Xe ngựa dừng lại trong một ngõ nhỏ, dưới tàng cây ngân sam, hai người bước xuống. Phu xe hơi khom mình chào Cơ Việt, sau đó đánh xe rời đi.
Đến phố xá sầm uất thì trời đã tối đen, đèn đuốc thắp sáng rực như ban ngày.
"Đi thôi." Cơ Việt nói: "Chín giờ xe ngựa sẽ đợi ở đây đón chúng ta về."
Có thể dạo chơi khoảng hai canh giờ.
Vệ Liễm không thấy ai đi cùng, bèn hỏi: "Huynh không mang tùy tùng theo à?"
Y chẳng cảm nhận được hơi thở của ám vệ.
"Để bọn họ đi cùng làm gì?" Cơ Việt đáp: "Hiếm khi xuất cung một chuyến, phải chơi cho thoả thích chứ."
Đâu chỉ có mỗi Vệ Liễm chưa từng đón Tết nguyên tiêu náo nhiệt chốn dân gian, Cơ Việt cũng thế. Tuy mang danh nghĩa đưa Vệ Liễm đi, thực ra trong lòng hắn cũng rất mong chờ.
"Đi thôi." Cơ Việt nói rồi nhấc chân bước ra ngoài ngõ.
Vệ Liễm yên lặng đuổi theo.
Vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, trong nháy mắt khói lửa phả vào mặt. Trên phố, từng đoàn người qua lại rộn ràng, người bán hàng rong la hét, người đi đường túm năm tụm ba. Quầy hàng bán đèn lồng, bán mặt nạ, bán kẹo hồ lô… đủ cả. Nam thanh nữ tú kết bạn dạo chơi, nói cười rôm rả, có cả những người đang đeo chiếc mặt nạ mới tinh.
Chùm pháo hoa bùng lên giữa không trung, mặt trăng tỏa ánh sáng êm dịu, mái chèo phía xa xa lấp lánh ánh đèn. Vô số thiếu nữ đang thả đèn hoa sen dưới bờ sông, chắp cánh cho ước nguyện đầu năm mới. Vải đỏ treo kín cây nhân duyên, ghi đầy đủ họ tên các cặp đôi, không ít tài tử giai nhân thích bày tỏ tình cảm của mình ở nơi này.
Lũ nhóc con vây quanh sạp bánh ngọt, làm đúng một bài toán sẽ được nhận bánh miễn phí. Quán ăn nhẹ được dựng lên bởi cái lều lớn, các vị khách chỉ việc ngồi xuống hàng ghế, bỏ ra năm đồng là được thưởng thức món bánh trôi nóng hầm hập ngon lành.
Một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Phố đông đúc, âm thanh ồn ào, Cơ Việt và Vệ Liễm vừa xuất hiện đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn, cả thế giới dường như rơi vào yên lặng trong giây lát.
Mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về một phía, sững sờ, kinh ngạc.
Thiếu gia nhà ai đi dạo chơi... A, đâu phải, là vị thần tiên nào hạ phàm xuống đây chăng?
Hôm nay có không ít thiếu gia tiểu thư giàu sang phú quý đi dạo, chẳng thiếu người phong thái bất phàm, nhưng mà đẹp tới mức này rất hiếm hoi.
Nam tử áo đỏ dung nhan tươi đẹp, tuyệt sắc khuynh thành; thanh niên áo lam với khí chất như được mài giũa từ ngọc, tựa tiên giáng trần. Cả hai đều là nhan sắc vạn người mới tìm được một.
Gia đình nào có thể sinh ra người con như vậy, thật đúng là tổ tiên tích đức, hai người lại đi chung với nhau, cảm giác này quả thực.
Theo ngôn ngữ nơi đây, họ đã bị hai mỹ nam rút cạn máu.
Vệ Liễm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi người.
... Cố gắng không gây chú ý.
Nhưng vẻ đẹp trời sinh đã nổi bật.
Vệ Liễm lập tức dùng tay áo che mặt, thì thầm: "Hay là chúng ta đi mua mặt nạ?"
Cơ Việt lẳng lặng gật đầu.
- -
Trước quầy hàng nhỏ, Vệ Liễm đang định chọn bừa thì Cơ Việt đã nhanh tay cầm một tấm mặt nạ hồ ly trắng lên, không nói hai lời đeo cho Vệ Liễm.
Mặt nạ che khuất gương mặt khiến người kinh ngạc, chỉ lộ ra bờ môi đỏ mọng và chiếc cằm tinh xảo, không ảnh hưởng tới sắc đẹp, lại tăng thêm mấy phần huyền bí.
"Nó rất thích hợp với đệ, hồ ly nhỏ." Cơ Việt cong môi.
Vệ Liễm không chút do dự đeo cho Cơ Việt cái mặt nạ quỷ xanh nanh vàng: "Cũng rất thích hợp với huynh."
Cơ Việt: "..."
Cơ Việt biết mình mang danh bạo ngược tàn nhẫn, tuy vậy đây vẫn là lần đầu có người dám thẳng thắn trước mặt hắn.
"Ta không muốn cái này." Cơ Việt giơ tay định tháo ra.
Vệ Liễm lập tức chọn một tấm mặt nạ thỏ đáng yêu: "Vậy cái này đi, huynh tự chọn một trong hai."
Cơ Việt yên lặng buông tay.
Chọn mặt nạ Diêm vương thôi, ít ra còn giữ được oai phong.
Đường đường là Tần vương, sao có thể chọn thỏ.
Trả tiền xong rồi đi xa, Cơ Việt mới phát hiện, tại sao hắn lại phải chọn một trong hai?
Rõ ràng hắn có thể lấy cái khác cơ mà!
Đáng tiếc đã muộn mất rồi, Cơ Việt buồn bực đeo mặt quỷ tiếp tục đi lang thang.
Thanh niên bên cạnh rất vui vẻ, nhìn chỗ nọ ngó chỗ kia, thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ lạ lẫm.
Thực sự là chưa thấy qua cảnh đời, Cơ Việt thầm cười nhạo.
Chẳng qua ngẫm lại, bản thân hắn có khác gì.
Thân là dòng dõi vương, cuộc sống xa hoa phú quý như chốn thần tiên.
Chưa từng thấy mọi nhà, mọi người, thấy chúng sinh nhân gian muôn hình vạn trạng.
Chưa chứng kiến khói lửa nhân gian thì sao có thể nói đã trải qua cảnh đời chứ.
- -
"A, kẹo hồ lô!" Thanh niên bên cạnh đột nhiên sung sướng kêu lên.
Cơ Việt ngước nhìn thì thấy một người đang vác cây kẹo hồ lô, vây xung quanh toàn là con nít, hoặc con nít có người lớn đi kèm.
"Mua một xâu đi." Vệ Liễm quay đầu nhìn hắn: "Nghe nói ăn rất ngon."
Vệ Liễm chưa từng ăn kẹo hồ lô, bởi đó là đồ ăn dân dã, không có trong Sở vương cung. Y mới nghe Trường Thọ nói kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ra sao, nhưng lại chưa có cơ hội trông thấy.
Thật vất vả mới thấy, dĩ nhiên muốn nếm thử.
Cơ Việt có chút dao động, thân là một quân vương ưa đồ ngọt, dĩ nhiên hắn cũng thích ăn kẹo hồ lô.
Thế nhưng xét thấy Vệ Liễm vừa khiến hắn chịu thiệt, Cơ Việt bèn cố tình không cho.
"Đệ là con nít à?" Cơ Việt không thèm nể nang, cười nhạo: "Chỉ có con nít mới ăn kẹo hồ lô thôi."
Vệ Liễm lộ vẻ thất vọng: "Nhưng đệ chưa từng được ăn."
Cơ Việt hơi dao động.
Vệ Liễm đột nhiên áp sát, ghé vào tai hắn khẽ nói: "Ca ca, đệ muốn!"
Cơ Việt: "!!!"
Một tiếng này trực tiếp kéo hắn về đêm khuya nửa tháng trước, cảm xúc như cơn thuỷ triều dâng cuồn cuộn dưới từng đầu ngón tay, thanh niên với đuôi mắt ửng hồng.
Đêm đó hắn trở về dội ba xô nước lạnh.
Vệ Liễm có độc.
Cơ Việt nỗ lực giữ vững điểm mấu chốt: "Ta không…" nhất định hắn không thể để hồ ly gian xảo này nắm mũi dắt đi nữa!
Hồ ly nhỏ đứng trước mặt hắn, đôi mắt chứa ý cười cong cong, giọng điệu thân mật trìu mến.
"Có được hay không?"
Cơ Việt: "... Được chứ."
Một nén nhang sau.
Vệ Liễm cầm xâu kẹo hồ lô, ngạc nhiên nhìn Cơ Việt: "Bảo huynh mua một xâu, sao huynh mang hết về?"
Vác cả cây kẹo hồ lô, chẳng khác gì người bán hàng - Cơ Việt: "..."
Hắn cũng đang muốn biết tại sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến, mua luôn cả một cây cắm đầy xâu kẹo hồ lô.
Chỉ bởi câu nói của Vệ Liễm "Ca ca, đệ muốn".
Hắn liền...
…có xúc động muốn đưa tất cả cho y.
Cơ Việt bực mình rút một xâu kẹo bỏ vào miệng: "Ta thích ăn không được à?"
Vệ Liễm tỉnh bơ: "Chỉ có con nít mới ăn kẹo hồ lô thôi."
Cơ Việt: "..." Mặt đau thật.
Hắn mạnh miệng: "Con nít thì sao chứ, ta đây mới lên ba nhân bảy thôi."
Vệ Liễm: "..."
Lần đầu tiên chứng kiến một thanh niên hai mươi mốt tuổi ăn nói trơn tru lưu loát như thế.
Thật đúng là Cơ Ba Tuổi.
Vệ Liễm chân thành hỏi: "Ăn nhiều vậy không sợ sâu răng hả?"
Cơ Việt đáp: "Một vị vua chân chính không bao giờ sợ đau, đệ đệ à."
Vệ Liễm nhịn cười: "Nhưng chúng ta còn hai canh giờ, một đường vác nó huynh không cảm thấy bất tiện sao?"
Cơ Việt trầm mặc.
Bây giờ hắn