Cây trà trụi lủi ban đầu giờ đây mọc ra không ít chồi non, mầm mới mềm mại, có vài cành chồi non bắt đầu duỗi thân.
Tuy rằng cây trà được nàng ấy tu bổ còn chưa lớn, nhưng tốc độ sinh trưởng cũng nhanh đến kinh người.
Nàng trực tiếp cho người đào cả rễ cây trà này ra, trồng vào trong chậu, sau đó đưa đến biệt trang Kỳ gia cho Kỳ Hữu Vọng, còn gọi cho nó cái mỹ danh: "Đây là cây trà tặng cho tứ lang, hi vọng tứ lang có thể thích."
Đối với việc bảo dưỡng cây cỏ, chăm sóc bồn hoa thì thật sự Kỳ Hữu Vọng chẳng thấy hứng thú, nhưng đây là Chu Thư tặng cho nàng, tất nhiên nàng sẽ vui sướng nhận lấy, sau đó đặt trong đình viện, mỗi ngày rảnh rỗi thì chăm sóc một chút.
Mặt khác nàng cắt mấy cành lá dư thừa xuống, cắm vào trong đất, chờ cho rể mọc dài ra, rồi lại dời vào trong chậu, sẽ thành một chậu cây trà.
Những cây trà trong chậu cũng không lớn như những cây trà trồng nhiều năm, hơn nữa càng ngày càng nhiều chồi mọc ra, chậu cây trà càng ngày càng tươi tốt.
Chu Thư thường xuyên đến đây, phát hiện cây trà nàng tặng cho Kỳ Hữu Vọng kia đã mọc đầy mầm lá, chậu hoa gặp hạn được Kỳ Hữu Vọng dời đi cũng vẫn còn tồn tại, hơn nữa đã mọc rễ nảy mầm rồi.
Phải biết rằng thời gian cây trà sinh trưởng càng lâu năm thì một khi dời gốc càng khó sống sót, càng miễn bàn đến việc Kỳ Hữu Vọng lại dời nó trồng vào trong chậu.
Chậu cây trà của Chu gia đều là nàng bắt đầu bồi dưỡng từ cây giống, nhưng như thế cũng nuôi chết rất nhiều cây.
Nhưng Kỳ Hữu Vọng không am hiểu chăm sóc hoa cỏ chỉ tùy tiện nuôi dưỡng, mà lại chăm lớn được, nàng cảm thấy bản thân cũng có chút hâm mộ ghen tị với tài năng này của nàng ấy rồi.
Kỳ Hữu Vọng hồn nhiên không biết, còn kéo lấy Chu Thư mà nói: "Ở đây có chín chậu cây trà, ngụ ý là trường trường cửu cửu, đến lúc đó chúng ta chuyển mấy chậu đến nhà chúng ta, đặt trong phòng trà một chậu, cầm thất một chậu, còn có phòng ngủ của chúng ta, thư phòng..."
Chu Thư mỉm cười, nói: "Đã muốn trường trường cửu cửu, nếu tách ra thì không còn tính vậy được, đến lúc đó lại trồng chín chậu khác, dù sao chỉ cần tứ lang chăm sóc, đều có thể sinh trưởng tươi tốt được hết thôi!"
Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Trước kia tứ lang nuôi gia cầm, nuôi cá, dưỡng thỏ, chẳng lẽ chưa từng nuôi chết con nào sao?"
Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ một hồi: "Ta không có ấn tượng gì."
Chỉ có ấn tượng đầu tiên là được khắc sâu, khắc sâu đến mức khắc cốt minh tâm chính là nàng nuôi chết cả một đàn heo lớn!
Có lẽ hiện tại nàng càng chú trọng dự phòng dịch heo, cũng có lẽ là trời cao cảm thấy kiếp trước nàng chăn heo quá mức thất bại, cho nên sau khi cho nàng thai xuyên, lại nhân từ với nàng hơn một chút, đến này cũng chưa phát hiện được heo nàng nuôi bị chút bệnh vặt nào.
Vì thế Chu Thư lại đến hỏi Chu lão mẫu, nàng nhớ Chu lão mẫu từng nói khi Kỳ Hữu Vọng sinh ra có hiện tượng tường thụy, hơn nữa bà nhìn Kỳ Hữu Vọng lớn lên, rất nhiều chuyện Kỳ Hữu Vọng không có ấn tượng, nhưng có lẽ bà vẫn còn nhớ.
Chu lão mẫu thấy Chu Thư, tâm tình rất phức tạp, bà không ngờ lần trước chỉ vì để Kỳ Hữu Vọng quý trọng vị bằng hữu không dễ gì kết được này, cho nên bà tung ra không ít chiêu, kết quả không ngờ, đúng thật là thân phận của Kỳ Hữu Vọng lại bị Chu Thư phát hiện, nhưng đồng thời hai người cũng trở thành phu thê giả.
Bà cảm thấy rối rắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tuy rằng thuở nhỏ Xuân Ca nhi luôn làm ầm ĩ, chốc lại ôm gà về nuôi, chốc lại làm hư hết cả một ao cá chép, lại càng nuôi thỏ dưỡng cỏ đến tràn lan, nhưng không thể không nói, quả thật nàng nuôi dưỡng rất khéo tay, nếu không phải nuôi tốt, cũng không đến mức lan tràn."
Không nói chi khác, nói đến thỏ nàng nuôi, Kỳ Hữu Vọng chỉ ngẫu nhiên mua một ít về nhà nuôi, nhưng trong lúc nuôi những con thỏ này cũng sẽ giao phối, sau đó sinh ra một đống thỏ con, một ổ có bảy, tám con, ăn nhiều, mà lớn cũng nhanh.
Mỗi ngày tôi tớ trong nhà dọn phân cho chúng đến đau đầu, mà không không phải là nhặt xác cho chúng.
"Hương vị thì thế nào?" Chu Thư lại hỏi.
"Hương vị cũng không khác gì thịt thỏ, thịt cá bình thường, cũng không nhớ rõ lắm."
Chu lão mẫu nói xong, lại hỏi: "Sao Chu tiểu thư lại quan tâm đến những chuyện trước kia của Xuân Ca nhi đến vậy?"
Chu Thư không hoảng loạn chút nào, trấn tĩnh mà nói: "Dù sao sau này ta và tứ lang cũng phải chung sống với nhau, hiểu biết nàng ấy hơn một chút, ngày sau cũng có nhiều chuyện để nói hơn không phải sao?"
Chu lão mẫu vui mừng nói: "Chu tiểu thư thật có lòng."
Sau khi hỏi thăm từ chỗ Chu lão mẫu xong, chu thư mơ hồ hiện lên suy nghĩ, tường thụy của Kỳ Hữu Vọng đến tám phần là thật, chỉ là lúc nhỏ cũng không rõ ràng, hiện tại mới càng hiển lộ.
Mà theo nàng quan sát thì Kỳ Hữu Vọng hoàn toàn không biết được việc này, cho dù ngoài miệng luốn nói bản thân có tường thụy, nhưng chưa từng thật sự để chuyện này trong lòng.
Tường thụy của Kỳ Hữu Vọng có thể mang đến phúc lành đến nơi nào? Giống như thôn Chử Đình, tựa hồ chỉ có Đình Trà Trà Sơn và phụ cận thôn có được cây cối sinh trưởng tăng cao, ngoại trừ heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, thì hương vị thịt heo ở những hộ khác dường như cũng không có thay đổi rõ ràng...
Bỗng nhiên Chu Thư nghĩ đến, nghe nói khi Kỳ Hữu Vọng sinh ra, điều hiện ra rõ nhất là vạn vật hồi sinh.
Nàng đoán là, Tường thụy của Kỳ Hữu Vọng phỏng chừng chỉ có lợi cho cây trồng, nhưng nếu các động vật ở gần nàng ăn những cây trái này, có lẽ chất thịt cũng sẽ thay đối tương đối.
Đương nhiên, cũng liên quan đến việc heo của Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn thích thân cận với nàng ấy, cũng không ngoại trừ trên thân thể nàng ấy có gì đó hấp dẫn chúng, chỉ là heo nhà khác không có cơ hội đến gần nàng ấy, cho nên không thể nào hưởng ké phúc lợi này.
Ý niệm này một khi đã mọc rễ nảy mầm sẽ khó mà xóa bỏ, một mặt chu thư lại cảm thấy bản thân có nên suy xét đến nguyên do khí hậu hay không, mặt khác lại cảm thấy nguyên do này cũng không quá đáng tin.
Nhìn gương mặt mềm mại của Kỳ Hữu Vọng, đột nhiên nàng muốn bắt lấy cái gọi là Tường thụy này, để bản thân được kiến thức một chút, nàng nói: "Tứ lang, đưa tay cho ta."
Kỳ Hữu Vọng không hiểu chuyện gì, nhưng căn cứ vào sự tin tưởng với Chu Thư, nàng vẫn vươn tay ra.
Chu Thư kéo tay nàng qua, lật trái xoay phải xem một chút, lại đột nhiên kéo tay áo nàng ấy lên.
Vải áo mềm mại nhẵn nhụi như một sợi lông vũ, lướt trên da tay Kỳ Hữu Vọng, cảm giác rùng mình nhanh như chớp lan tỏa khắp cánh tay, điện xẹt qua khiến tim nàng đập loạn xạ, cánh tay cũng nổi cả da gà.
"Tiểu, tiểu thư, điều này không tốt lắm đâu!" Kỳ Hữu Vọng nuốt nước miếng một cái, muốn biết Chu Thư đây là muốn làm gì mình.
Chu Thư phảng phất như không nghe thấy, chỉ kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng để sát vào, sau đó ngửi một chút.
Kết quả rõ ràng, cánh tay Kỳ Hữu Vọng không chỉ có trắng trẻo non mềm, quan sát cẩn thận còn có thể thấy được lớp lông tơ mỏng và lớp da gà vừa mới lặn xuống.
Da thịt nàng ấy không có mùi gì, nhưng túi hương trên người truyền ra từng đợt từng đợt hương thơm.
Chu Thư thầm than bản thân ngu ngốc, nếu tường thụy có hơi thở, thế nhân đã không đến mức mơ hồ với tường thụy như vậy rồi.
Chờ đến khi nàng ngước mắt lên, lại phát hiện ánh mắt của chủ nhân cánh tay này cũng không biết đã bay đến nơi nào, vẻ mặt khẩn tưởng, hai má và tai nhỏ thậm chí còn có chút ửng đỏ.
Chu Thư kịp phản ứng lại bản thân đang làm gì thì tim nàng cũng đập