Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng không cách nào tham khảo đêm động phòng hoa chúc của người khác, thế nhưng cuối cùng Kỳ Hữu Vọng cũng có cơ hội bắt lấy Chu Thư kê gối trường đàm mà không đến mức bị người khác giáo huấn là Cô nam quả nữ không được ở chung một phòng rồi.
Nàng như là che giấu sự kích động và hưng phấn từ nội tâm, mà tìm rất nhiều đề tài trò chuyện, cho đến khi mí mắt nàng thật sự không chịu được nữa, đầu cũng mềm như tương hồ, lúc này mới đi ngủ.
Chu Thư buồn cười mà nhìn rõ ràng đôi mắt cũng đã nhắm lại, nhưng ngoài miệng lại vẫn còn lầu bầu thanh âm không rõ lời, đợi một lúc, mới thấy nàng triệt để an tĩnh lại.
Nến đỏ đã cháy hơn nửa, trong phòng im ắng, phảng phất như những ồn ào náo nhiệt vào ban ngày đều là mộng ảo.
Nhưng trong đầu Chu Thư lại vẫn còn quanh quẩn thanh âm vui mừng vào ban ngày như trước, pháo trúc, tiếng kèn bầu, trống chiêng, cùng với hàng ngàn tiếng chúc mừng của mọi người.
Nàng theo bản năng sờ sờ búi tóc, mới nhớ lại nàng đã xõa tóc ra, những sợi dây đỏ tượng trưng cho việc nàng chưa thành gia cũng đã cởi xuống.
Nàng nhìn màn trướng buông xuống, cảm thấy sự yên tĩnh của buổi đêm dường như lại có chút bất đồng với dĩ vàng, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, hơi thở không thuộc về nàng, hơn nữa sau này nàng sẽ phải làm quen với hơi thở này.
Bối rối chợt ập đến, Chu Thư cũng không lại miên man suy nghĩ.
Chờ khi nàng mở mắt ra, nến đỏ trong phòng hầu như đã cháy hết không còn gì, chung quanh đều lâm vào một mảnh ám trầm, đêm càng tĩnh càng sâu.
Mà mảnh tối này cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, dường như ngoài cửa sổ lóe lên nhiều đóm sáng, như là đom đóm trong đêm tản ra ánh sáng mỏng manh quang mang, cũng chiếu vào trong phòng.
Những bụi cỏ trong thành Tín Châu không thể có đom đóm, Chu Thư chỉ từng thấy vào ban đêm ở nông thôn.
Chỉ là thời điểm này những ánh sáng xanh vàng chung quanh không giống như nàng từng thấy, lục quang trước mắt đang chậm rãi di chuyển.
Nàng rời giường đến bên cửa sổ nhìn lại, phát hiện những đóm sáng lục sắc này là phát ra từ trong hoa cỏ, mỗi một đóm sáng này còn nhỏ hơn nhiều ánh sáng phát ra từ đom đóm, giống như cát nhuyễn.
Chúng bám vào trong cỏ hoa cây cối, hoặc là phiêu đãng trong không trung, đóm sáng lục sắc này làm cây cỏ thoạt nhìn như bùng phát sinh cơ bừng bừng, mỗi gốc cây ngọn cỏ như thế, phóng mắt khắp cả khu vườn, càng làm người ta thêm tấm tắc.
Lần đầu tiên Chu Thư nhìn thấy cảnh tượng này, trong phút chốc cũng mê man.
Đột nhiên, nàng nhớ đến hẳn là nên kéo Kỳ Hữu Vọng đến xem, tất nhiên là bởi vì người này càng cảm thấy hứng thú với kỳ cảnh này còn hơn cả nàng.
Chờ đến khi nàng trở về tìm Kỳ Hữu Vọng, lại nghe thấy một ít thanh âm ồn ào từ xa truyền đến, in sâu trong tâm trí, sau đó nàng đột nhiên thanh tỉnh lại.
- -Nến đỏ sớm đã cháy hết, có ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, bên ngoài còn có tiếng bước chân hỗn độn, cùng với đó là thanh âm tận lực ép xuống thật khẽ.
Kỳ Hữu Vọng bên cạnh còn đang buồn ngủ, giọng nói lười biếng: "Tiểu thư, hẳn là nàng cũng chưa tỉnh ngủ, nếu không chúng ta lại ngủ tiếp một lát nha."
Bên ngoài là tiếng đập cửa của Chu Châu: "Tiểu thư, tứ công tử, nên dậy rồi, giờ lành bái đường đã đến rồi."
Chu Thư rùng mình lên một cái, từ trên giường ngồi dậy, lại vỗ nhẹ cánh tay Kỳ Hữu Vọng, nói: "Tứ lang, dậy thôi."
"Tiểu thư đang gọi ai vậy?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Chu Thư dừng một chút, buồn cười nói: "Ta đang gọi phu quân đó!"
Kỳ Hữu Vọng lăn người ngồi dậy, cười nói: "Phu quân ta dậy rồi."
Đến tiện nghi này Kỳ Hữu Vọng cũng muốn chiếm, Chu Thư không nói gì xuống giường mở cửa cho Chu Châu, khi đi qua cửa sổ, nàng ngẩn ra, bởi vì nàng phát hiện cửa sổ trong phòng Kỳ Hữu Vọng chẳng phải là cửa sổ xuyên thấu, mà là cửa hất có hoa văn trang trí rất xinh đẹp*.
(Ngày xưa các cửa chính, cửa sổ thường dùng giấy dày bao quanh.
Chỉ các hộ giàu có có gia đinh tuần gác mới dùng giấy mỏng.
Cửa sổ phòng KHV là kiểu có cửa, ko phải dạng cửa cố định ko cửa)
Ngoài cửa sổ quả thật có ánh sáng lơ lửng, nhưng đều là đèn lồng và đèn dầu phát ra, ngập tràn trong đình viện, cũng không có đóm sáng lục sắc nào.
Ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, trong lòng Chu Thư có chút tiếc nuối, cảnh trí như vậy chỉ có trong đêm tối mới có thể khai triển được hết vẻ mỹ lệ của nó, còn hơn cả tiên cảnh.
Nàng cũng không nghĩ thêm nữa, cùng Kỳ Hữu Vọng rửa mặt xong, lại đến gặp trưởng bối Kỳ gia và huynh đệ tỷ muội của Kỳ Hữu Vọng.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm sáng, bất giác Chu Thư cũng mệt mỏi, nàng nhớ nàng ngủ cũng khá muộn, lại nằm mơ, sao tinh thần hôm nay có thể tốt hơn hôm qua được?
Ngoại trừ lúc ngủ nướng nói mệt mỏi ra, thì Kỳ Hữu Vọng lúc này nửa điểm mệt mỏi cũng không thấy đâu.
"Nương tử, ngày mai sau khi chúng ta lại mặt thì trực tiếp ở lại nhà mới luôn nha, nương tử có gì muốn mang đến đó không?"
Kỳ Hữu Vọng sửa miệng cực kỳ nhanh, hơn nữa khi gọi Chu Thư là nương tử cũng không thấy chần chừ chút nào.
"Ta không có gì muốn mang đến cả." Chu Thư nói.
Nghĩ một lúc, nàng lại hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Đêm qua tứ lang ngủ có ngon không, có nằm mơ không?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Nằm mơ? Đã lâu rồi ta chưa từng nằm mơ, nhưng mỗi đêm đều ngủ rất ngon."
Chu Thư nghĩ chắc có lẽ đây là cái ưu việt của kẻ ngốc, cứ nghĩ rằng trước đây nàng vì gia nghiệp, có biết bao nhiêu đêm không yên giấc, đến nằm mơ cũng mơ thấy thấy bản thân thất bại, làm cho tỉnh giấc nửa đêm.
Thế nhưng sau khi quen biết với Kỳ Hữu Vọng, có lẽ là được cảm nhiễm, cũng đã rất lâu nàng không gặp lại cảnh tỉnh lại lúc nửa đêm, tim đập nhanh bất an rồi.
Nghĩ như thế, tinh thần nàng chấn hưng: "Đã ăn xong cơm sáng, ta về phòng xử lý sự vụ trước đây."
Kỳ Hữu Vọng bĩu môi: "Nương tử, làm việc trong thời kỳ đang nghỉ cưới, có phải rất liều mạng rồi không."
"Rảnh rỗi không có việc làm, sao không tận dụng tốt thời gian này chứ?" Chu Thư nói.
"Nhưng hôm nay không giống."
Kỳ Hữu Vọng nghĩ, mặc dù hai người là thành thân giả, nhưng dù sao cũng là lần đầu thành thân, vẫn phải có ý nghĩa mà.
Chu Thư cảm thấy lời của Kỳ Hữu Vọng cũng có vài phần đạo lý, cũng không phải nàng muốn nhàn hạ, chỉ là cảm thấy bản thân và Kỳ Hữu Vọng là phu thê trên danh nghĩa, như vậy thì ngày sau trên phương diện gia đình cũng sẽ xử lý thỏa đáng.
Vừa rồi sau khi nàng và người Kỳ gia ở chung không lâu, hàn huyên nói chuyện cũng không nhiều, nghĩ đến có phải có chút bạc tình vô vị hay không?
Vì thế nàng hỏi: "Bình thường tứ lang ăn xong cơm sáng thì sẽ làm gì?"
"Ta ăn cơm sáng xong, heo của ta còn chưa ăn, cho nên ta sẽ đi cho heo ăn!"
"...!Ta đang nói thời điểm nàng không cho heo ăn."
"Không cho heo ăn thì cũng tính sổ sách, lên kế hoạch tiếp theo để phát triển sinh cơ nhàn viên, hiệp đàm với đồ tể hoặc là người mua heo một chút." Kỳ Hữu Vọng kiêu ngạo hất cầm lên, nàng cũng là một nữ nhân có sự nghiệp rất bận rộn đó nha!
Chu Thư: "..."
Kỳ Hữu Vọng đắc ý xong, mới nói vẻ đứng đắn: "Đương nhiên, ta biết nương tử muốn hỏi cái gì, nếu là khi ở nhà, thì hoặc là đọc sách, luyện đàn, còn có đi dạo phố nữa.
Nếu không làm những việc này, thì ta đến chỗ tổ mẫu chơi."
Chu Thư nghĩ đến những việc của Phương thị trước khi thành thân, bà mang đến cho nàng áp lực, nàng nghĩ nghĩ, rồi nói: "Vậy chúng ta đến chỗ tổ mẫu nào!"
"Được, chúng ta đến chỗ tổ mẫu trước, sau khi về lại đi luyện đàn, nếu mệt mỏi, thì ra phố đi dạo!"
Trước đây Kỳ Hữu Vọng không thích nhất chính là chủ động đánh đàn, nhưng từ nay về sau nàng đã có một người chân thành lắng nghe, nàng nhịn không được mà muốn bày ra phương diện tốt nhất của bản thân cho đối phương thấy.
Chu Thư cũng không phản đối với sắp xếp của nàng, hay nói dường như các nàng chưa từng thật sự đi dạo phố cùng nhau, trước kia là không danh không phận, bây giờ cùng nhau đi ra ngoài cũng không cần lo lắng sẽ có lời đồn đãi nhảm nhí nào rồi.
- --
Sau khi Phương thị ăn xong cơm sáng sẽ niệm một đoạn kinh, sau đó hoặc là nghe quản sự báo cáo tình hình ruộng đất, biệt trang, rừng núi dưới danh nghĩa của bà, hoặc là ngủ một giấc trưa xong sẽ nghe Ngô thị, Quách thị hoặc là nữ quyến nhà khác đến trò chuyện.
Kỳ thực chẳng phải là bà thích hàn huyên nói chuyện, chỉ là Ngô thị, Quách thị hiếu thuận, lo lắng Kỳ Hữu Vọng không có bên cạnh bà sẽ cảm thấy vô vị, cho nên thường tìm vài lý do mời nữ quyến nhà khác đến, thế cho nên tuy bà không thường xuất môn, nhưng lại có thể biết được không ít tin tức nho nhỏ.
Khi Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đến, tuy bà không hài lòng lắm với Chu Thư, nhưng trong lòng vẫn có chút cao hứng, để các nàng nhanh chóng tiến vào.
"Tổ mẫu!" Kỳ Hữu Vọng chạy đến chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng trước rồi, Phương thị nói: "Xuân Ca nhi, cũng đã thành thân rồi, sao còn có thể ầm ầm ĩ ĩ như trước kia vậy chứ?"
"Con có thành thân thì vẫn là tôn nhi ngoan của tổ mẫu người!" Kỳ Hữu Vọng cười hì hì ôm lấy tay Phương thị.
Tất nhiên Chu Thư không cách nào làm nũng giống Kỳ Hữu Vọng được, nàng hành lễ trước, khi Phương thị nhìn về phía nàng, nét