Kỳ tam lang bị nàng đáp trả đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ phải ngậm lấy tức giận, hỏi nàng: "Đến cùng thì ngươi có đồng ý giúp ta mời nàng đến hay không?"
Kỳ Hữu Vọng kiêu ngạo mà hừ hừ: "Mặc kệ! Ta muốn thành thân với tiểu thư, nên ta phải nuôi heo của ta cho thật tốt!"
Kỳ tam lang càng thêm phát bực: "Bát tự của các ngươi còn chưa xem đến đâu! Còn cả, ngươi còn tính lấy đám heo này làm sính lễ sao?"
Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt, một bộ biểu cảm Tam ca ngươi sao lại trực nam đến thế.
Nàng nói: "Tiền bán heo của ta, ta có thể mua lễ vật cho tiểu thư! Nếu nàng ấy thành nương tử của ta, ta cũng không thể lấy tiền của cha nương để mua đồ cho nàng được!"
Kỳ tam lang hít sâu một hơi, hắn cũng lười nói suy nghĩ của nàng có bao nhiêu ngây ngô, chỉ vì để đạt được mục đích, hắn không thể không mềm giọng: "Phải, nàng sắp thành nương tử của ngươi, nhưng Trần tiểu thư là muội muội của nàng ấy, ngươi mời nàng đến chơi, lại hỏi thăm chút sở thích của Chu tiểu thư, không phải là càng tiện thêm cho các ngươi gần nhau hơn sao?"
Kỳ Hữu Vọng vừa nghe, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, nên cho người mang thư đến cho Trần Kiến Kiều, trên thư đại khái viết là: "Sao Trần cô nương không đến nơi này của ta chơi, heo của ta lại lớn thêm rồi, nuôi đến trắng trẻo mập mạp,