"Mời"
Cũng đã thật lâu Kỳ gia không có việc vui như thành thân vậy rồi, chuyện thành thân của Kỳ nhị lang cũng đã cách đây mười năm trước.
Chỉ là ngoại trừ ngày thành thân của Kỳ đại lang làm đặc biệt long trọng ra, thì Kỳ nhị lang cưới thê cũng không tính quá long trọng, hiện tại Kỳ tam lang thành thân, tất nhiên mức độ nghi thức cũng kém hơn Kỳ nhị lang.
Tất cả mọi người biết Kỳ gia tìm tức phụ cũng không quá cao môn, trong lòng nhao nhao cảm khái sợ là Kỳ gia đã muốn xuống dốc rồi.
Dù vậy, cũng không ai dám gây sự trong ngày đại hỉ này của Kỳ gia, ngay cả Ngô Hiếu Tông đến đưa hạ lễ, thấy người Chu gia, trên mặt cũng là ý cười nhẹ nhàng, không biết chuyện còn tưởng rằng lời đồn bất hòa giữa hai nhà trước đó vài ngày trên trà thương giờ đã bắt tay giảng hòa rồi.
Đương nhiên, Kỳ Hữu Vọng sẽ không cho Ngô Hiếu Tông sắc mặt tốt, nàng còn hỏi: "Ngươi không mời mà tự đến à?"
Ngô Hiếu Tông đã sớm biết lần trước là Kỳ Hữu Vọng giở trò quỷ ở sau lưng, liên hợp với Trương Phụng thay Chu gia trả thù Ngô gia, lúc này nhìn thấy Kỳ Hữu Vọng, hận không thể bóp chết nàng, nhưng Kỳ Hữu Vọng là ai? Đó là tứ công tử Kỳ gia, bảo bối quý báu của lão phu nhân Kỳ gia, ai mà dám chọc đến nàng?
Vì thế mà nịnh nọt: "Tứ công tử còn nhớ Ngô mỗ sao? Ngô mỗ là đại biểu Trà Hành đến tặng hạ lễ cho Kỳ giáo thụ, chúc mừng Kỳ tam lang tân hôn."
Kỳ Hữu Vọng À một tiếng, nói: "Thời điểm ta đây thành thân ngươi cũng nên đến."
Kỳ Hữu Vọng không giống bình thường, làm Ngô Hiếu Tông sửng sốt, hắn vốn nghĩ lấy tính tình người này sẽ làm hắn cách ra xa, chẳng lẽ trong này có âm mưu gì sao?
Hắn nghĩ mãi không xong, nhưng Kỳ Hữu Vọng cũng đã mở miệng mời hắn, nếu hắn cự tuyệt, ngược lại sẽ làm bản thân rơi vào cái danh không biết suy xét, vì thế hắn cười mà đáp ứng.
Chu Thư và tất cả mọi người đều nghe thấy, nhưng người khác không biết ân oán giữa Kỳ Hữu Vọng và Ngô Hiếu Tông, thậm chí bọn họ cũng không mấy chú ý, Chu Thư đợi đến thời điểm còn ít người, mới hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Khi nàng thành thân thì mời Ngô gia để làm gì?"
Kỳ Hữu Vọng sửa lời nàng: "Là thời điểm chúng ta thành thân, tiểu thư, là chúng ta!"
Nàng còn đặc biệt chỉ chỉ vào hai người trông rất trịnh trọng.
Chu Thư cúi xuống, nói: "Được, là lúc chúng ta thành thân, sao nàng lại muốn mời Ngô gia đến?"
"Tiểu thư hy vọng Ngô gia tới không?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại.
Chu Thư suy tư, nói: "Không phải là hy vọng hay không hy vọng, chỉ là Ngô gia có thể đến, cũng không nhất định là chuyện xấu."
Chu Thư muốn phát triển việc buôn trà, tất nhiên sẽ lo lắng đến chuyện danh dự trong Trà Hành, tuy rằng Chu gia và Ngô gia vì chuyện trà viên ở thôn Chử Đình mà suýt đã xé rách mặt, nhưng trên thương trường cũng không nói đến chuyện ân oán tình cừu, dù cho bên trong đấu đá thế nào, thì việc lui tới thân cận bên ngoài cũng phải cho thỏa đáng.
Chỉ là Chu gia ra mặt mời Ngô gia cũng không tốt, miễn cho người ta nghĩ rằng Chu gia đang cầu hòa với Ngô gia.
Nhưng Kỳ Hữu Vọng ra mặt mở lời mời thì lại không giống, nàng không đại diện cho Kỳ gia, cũng không đại diện cho Chu gia, chỉ là lễ tiết nên mời, cứ thế, người khác sẽ nói Kỳ Hữu Vọng rộng lượng, cũng sẽ cho rằng hành vi của Chu gia là thỏa đáng, sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho Chu gia, ngày sau Chu gia muốn làm chút gì đó với Ngô gia, người khác cũng sẽ không cho rằng là Chu gia khơi mào phóng ra, tất nhiên là Ngô gia trêu chọc Chu gia trước...
Sau khi Chu Thư nghĩ thông suốt những chuyện này, ánh mắt thâm thúy nhìn Kỳ Hữu Vọng, người này chớp chớp mắt vài cái, mới nói nhỏ: "Ta cảm thấy lấy sự giàu có sung túc của Ngô gia như vậy, thì lễ vật nhất định không kém, nếu lễ vật thấp, người mất thể diện chính là hắn.
Chúng ta có cừu oán với hắn, thì sao lại không chiếm tiện nghi của hắn nhiều thêm chút chứ? Ta thích nhìn dáng vẻ hắn rõ là chán ghét ta nhưng lại không thể làm gì được ta, còn phải bày ra bộ dạng đến chúc mừng ta!"
Chu Thư: "..."
Là nàng nghĩ nhiều rồi, Kỳ Hữu Vọng là người lười tính kế người khác như vậy, sao có thể nghĩ đến sâu xa thế được kia chứ!
Hai người lại lặng lẽ mèo méo trò chuyện một lúc, cho đến khi Kỳ Hữu Vọng bị Kỳ nhị lang bắt đi hỗ trợ, nàng còn lưu luyến không rời mà nói với Chu Thư: « Tiểu thư, thời điểm gọi núi nhớ nói với ta, ta cũng đến hỗ trợ! »
Chu Thư buồn cười mà đáp ứng.
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, cũng đến thời điểm nhập tiệc, tân khách ngồi vào ghế của mình, hạ nhân Kỳ gia mới theo thứ tự bưng thức ăn rượu ngon lên bàn.
Các món mặn thông thường có thịt dê, thịt gà, thịt ngỗng, mà các tân khách phát hiện bây giờ còn có thịt heo.
Nhìn món hầm này, các tân khách có tâm tư khác nhau, tất nhiên người đã từng ăn thịt heo Kỳ gia không để tâm vì sao thịt heo lại có thể xuất hiện trên bàn ăn Kỳ gia, người chưa ăn thì lại đầy nghi hoặc.
Là sự nghi hoặc này kết hợp với xuất thân của Trần Kiến Kiều, càng làm người ta cảm thấy Kỳ gia bắt đầu có xu thế xuống dốc rồi.
Nhưng thức ăn đã lên bàn, bọn họ không ăn cũng không được, thế chẳng khác nào không cho chủ nhà thể diện sao? Vì thế chờ đến khi bọn họ ăn miếng đầu tiên, trong lòng không khỏi nghi hoặc: « Đây là thịt heo thật sao? »
Nhưng lại ăn thêm một miếng sẽ phát hiện, quả thật là thịt heo, nhưng cũng không có mùi tanh giống như trong tưởng tượng của bọn họ, chất thịt rất non, không giống thịt heo bọn họ thường ăn, cùng là loại thịt này nhưng cắn cũng cắn không đứt.
Ngoại trừ việc đó, hơn nữa phương thức và gia vị nấu món này, lại cho bọn họ nếm ra được tư vị tươi mới non mềm và ngon miệng.
Còn có hương trà quẩn quanh trong miệng, bọn họ lén lật qua chuyển lại một chút, nhìn xem có lá trà trong đó hay không.
Có một số người cảm thấy ăn thịt heo rất hạ giá, ăn một miếng cũng không ăn nữa, nhưng bọn họ nhìn trái ngó phải, phát hiện rất nhiều người còn để thừa lại không ít thịt dê.
Vì thế nghĩ rằng, tất cả mọi người đều ăn, thì hạ giá cũng không chỉ có mình bọn họ.
Nên không nhẫn nhịn nữa, ăn đến bất chấp.
Chờ sau khi ăn xong, bọn họ mới hồi phục tinh thần, liếc nhìn nhau, đều thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương, phảng phất như một nhóm tự cho mình là thanh cao lại đi dạo quanh các ngõ hẻm phấn son, đến khi ra khỏi ngõ nhỏ mới phát hiện đối phương, này không phải rất xấu hổ sao!
Có người lại không có hàm súc, trực tiếp hỏi thẳng Kỳ Thầm: « Kỳ giáo thụ, sao món này lại không giống với món chúng ta thường ăn? Tại hạ nhìn sơ qua, dường như phương thức nấu cũng không đặc biệt xuất chúng.
»
« À, phương thức nấu thì không đặc biệt xuất chúng, chỉ là heo này lại có chút đặc thù.
» Kỳ Thầm nói.
Mọi người tò mò nhìn ông, có một số người biết đây là heo Kỳ tứ lang nuôi, nhưng cũng không thể đoạt hào quang của chủ nhà, nên im lặng không nói.
Kỳ Thầm có chút xấu hổ mà nói: « Heo này là do ấu tử không nên thân nhà ta nuôi.»
Mọi người: Nghe thế nào cũng thấy như đang rất tự hào về nhi tử nhà mình vậy nhỉ?
« Nghe nói Kỳ tứ công tử nuôi heo Trà Hương giá trị vạn tiền một con, bây giờ xem ra, quả thật là vật rất giá trị! » Có người đã bắt đầu vuốt mông ngựa.
Không sai, heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng đã được giá lên đến mười xâu tiền một con rồi.
Rất nhiều tửu lâu đều không còn thông qua đồ tể kia làm trung gian mua bán nữa, mà mua trực tiếp từ Kỳ Hữu Vọng.
Về phần giết mổ heo thì sao? Đây cũng dễ giải quyết, trong thôn có không ít hộ giết mổ, tửu lâu chỉ cần cho họ chút tiền công, mỗi ngày để họ mổ heo Trà Hương đưa đến tửu lâu, tửu lâu không chỉ tiết kiệm được chút tiền khi mua từ đồ tể kia, còn đỡ phải tranh giành với các bá tánh bình thường, - - Có đôi khi đi trễ, bọn họ còn không tranh được chút thịt heo Trà Hương nào!
Ngày đại hỉ cũng không có người đi gây sự, vì thế thịt heo của Kỳ Hữu Vọng dường như lại càng thêm nổi danh hơn một đoạn, có người đã lén tính toán trong lòng có nên âm thầm thông qua người khác đến tìm Kỳ Hữu Vọng mua heo không.
Lúc này Kỳ Hữu Vọng cung cấp thịt heo cho nhà mình nấu tiệc cũng thu được một chút tiền lời, vì thế mà Kỳ Thầm tức giận đến mắng nàng: « Người trong nhà mà ngươi còn muốn lấy tiền?! »
Kỳ Hữu Vọng đáp vẻ đúng lý hợp tình: « Chỉ lấy của cha chín phần tiền cha còn muốn thế nào nữa? Heo này con nuôi cũng gần một năm, rất có tình cảm đó? »
Kỳ Thầm: «...!»
Mỗi ngày ngươi ăn thịt heo cũng không