"Ngày tháng"
Kỳ Hữu Vọng giữ lại mấy con heo nái và heo đực, cứ như vậy có thể giảm bớt được số lượng heo con cần mua vào.
Cùng lúc đó, nàng nghe theo đề nghị của Chu Thư, thuê vài người khai khẩn một ít đất hoang chung quanh để trồng chút rau củ.
Mùa đông có thể trồng khoai hồng sơn, cũng là khoai lang, còn có khoai tây, củ cải, cà chua, dưa leo và cả dưa hấu nữa.
Đương nhiên, dưa hấu chính là vì Kỳ Hữu Vọng muốn ăn cho nên thời điểm thu hoạch có thể cất giấu.
Khoai lang và khoai miêu đều có thể cho heo ăn, về phần còn lại, cũng chỉ do Kỳ Hữu Vọng muốn tận dụng hết đất mà thôi.
Nàng vừa chăn heo vừa gieo trồng, bận đến tối mặt tối mày, nhưng lại không biết không khí trong Kỳ gia đã sớm bởi vì chuyện của Kỳ tam lang mà huyên náo đến có chút căng thẳng.
Kỳ nhị lang cũng ra mặt khuyên bảo Kỳ tam lang thay đổi chủ ý, không cần quá chấp nhất với một nữ nông, nhưng Kỳ tam lang thập phần quật cường, còn nói: "Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng cầu cha chuyện gì, chỉ có lần này, chỉ muốn xin cha chấp thuận."
Phương thị thấy thế, hỏi hắn: "Vô luận ngày sau phát sinh chuyện gì, nguơi đều sẽ không hối hận?"
Kỳ tam lang không chần chờ: "Tuyệt không hối hận!"
Phương thị liền đi tìm Kỳ Thầm, cũng không biết đã nói gì, Kỳ Thầm lại tìm Kỳ tam lang mật đàm hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý mời bà mối cho Kỳ tam lang.
Mà sau việc này, Phương thị lấy lý do đi ra ngoài giải sầu, chạy đến biệt trang ở thôn Chử Đình ở cùng với Kỳ Hữu Vọng.
Với việc bà đến đây, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng phi thường cao hứng, tự mình dọn dẹp phòng, lại hưng phấn kéo lấy bà nói: "Tổ mẫu muốn ở lại nơi này với con bao lâu? Nơi này gần trà sơn, tìm tiểu thư mua trà rất thuận tiện, còn có cả sinh cơ nhàn viên nữa chỉ là không có y quán, nhưng thân thể tổ mẫu khỏe mạnh như vậy, cũng không cần y quán làm gì!"
"Đúng vậy, cả ngày buồn bã trong nhà, lại không gặp được con, trong lòng tổ mẫu rất nhớ mong, nên lâm thời nảy ra chủ ý đến đây ở một thời gian." Phương thị tươi cười đầy mặt mà nói.
"Tổ mẫu, người ta cũng rất nhớ tổ mẫu đó ~" Kỳ Hữu Vọng lại làm nũng.
Chu lão mẫu nhìn tổ tôn hai người ở chung, vui tươi hớn hở phân phó hạ nhân tối nay chuẩn bị thêm thức ăn.
Chờ khi mặt trời ngã về tây, khi tổ tôn hai người bắt đầu ăn chiều, Phương thị mới nói việc trong nhà cho Kỳ Hữu Vọng.
Trước mặt Phương thị Kỳ Hữu Vọng cũng không che giấu nét mặt của mình, nàng kinh ngạc buông chén đũa, nói: "Khi nào mà cha lại sáng suốt như vậy rồi?"
Phương thị liếc nàng một cái: "Thì ra trong mắt con, cha con là người không sáng suốt vậy sao?"
"Cha sáng suốt sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại.
Phương thị như cười như không mà nhìn nàng, qua một lúc mới nói: "Tông Hoa cứ làm ầm ĩ như vậy chỉ khiến thành kiến giữa hai cha con càng thêm sâu mà thôi, thậm chí khi đó huynh đệ cũng sẽ bất hòa, đây gọi là trong nhà không có ngày lành, Kỳ gia cũng sẽ vì thế mà suy bại, cho nên ta khuyên cha con rồi."
"Quả nhiên chỉ có tổ mẫu xuất mã, mới có thể thuyết phục cha thay đổi chủ ý."
Phương thị hỏi: "Con không hiếu kỳ sao tổ mẫu lại có thể thuyết phục được cha con sao?"
"Hehe, tài ăn nói của tổ mẫu đã nằm ngoài tầm với của con, cho dù con có biết, cũng không thể học được." Kỳ Hữu Vọng nói.
Phương thị không lúc nào không cảm thấy buồn cười với hành vi vuốt mông ngựa này của nàng, nhưng trong thâm tâm lại thập phần hưởng thụ, bà cũng không giấu giếm gì, mà nói: "Ta khuyên cha con trước chuẩn bị thật tốt những thứ muốn chia cho Tông Hoa, nếu lo lắng Tông Hoa cưới một thê tử có xuất thân thấp kém, thì cũng bất công cho hắn, vậy thì chia cho hắn phần nhiều hơn, bù lại tổn thất, ngày sau phụ tử huynh đệ mới không oán trách nhau."
Kỳ Hữu Vọng cũng không quan tâm cha nàng sẽ giấu giếm mà phân bao nhiêu gia sản cho huynh trưởng, nàng chỉ hiếu kỳ hỏi: "Về phần thể diện không có trở ngại gì sao?"
"Vị tổ phụ này của Trần gia khi mất vẫn còn tại chức, tốt xấu gì Trần gia cũng xem như là quan hộ, tuy bây giờ đã xuống dốc, nhưng cái danh của người này vẫn có thể lấy ra dùng một chút."
Kỳ Hữu Vọng hiểu ra, nói cách khác đây xem như là lừa mình dối người, Trần gia còn chưa phất lên thành danh môn vọng tộc, tất nhiên cũng không thể xếp vào hàng môn hộ tương xứng, chẳng qua là không muốn trở ngại đến thể diện, cho nên tận lực tìm lý do mà thôi.
Đại để là đề tài này có chút nặng nề, Phương thị cũng không muốn nhắc nữa, bà nghe Kỳ Hữu Vọng hàn huyên chút chuyện lý thú trong thôn Chử Đình, lại hàn huyên chuyện ở trà viên Chu gia và sinh cơ nhàn viên của nàng.
Đến khi trong nhà lên đèn, bà mới về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, nghĩ rằng bản thân làm Phương thị tức giận nên đến biệt trang này, nên Kỳ tam lang chạy đến đây thỉnh tội với Phương thị, Phương thị không trách cứ gì hắn, chỉ hỏi: "Con xem nơi này và chủ trạch có gì khác nhau?"
Kỳ tam lang nhìn trái ngó phải, nhìn không ra được.
Phương thị mới nói đáp án: "Hoa cỏ ở chủ trạch đều đã bắt đầu héo úa, bởi vì mùa đông sắp đến rồi.
Nhưng biệt trang này, thậm chí là thôn Chử Đình, đều vẫn là xuân ý dạt dào như trước.
Cho nên ta đến đây tĩnh dưỡng một thời gian, không can hệ gì đến con, không cần tự trách mà áy náy."
Kỳ tam lang nhẹ nhàng thở phào, trước khi đi về Kỳ Hữu Vọng gọi hắn lại, mời hắn uống tách trà.
Hai người ngồi đối diện trên chiếu, Kỳ tam lang yên lặng uống trà, thấy Kỳ Hữu Vọng vẫn là dáng vẻ Ta có nan đề không giải được như trước, thuận miệng nói: "Tứ lang có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
Kỳ Hữu Vọng hỏi: "Vì sao tam ca phải chấp nhất với Trần cô nương như vậy?"
Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng chưa từng can dự vào lựa chọn của Kỳ tam lang, nhưng trong lòng cũng tồn tại nghi vấn, theo như những gì nàng nhớ, vì để được cha chú ý, hắn thường sẽ không thể hiện ra sự phản nghịch của bản thân, nhưng về việc này, đã nằm ngoài dự tính của người khác.
Chẳng lẽ thời kỳ phản nghịch đến chậm? Kỳ Hữu Vọng, người cũng đang trong thời kỳ phản động, đã nghĩ như vậy.
Kỳ tam lang hỏi lại: "Lúc trước vì sao tứ lang phải chấp nhất với Chu tiểu thư?"
Hắn cho rằng về điểm này bản thân hắn và Kỳ Hữu Vọng là giống nhau, đều chỉ nghĩ đến người trong lòng.
Mà bất đồng giữa bọn họ chính là, vốn Chu Thư cũng hướng về Kỳ Hữu Vọng, mà lòng Trần Kiến Kiều lại không hướng về hắn.
"Chẳng lẽ tam ca cũng là vì thành toàn cho Trần cô nương!?" Trước mắt Kỳ Hữu Vọng sáng ngời.
Kỳ tam lang: "???"
"Hay là Trần cô nương cũng muốn trở thành nữ thương nhân đầu đội trời chân đạp đất như Chu tiểu thư, mà tam ca vì muốn thực hiện giấc mộng của nàng ấy, muốn che chở bảo vệ nàng ấy, nên mới ra hạ sách này?"
Kỳ tam lang cảm thấy có thể bản thân đã hiểu lầm chút gì đó rồi, hắn cho rằng Kỳ Hữu Vọng là vì thích Chu Thư mới cầu thân với Chu Thư, nhưng, hi vọng các nàng trở thành nữ thương nhân đội trời đạp đấy là cái quỷ gì?
Hắn xem như đã phát hiện, đối thoại với Kỳ Hữu Vọng thì ngay từ đầu không thể dùng suy nghĩ của người bình thường được, dù sao người này thiếu căn cơ, không ngờ lại trở nên sâu sắc đến vậy.
Hắn nói: "Năm đó cha coi trọng nương ta, cho nên ông ấy cầu thân với nương, vậy vì sao ta không thể cầu thân với Trần cô nương chứ?"
Kỳ Hữu Vọng A một tiếng, nói: "Tam ca đã vì Trần cô nương mà làm đến mức này, như thế chứng minh là tam ca ngưỡng mộ Trần cô nương, hi vọng Trần cô nương nếu có cơ hội trở thành tam tẩu của ta, thì dù cho bao nhiêu năm trôi qua, tam ca đều có thể nhớ rõ phần tâm ý này."
Kỳ tam lang cảm thấy bản thân đã từng nghe qua những lời này, đó là nghe được ở chỗ Phương thị, lúc đó Phương thị nói với hắn: "Nếu con đã cố ý muốn thành thân với nàng ấy, vậy đã hiểu rõ cưới nàng là đại biểu cho điều gì, tương lai một ngày nào đó có người cười nhạo nương tử con có địa vị thấp kém, con sẽ không cảm thấy hổ thẹn, hoặc là giận lây sang cả nàng ấy."
Lúc đó Kỳ tam lang đã kiên định nói bản thân sẽ không làm như vậy, lại nói trong lòng một lần nữa bản thân sẽ đối tốt với nàng ấy.
Cho nên thời điểm Kỳ Hữu Vọng nói như vậy, hắn đều không tức giận chút nào khi bị người nghi ngờ, chỉ theo thói quen mà hừ lạnh rồi nói: "Các