Vốn Chu Thư xuất hiện có thể thu hút phần đông ánh mắt những người trong quán, thế nhưng lúc này mọi ánh mắt trong quán đều bị người ồn ào kia hấp dẫn, tất nhiên sẽ không có ai chú ý đến nàng.
Nàng chọn một chỗ hơi khuất ánh sáng để đợi, ánh mắt cũng giống với mọi người, đều dừng trên bóng dáng cao ngất kia.
Đầu đội khăn xanh, chiếc khăn dài mềm mại rũ xuống dọc theo cổ nhỏ buông lơi đến giữa lưng, một thân áo choàng dài đơn giản thanh nhã vừa vặn, làm nổi bậc lên thân hình cao lớn của người nọ - - Cũng không cần áo choàng làm nổi bậc, vốn dáng vẻ của người nọ đã cao gầy, nhìn sơ qua, sợ là còn cao hơn nàng một cái đầu.
Chu Thư vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ người nọ, chỉ nghe thanh âm khá giống nữ tử cũng chưa từng nghĩ người nọ là một nam nhân.
Mà một thân trang phục này, không phú cũng quý, có lẽ là con cháu của hộ quan gia nào đó ở Tín Châu.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, bắt gặp sắc mặt cứng ngắc của Hoàng chưởng quỹ, lại khiêm tốn mà nói: "Tứ công tử, lời này cũng không thể nói lung tung."
Chân mày Chu Thư nhướn lên, cảm thấy giống như đã từng nghe qua cách xưng hô này rồi.
"Ta đây đã nói lời loạn bậy nào? Ngươi đây là đang bôi nhọ ta sao!" Người nọ bất mãn nói.
Trời trong lành mát mẻ, nhưng Hoàng chưởng quỹ lại thấy nóng đến toát mồ hôi, hắn giựt giựt khóe miệng, nói: "Tứ công tử, tiểu nhân nào dám bôi nhọ người!"
"Ngươi đã không phải bôi nhọ ta, vậy là thừa nhận lời ta nói là đúng rồi sao hả?"
Tuy là một nghi vấn, nhưng khẩu khí lại rất chắc chắn.
Hoàng chưởng quỹ cảm thấy bản thân giống như bị người bất chợt bóp chặt yết hầu, thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng chẳng xong.
Hắn chưa từng nghĩ rằng vị Kỳ tứ công tử này lại có công phu càn quấy lợi hại đến vậy, lời lẽ hùng hồn làm người đau đầu.
Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ không nói hai lời đánh đuổi ra ngoài, nhưng ai biết được Kỳ tứ công tử chưa bao giờ đến những nơi thế này lại sẽ bất thình lình xuất hiện ở đây?! Hơn nữa còn cố tình để nàng uống phải chén trà có hương vị không tốt!
- -
Không nói đến Hoàng chưởng quỹ và quần chúng vây xem, ngay cả bản thân Kỳ Hữu Vọng cũng không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân nàng sẽ đến nơi này uống trà.
Đương nhiên, đây là nàng tự chủ trương, cũng không có ai can dự vào.
Chẳng qua là sau khi nàng về đến thành, bỗng muốn lấy thị giác của người hiện đại dạo quanh nơi mà bản thân đã sinh sống mười mấy năm một chút, có lẽ có thể sẽ có rất nhiều thể nghiệm mới.
Vì thế nàng để Chu lão mẫu và gia bộc về trước, bản thân thì dẫn theo Lâm Cầm đi dạo trên đường, còn mua hai que hồ lô ngào đường, vừa đi vừa ăn.
Đi đến mức có hơi khát, nên tùy ý chọn quán trà Liễu gia ngồi xuống nghỉ chân, gọi một ấm trà giải khát.
Vốn Kỳ Hữu Vọng cũng chỉ muốn giải khát, cũng không thèm để ý đến hương vị của trà, nhưng sau khi uống một ngụm trà ở nơi này, nàng lập tức đã nhận ra không ổn, màu sắc nước trà tương đối đục, hương vị thô, đạm bạc, lấy lá trà ra khẽ ngửi, còn mang theo một mùi lạ nhàn nhạt.
Nàng cũng không phải chuyên gia ẩm thực, nhưng thuở nhỏ đều ăn uống cao lương mỹ vị, trà ngon và trà kém, nàng vẫn có thể phân biệt được.
Càng đừng nói đến sau khi nàng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, không biết vì sao đến vị giác cũng trở nên càng thêm nhạy bén, về mặt hương vị không thể gạt được nàng.
Mọi người nghe xong lời nàng nói, sắc mặt đều biến đổi, cũng hét lên: "Khó trách ta cảm thấy hương vị nước trà này không ổn!"
Hoàng chưởng quỹ thấy các anh mắt hoài nghi ngày càng nhiều, vội nói: "Ta có thể lập tức lấy lá trà ra làm chứng, lá trà của ta tuyệt không phải là trà cũ lâu năm.
Huống hồ trà này là trà mùa thu của Chu gia bán cho ta, vị trà mùa thu vốn có hơi thô đắng..."
Chu Thư không ở đây, hắn ta đổ tội mà không hề mang tâm lý gánh nặng nào.
Còn có các trà viên khác nguyện ý bán trà giá thấp cho hắn, hắn có thể đợi cho thanh danh trà của Chu gia hỏng rồi, lại nhân cơ hội ngưng hẳn hợp tác với Chu gia, nhất cử lưỡng tiện!
Chu Châu thấy người này lại vô sĩ đến vậy, nổi giận mắng: "Người này thật vô sỉ, nếu chúng ta đi rồi, sợ rằng cũng không biết hắn sẽ đổ oan cho Chu gia như vậy!"
Chu Thư cũng không vội bước ra tự chứng minh trong sạch, nàng chỉ lặng lặng nhìn Kỳ Hữu Vọng, ánh mắt sắc bén, vẫn đăm chiêu suy nghĩ làm người ta không hiểu như trước
"Hừ, chẳng lẽ cái lưỡi này của ta còn có thể sai sao? Uống vào trà này của ngươi, kẹo hồ lô của ta cũng không còn ngọt nữa, ta hoài nghi vị giác của ta đã bị rối loạn, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!"
Hoàng chưởng quỹ: "..."
Ai chẳng biết quả sơn tra bên trong kẹo hồ lô là vị chua chứ?!
Hắn thật sự là gặp năm hạn bất lợi mà, thế nhưng sẽ đắc tội với một chủ nhân vì một ấm trà thế này chứ! Sợ rằng giải quyết riêng là bất thành, dù sao hắn cũng không có gì có thể đả động được Kỳ tứ công tử, đưa ra giải quyết chung lại càng không thành, nếu bị quan phủ biết được hắn bán lá trà cũ nhiều năm, bị tịch thu lá trà là chuyện nhỏ, thanh danh quán trà bị hỏng mới là chuyện lớn.
Chu Thư toát lên nụ cười trào phúng, chờ một lát mới đi ra ngoài, khi Hoàng chưởng quỹ đang gặp nạn lại đẩy tiếp hắn vào trong hố lửa một phen: "Hoàng chưởng quỹ, dù cho