Chu Thư về nhà, thấy Kỳ Hữu Vọng đang ngồi xếp bằng trong cầm thất, ôm cây đàn cũ lau chùi, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú, lại thoải mái tự nhiên, trong miệng đang ngâm nga giai điệu không biết tên, dáng vẻ vô ưu vô lo.
Chu Thư muốn Kỳ Hữu Vọng vẫn giữ được sự vô tư này, nên không nói chuyện Trần Tự Tại cáo trạng để gây chuyện làm nàng ấy phiền não.
"Tâm tình tứ lang tốt, chắc là hôm nay ra ngoài có thu hoạch." Chu Thư ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên cây đàn cũ này.
Trên mặt Kỳ Hữu Vọng vẫn treo nụ cười: "Đó là tất nhiên, hơn nữa ta cũng nhờ có trà của nương tử, mà kết giao được không ít bằng hữu mới."
Kỳ Hữu Vọng là một người dễ thỏa mãn, Chu Thư chỉ cảm thấy khả ái, muốn mang những điều tốt nhất giữ lại cho nàng, hôm nay vì nàng mà cãi nhau với thân nương giờ này mọi đè nén cũng đã tiêu tan.
"Trà của ta sao? Chẳng lẽ không phải là vì họ thích tứ lang sao?"
Đừng nhìn trước kia Kỳ Hữu Vọng vì một chén trà cũ lâu năm mà tranh cãi với trà quán, nếu nàng ấy nghiêm chỉnh lên, cũng là dáng vẻ phong lưu nho nhã, sẽ có người không vì khuôn mẫu mà ấn tượng và muốn kết giao với nàng ấy.
Kỳ Hữu Vọng cười đến ánh mắt cong lên hình bán nguyệt, nàng buông cây đàn xuống, bổ nhào vào Chu Thư, sau đó hỏi: "Ta làm ai thích?"
Chu Thư cười gõ nhẹ lên chóp mũi nàng, nói: " Làm ta thích."
Kỳ Hữu Vọng cực kỳ vui vẻ, lại không muốn đứng dậy, ngược lại còn hôn lên môi nàng.
Nhà của các nàng là phỏng theo biệt trang ở thôn Chử Đình mà cải tạo, ba mặt cầm thất khoáng đạt tất nhiên cũng là mô phỏng, chẳng qua bên ngoài chẳng phải là cánh rừng, mà là tường cao, cùng với một ngõ nhỏ yên tĩnh nơi hậu viện.
Trong nhà có hạ nhân, Chu Thư cũng không dám triền miên ở đây cùng Kỳ Hữu Vọng.
"Tứ lang, về phòng đi." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì kề tai nói nhỏ với Chu Thư: "Ta chỉ muốn hôn nương tử thôi, nương tử muốn cả chuyện đó sao?"
Chu Thư như cười như không nhìn nàng: "Là ta nghĩ đến chuyện đó hả? Là vì ai đang dính sát vào ta? Còn đôi tay kia là của ai?"
Kỳ Hữu Vọng giả ngơ: "Có sao? Để ta nhìn xem."
Chu Thư vỗ mu bàn tay nàng: "Vừa mới lau chùi đàn cũ, cả tay đều là bụi, không rửa sạch thì đừng mơ chạm vào ta."
Kỳ Hữu Vọng: "Vậy chúng ta nằm một lát, cùng trò chuyện."
Quan hệ hiện tại của hai người đang tiến triển mạnh, đang là thời điểm như keo như sơn, giống như nói không hết chuyện, vừa trò chuyện, chính là một canh giờ.
Lâm Cầm và Chu Châu đến báo nước ấm đã nấu xong, trông các nàng như thể đã thân thiết với nhau trong cầm thất một hồi lâu rồi vậy.
Trước mặt người ngoài da mặt Kỳ Hữu Vọng đều rất dày, lúc này cười hì hì kéo tay Chu Thư muốn cùng nhau tắm, Chu Thư sẳng giọng: "Nàng nhanh đi tắm rửa, ta về phòng xử lý chút công sự."
Lại khe khẽ mị hoặc bên tai nàng: "Tắm xong thì ngoan ngoãn lên giường chờ ta."
"Chỉ chờ nửa canh giờ thôi, nương tử không đến thì ta sẽ ngủ trước đó."
Chu Thư cũng không nán lại lâu ở thư phòng, sau khi nàng tắm rửa xong, trong thời hạn Kỳ Hữu Vọng đưa ra trở về phòng.
Hai người ngủ sớm, sáng sớm tinh thần phấn chấn đi ra cửa.
Chu Thư hẹn Lý viên ngoại và những người khác đến tiệm trà, không bao lâu sau, Lý quản sự vội vàng chạy đến nói với nàng: "Tiểu thư, ta nghe ngóng được, nghe nói kẻ sai khiến tên vô lại đến gây sự hôm qua ở quán trà của Lý viên ngoại, làm tổn hại cho thanh danh Hồng trà chính là Trang viên ngoại ở phường Hiếu Hiền!"
Chu Thư thì không nói, đến Lý viên ngoại cũng đều cảm thấy kinh ngạc khi nghe điều này, bởi vì bọn họ đoán là Ngô Hiếu Tông, cũng đoán là Tào Vịnh Trí, nhưng không ngờ lại là Trang viên ngoại.
Trang viên ngoại là trà thương ở Tín Châu, nhưng lại không có nhiều trà viên, trong số phần đông trà thương ở Tín Châu, chỉ có thể tính là có quy mô tầm trung.
Hắn và Chu gia không có hợp tác gì, nhưng cũng chưa từng kết thù với Chu gia, cho nên Chu Thư thật sự không thể nghĩ được vì sao hắn phải làm như vậy.
"Tìm họ Trang này tính sổ đi!" Lý viên ngoại nói, hậu quả Trang viên ngoại gây ra không chỉ riêng việc mua bán của Chu gia, còn có quán trà của hắn, chắc chắn dù thế nào hắn cũng không buông tha cho Trang viên ngoại!
Chu Thư lại nói: "Việc này chúng ta không có quyền tự trừng phạt hắn, không bằng đến Trà hành."
Lý viên ngoại hỏi nàng: "Trà hành là cơ sở ngầm của Ngô Hiếu Tông, không sợ hắn sẽ nhúng tay vào sao?"
"Vậy thì thế nào, hắn có thể vì tình riêng mà bất chấp sao? Vừa hay có thể giết gà dọa khỉ, để đám người rục rịch mưu tính kia có thể kiêng kị."
Thế là bọn họ báo việc này lên Trà hành, yêu cầu Trà hành lấy lại công đạo cho Chu gia và Lý viên ngoại cùng với các trà quán có hợp tác khác.
Ngô Hiếu Tông đã biết việc này, mừng rỡ xem diễn, nhưng sự tình càng nháo càng lớn, Trà hành cũng không áp xuống được, đành phải trừng phạt Trang viên ngoại.
Trà hành là tổ chức buôn bán, cũng không có quyền để xử phạt trà thương, nhưng trà thương mất đi sự che chở của Trà hành thì cũng khó sống yên ổn ở Tín Châu.
Ngô Hiếu Tông giả mù sa mưa khuyên Chu Thư: "Chu tiểu thư làm gì mà khí thế bức người vậy? Hắn chỉ là có lòng ghen ghét, nhất thời đố kỵ mà làm ra loại chuyện này, để Trang gia chịu tội với ngươi được rồi, đuổi cùng giết tuyệt thì rất nghiệp chướng.
Huống hồ hắn xem như đã gián tếp giúp Chu tiểu thư rồi đó thôi."
Chu Thư cười lạnh: "Ngô viên ngoại hiên ngang lẫm liệt, thế thì bốn năm trước có một kẻ lấy trà giả để buôn lậu trà Ngô gia, bị Ngô viên ngoại phát hiện, tên buôn lậu này đâu chỉ nhận lỗi riêng đơn giản như vậy, hắn bị đánh gãy tay chân thì không nói, thê nữ trong nhà cũng bị liên lụy, bị ngươi bán vào nhà thổ, sống không bẳng chết."
Ngô Hiếu Tông Không ngờ bây giờ nàng lại lớn mật như vậy, dám vạch mặt hắn, nên tức giận nói: "Buôn lậu bán trà giả vốn là trọng tội, hắn còn ảnh hưởng đến thanh danh của Ngô gia ta!"
"Vậy họ Trang này, không ảnh hưởng đến thanh danh Chu gia ta sao? Còn cả những trà quán có hợp tác với Chu gia, một khi dân chúng không rõ chân tướng có ấn tượng xấu, thì dù nỗ lực thế nào cũng không thể cứu vãn được nữa!"
"Đúng vậy, nếu dân chúng đều cho rằng Chử Đình Hồng trà uống không ngon, thì tổn thất của chúng ta ai đền đây?" Lý viên ngoại nói.
Ngô Hiếu Tông bị bắt bẻ đến á khẩu không trả lời được, huống hồ hắn phát hiện không ít trà thương đều đã đứng về phía Chu Thư, bọn họ đều là trà thương có hợp tác với Chu Thư, nếu việc này chỉ xử lý như vậy, thì tổn thất của bọn họ cũng rất lớn, sẽ dung