QUYỂN II:
- NGỌC ĐƯỜNG XUÂN -
Chín giờ mười lăm phút, một cỗ xe ngựa lẳng lặng chạy vào vương cung. Bị ngăn cản tại cửa Bạch Hổ, phu xe đưa lệnh bài ra, thủ vệ khiếp sợ, vội quỳ xuống đất hành lễ rồi nhanh chóng thả người.
Xe ngựa không được phép chạy trong cung, trừ khi chở vua.
Vệ Liễm vén rèm cửa ngắm nhìn bên ngoài, trời đã khuya, lác đác vài ngọn đèn tỏa sáng. Phóng tầm mắt ra xung quanh, chỉ thấy bóng đêm bao trùm lên thâm cung tĩnh mịch.
So với phố xá phồn hoa náo nhiệt tựa như hai thế giới khác biệt.
Ngựa dừng chân, phu xe lên tiếng: "Đã tới Chung Linh cung, mời công tử xuống xe."
Vệ Liễm nhìn Cơ Việt: "Thần xuống trước đây."
Cơ Việt đáp: "Ừ."
Vệ Liễm lại nói: "Chúc bệ hạ ngủ ngon."
Cơ Việt ngẩn người, trầm giọng: "Ừm, ngươi cũng vậy."
Công tử áo lam vén rèm bước xuống, trong xe bỗng thiếu đi một người, phút chốc trở nên trống rỗng.
Cơ Việt không nhịn được vén rèm lên, vừa vặn thấy Vệ Liễm quay đầu lại, đôi tầm mắt chạm nhau.
Hai người mặt đối mặt, thoáng chốc, Vệ Liễm cong môi cười tươi rói khiến tay Cơ Việt cứ như phải bỏng, vội buông rèm.
Mặt nóng tưng bừng, trái tim đập thình thịch.
Hóa ra trong sách viết chẳng sai chút nào: Dù thân phận cao quý đến đâu, tính cách có lạnh lùng tới mức nào, khi gặp người mình thích, vẫn chẳng khác bất cứ một thiếu niên lần đầu biết yêu nào trên thế gian này.
-
Vệ Liễm trở về, Trường Sinh đứng đợi ở trong phòng lập tức tiến lên đón: "Công tử."
Trường Thọ ngồi trên ghế, tay chống đầu, khuỷu tay tựa lên bàn, ngủ gà ngủ gật.
Trường Sinh mãnh liệt ho khan.
Trường Thọ lập tức tỉnh dậy, bất mãn than thở: "Làm gì vậy, ta còn đang mơ được ăn đùi gà... A! Công, công tử, ngài đã về rồi!"
Trường Thọ tỉnh táo ngay lập tức, vội đứng lên.
"Ừ." Vệ Liễm hỏi: "Sao các ngươi chưa đi ngủ?"
Y dạo chơi hết hai canh giờ, chả nhẽ hai tên ngốc này đợi đúng hai canh giờ à?
"Phải chờ công tử về chứ." Trường Thọ đáp: "Ngài đi đọ sức với Diêm vương thì làm sao chúng ta yên tâm ngủ cho được?"
Vệ Liễm khẽ cao giọng: "Diêm vương?"
Trường Thọ tự biết lỡ lời, âm thanh yếu ớt: "Tần, Tần vương..."
"Chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả." Vệ Liễm liếc hắn: "Sau này còn như vậy, thì tìm cái kim khâu ngay miệng lại."
Trường Thọ "A" một tiếng, oan ức: "Công tử, khâu miệng nô rồi thì lấy ai pha trò góp vui với ngài đây?"
Có Cơ Việt là được, y còn muốn nói chuyện với hắn nữa.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ, cảm thấy vui vẻ, y quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Dù sao làm một người câm vẫn hơn là kẻ chết vì mạnh miệng."
Chờ tới ngày lỡ miệng gây họa, biết có giữ nổi tính mạng hay không.
Trường Thọ: "..."
Miệng công tử thật độc.
"Ô?" Trường Thọ bỗng trông thấy thứ Vệ Liễm đang cầm: "Đèn lồng hình con thỏ hả công tử? Trông đáng yêu quá!"
Vệ Liễm ngắm nhìn đèn lồng, khẽ nói: "Ừ, đáng yêu thật."
"Công tử đưa đèn cho nô, để nô cất vào trong hòm."
Vệ Liễm xoay người: "Không đưa."
Trường Thọ ngạc nhiên, nghi hoặc: "Ngài muốn ôm nó ngủ ư?" Không sợ đè hỏng à?
Vệ Liễm ngẫm nghĩ: "Tìm chỗ nào dễ thấy nhất trong phòng ngủ rồi treo lên."
Trường Thọ nhắc nhở: "Nhưng trong đó đã có đèn lưu ly rồi ạ."
Vệ Liễm chẳng hề do dự: "Vậy thì đổi lại đi, bỏ đèn lưu ly vào kho."
Trường Thọ mê mang.
Đèn ngọc lưu ly bát bảo vô giá, còn chiếc đèn con thỏ này... nhìn thế nào cũng thấy không quá mười đồng.
Giá trị quan của công tử có vấn đề à?
Vệ Liễm liếc nhìn Trường Thọ mặt đầy dấu chấm hỏi bằng ánh mắt "ngươi không hiểu gì hết": "Đây là bảo vật vô giá đó."
Chiếc đèn hình con thỏ này được tặng vào ngày mười lăm tháng giêng Tần Sưởng vương năm thứ mười ba, đong đầy kỷ niệm, đương nhiên là bảo vật vô giá rồi.
Phút chốc Trường Thọ kinh hãi, cẩn thận, trịnh trọng nhận lấy đèn thỏ: "Vâng."
Xem ra hắn đã nhầm, hẳn đèn thỏ này chính là bảo vật quốc gia, bởi vì hắn có con mắt phàm trần nên mới không nhìn thấy thôi.
Trường Thọ thật cẩn thận cầm quốc bảo đèn thỏ rời đi.
Trường Sinh lên tiếng: "Công tử, ngài tính khi nào thì đi?"
Ý cười Vệ Liễm nhạt bớt: "Đi đâu?"
Trường Sinh nhíu mày, hơi kích động: "Lẽ nào ngài thật sự cam chịu ở lại cung vua Tần, làm… "
Từ “nam sủng” trước sau không thể thốt ra.
Từ ngữ dơ dáy thấp hèn, nói ra sợ làm bẩn công tử.
"Tần vương cung sao giữ chân ta được." Vệ Liễm lạnh nhạt: "Trường Sinh, là ta muốn ở lại."
Trường Sinh sửng sốt.
Giây lát, vẻ mặt phức tạp, hắn hỏi: "Ngài… yêu Tần vương ư?"
Ngoài lý do đó, thực sự hắn không nghĩ ra điều gì có thể khiến cho công tử kiêu ngạo cam chịu... hạ thấp mình.
Vệ Liễm đáp: "Không."
Trường Sinh vừa thở phào một hơi, Vệ Liễm chậm rãi nói tiếp: "Nhưng ta thích hắn."
Trường Sinh suýt chết nghẹn.
Có khác gì đâu?
"Người ta thích vốn ít ỏi, đã gặp rồi thì chẳng muốn bỏ lỡ." Vệ Liễm nhìn hắn: "Ta biết đúng mực."
"Chỉ sợ thời điểm đó ngài không kiềm chế được tình cảm của mình." Trường Sinh thấp giọng: "Nếu sau này Tần vương phụ ngài..."
Vệ Liễm cười: "Ta sẽ rời đi ngay lập tức."
Trên đời này chưa bao giờ có chuyện Vệ Liễm không buông được.
Cũng chưa bao giờ có người mà Vệ Liễm không bỏ được.
-
Trường Sinh hơi cúi người, trầm mặc xin lui.
Vệ Liễm bước vào phòng ngủ, chiếc đèn thỏ đã được treo lên tường. Y lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Tay móc bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc.
Vệ Liễm dùng hai ngón tay cầm viên thuốc, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, giữa chân mày hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Cửu chuyển hoàn hồn đan?" Y thì thầm: "Quả là thứ tốt."
Tất nhiên y vừa liếc mắt đã nhận ra cô gái mặc áo tím kia có vấn đề. Triều đại trước của nước Lương là Nam Cương, người ở đó cực giỏi dùng độc, y độc bất phân. Thời điểm Vệ Liễm học y, đã từng nghiên cứu qua trăm loại độc ở Nam Cương.
Cuối cùng, nhàm chán mà giải hết các loại độc.
Chơi độc, Vệ Liễm là ông tổ.
Trang sức bạc của cô gái có ngâm thuốc độc, son môi nhiễm độc, ngón tay giấu độc, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng bằng con rắn độc ngụy trang, Vệ Liễm vừa nhìn thoáng qua liền phát hiện.
Cô gái kia đã luyện thành thân thể bách độc bất xâm.
Mà người có độc thường mang thuốc giải bên mình, chữa được phần lớn bệnh trúng độc hiếm thấy.
Mạch Nhĩ Na khát khao dương khí của Vệ Liễm, Vệ Liễm lại mơ ước thuốc giải của nàng.
Nếu đã tính kế Vệ Liễm, thì cũng không thể trách y tương kế tựu kế, ăn ngược lại một quân cờ.
Chỉ không ngờ đó là Hoàn Hồn đan.
Hoàn Hồn đan xưa nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Phương thuốc vốn khó tìm, cho dù tìm được, cũng khó tập hợp đủ dược liệu, cho dù tập hợp đủ dược liệu, cũng khó mà luyện chế thành công.
Năng lực luyện đan của Vệ Liễm không tồi, nhưng lại thiếu dược liệu. Bởi ba thứ: lệ Giao Nhân, hoa Phù Tang, nước suối Bán Nguyệt đâu phải người thường có thể tìm được.
Y thuật gần đạt tới đỉnh cao, Vệ Liễm muốn thử sức với Hoàn Hồn đan để phá bình cảnh vượt cấp. Song sau khi nghiên cứu kỹ càng, y sáng suốt lựa chọn từ bỏ.
Dược liệu điên rồ tới mức nào có thể thấy ngay qua ba thứ đẳng cấp này.
Lệ Giao Nhân: Ở xứ Đông Hải có một cái gò lớn, khi thủy triều lên xuống, người có duyên mới may mắn trông thấy. Người cá sống ở đó, khi khóc nước mắt sẽ biến thành ngọc trai.
Hoa Phù Tang: nở trên thảo nguyên, nơi nữ thần Trác Mã và tù trưởng Ba Đồ yêu nhau.
Nước suối Bán Nguyệt: Có hình dáng nửa vầng trăng, trên ốc đảo sa mạc với vô số ảo ảnh đan xen, theo truyền thuyết đã có người từng được uống.
...
Không biết khi người khác nghiên cứu thì có cảm tưởng gì, còn Vệ Liễm vừa đọc xong phương thuốc liền hỏi: "Sư phụ, đây là thuốc tiên sao?"
Sư phụ đáp: "...Tuy vô cùng kỳ diệu nhưng trên tài liệu có ghi chép rõ ràng, trên đời này thực sự tồn tại Hoàn Hồn đan."
Vệ Liễm nói: "Lần đầu tiên con đọc một phương pháp luyện đan cứ như đọc sách trời ấy... Chẳng phải những dược liệu này chỉ có trong