Tần vương rời cung lần nào là đại chiến một phen lần nấy, nghi thức xa hoa, cấm quân mở đường, dân chúng vây xem đứng dọc hai bên, vô cùng khí thế. Đương nhiên, cũng vô cùng phiền phức.
Cho nên bây giờ hai người đang ngồi trong một cỗ xe ngựa thông thường, bức rèm xanh buông xuống, ngăn cách phố xá náo nhiệt bên ngoài.
Trông chẳng khác bất kỳ một cỗ xe ngựa nào trêи đường.
Cả hai bí mật xuất hành.
Cơ Việt ăn mặc rất giản dị, một thân áo dài màu xanh đá, ngũ quan tươi đẹp ẩn dưới chiếc nón rộng vành, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Hắn đưa chiếc nón còn lại cho Vệ Liễm – cũng một thân áo xanh: "Lát nữa nhớ đội vào."
Chùa Cam Tuyền khói nhang nghi ngút, phu nhân quyền quý và tiểu thư nhà quan thường xuyên lên núi dâng hương bái Phật, đôi lúc cả người trong gia đình cũng đồng hành. Thân phận của Cơ Việt và Vệ Liễm đặc biệt, nhỡ ai đó nhận ra thì phiền phức không nhỏ.
Vệ Liễm gật đầu.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến núi Bạch Lộ vùng ngoại thành. Tới chân núi, xe không đi tiếp được, sẽ phải cuốc bộ. Rất nhiều cỗ xe đã dừng lại đợi ở đây, bước xuống đều là những quý phu nhân được bảo dưỡng tỉ mỉ và thiên kim tiểu thư đeo khăn che mặt.
Vệ Liễm đội nón rộng vành, tấm lụa trắng buông xuống giấu đi dung nhan tinh xảo, y nghiêng người vén bức rèm lên.
Đêm qua trời đổ mưa, không khí hơi ẩm ướt, sắc trời khá âm u, nhiều người cũng đội nón rộng vành nên chẳng lo quá nổi bật.
Thế nhưng khi Cơ Việt và Vệ Liễm bước xuống vẫn hấp dẫn không ít tầm mắt. Bởi đến núi Bạch Lộ chủ yếu vẫn là nữ nhân, nay bỗng xuất hiện hai lang quân trẻ tuổi, phong thái bất phàm, khiến người ta không khỏi chú ý. Dung mạo có thể che giấu được nhưng khí chất toàn thân thì không.
Chẳng biết lang quân nhà ai.
Bậc thềm bằng đá kéo dài, phía trêи chật kín người. Không ít thiếu nữ quanh năm giấu mặt trong chốn khuê phòng, mảnh mai yếu ớt, đường thì trơn, cứ leo vài bậc sẽ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Cơ Việt chẳng thích đám đông, bèn nắm tay Vệ Liễm: "Chúng ta đi đường khác."
Y ngước mắt, mặc cho hắn kéo đi.
-
Phía sau núi.
Nhìn thềm đá loang lổ, cỏ dại rậm rạp và con đường nhỏ gồ ghề lầy lội trước mắt, Vệ Liễm trầm ngâm một lát, rồi chân thành lên tiếng: "Xin hỏi đường ở chỗ nào?"
Cơ Việt hất cằm: "Phía trước."
Vệ Liễm xoay người bỏ đi.
Sao không chọn con đường rộng thênh thang kia mà lại chạy đến đây cho bẩn giày.
Công tử Liễm ưa sạch sẽ tỏ ra mười phần ghét bỏ.
Cơ Việt đứng phía sau cười nói: "Vệ Liễm, lẽ nào khinh công của ngươi chẳng đảm bảo thân không dính lá, giày không nhiễm bụi ư?"
Vệ Liễm dừng bước, quay trở lại.
"Đương nhiên có thể."
Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi tung mình lao vút về phía trước, đôi bóng người lướt nhanh trong rừng, hệt mũi tên rời cung.
Bạt ngàn đồi núi là những thân trúc thon dài xanh biếc, phía trêи còn đọng lại giọt ngọc bích lấp lánh sau cơn mưa. Cả hai đều thuộc hàng khinh công xuất chúng, chân đạp thân trúc, hăng hái tiến lên, hầu như chưa từng chạm đất.
Gió ùa vào mặt mang theo không khí mát mẻ trong lành, thổi tung tấm khăn che mặt dưới vành nón rộng, lộ ra cặp mắt đôi mày đẹp tựa tranh vẽ. Tà áo xanh và chiếc quạt xếp cứ như hòa làm một với không gian núi rừng xanh mướt chung quanh.
Chốc lát, cả hai đặt chân lên nền đất được san phẳng giữa lưng chừng núi.
Cơ Việt đáp xuống, trong tích tắc, Vệ Liễm dừng ngay bên cạnh.
Hơi thở vững vàng, toàn thân khoan kɧօáϊ, nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Cơ Việt liếc mắt sang: "Ngươi chậm một bước."
Hắn giơ tay, phất rơi chiếc lá trúc trêи nón Vệ Liễm.
Vệ Liễm bình tĩnh đáp lại: "Đế giày huynh dính bùn."
Sau khi đáp xuống thì chưa từng di chuyển, ý đồ cọ rơi bùn dưới đế giày, tưởng y không phát hiện ra à?
Cơ Việt: "..."
Hắn bái phục: "Vệ thiếu hiệp thân thủ xuất sắc, tại hạ xin nhận thua."
Vệ Liễm lười phản ứng với trò đùa ấu trĩ này.
Y ngoảnh đầu đánh giá quãng đường hai người vừa đi qua – hay nói đúng hơn là bay qua, phủ kín bùn đất, dài dằng dặc, hệt như chẳng có đường.
Nếu là người thường mà cứ lết từng bước, chắc chắn sẽ mệt chết.
Vệ Liễm thắc mắc: "Sao huynh biết sau núi có đường?"
Cơ Việt bèn kể: "Cô đã từng ở trong chùa một thời gian, những chú tiểu mới đến đều phải gánh nước lên núi bằng con đường này."
Vệ Liễm nhận xét: "...Vậy đâu phải chú tiểu, mà là nhà sư khổ hạnh thì đúng hơn."
Đường này không dành cho người đi bộ.
Ý cười của Cơ Việt sâu hơn: "Ngươi không tò mò vì sao ta từng ở đây hả?"
Bí mật rời cung nên hắn không nhất thiết phải xưng "Cô" nữa.
Rừng trúc tươi tốt, phía sau núi lại vắng vẻ, bầu không khí trong lành yên tĩnh khiến lòng người thanh thản.
Vệ Liễm đáp: "Không khó đoán."
Cơ Việt: "Hử?"
"Ta đoán, mỗi khi thắng trận trở về, huynh sẽ đến đây và ở lại vài ngày." Vệ Liễm liếc sang.
Cơ Việt ngẩn ra.
"Huynh từng nói mình chẳng tin quỷ thần, chắc hẳn Phật cũng thế." Vệ Liễm nhìn hắn chăm chú: "Nhưng huynh từng kể, vì siêu độ cho... mẫu phi, huynh thà tin là có."
Mẫu phi của Cơ Việt, cũng là mẫu phi của y.
"Thực ra huynh không thích giết người."
"Không thích chiến tranh, đổ máu, chia cắt… thế nhưng huynh vẫn phải làm." Vệ Liễm khẽ nói: "Bởi huynh không làm thì người khác sẽ làm, nên huynh phải làm nhanh hơn họ, kết thúc tất cả, càng sớm càng tốt."
Cơ Việt chưa từng khát máu, chẳng muốn giết chóc, không phải bạo quân, nhưng hắn buộc phải thế.
Có quân vương giơ kiếm lên chém giết để bảo vệ muôn dân.
Nhưng trước sau không thể nào gột rửa bàn tay dính đầy tội lỗi.
Vệ Liễm vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết huynh rất mệt mỏi."
Một thân một mình gánh vác nhiều như vậy, chịu đựng lâu như vậy, sao lại không cảm thấy mệt mỏi cho được?
Năm Cơ Việt dẹp yên ngoại thích, nội bộ nước Tần rơi vào tình trạng hỗn loạn, đế vương trẻ tuổi chỉ mới mười lăm dường như không thể đảm đương nổi trọng trách lãnh đạo đất nước.
Trong mắt các quốc gia khác, nước Tần giống hệt miếng thịt béo bở đang đặt trêи thớt, chờ bị đám cáo già lắm mưu nhiều kế chia năm xẻ bảy, cho tới khi chẳng còn lại gì.
Thế nên hắn... tiên phát chế nhân*.
(Tiên phát chế nhân: ra tay trước để khống chế kẻ địch, là một trong ba mươi sáu kế sách trong Binh pháp Tôn Tử)
Mười hai năm phát động chín cuộc chiến tranh không ngừng nghỉ, người người oán hận, nhà nhà nguyền rủa, thiên hạ phỉ nhổ.
Nhưng trước sau Cơ Việt vẫn cầm kiếm thật vững vàng.
Mệnh danh là Diêm vương giết người không chớp mắt trêи chiến trường, tiếng xấu truyền khắp thiên hạ.
Chẳng một ai hay biết Diêm vương máu lạnh vô tình lại là người chán ghét những điều đó, lại là người mong muốn tất cả kết thúc chóng vánh nhất. Mỗi khi thắng trận, trong lúc dân chúng cả nước hân hoan ăn mừng, thì quân vương tối cao vô thượng của họ phải tới ngôi chùa thanh tịnh này để xua tan cơn ác mộng, bằng cách nhờ Tịnh Trần đại sư siêu độ cho những binh lính chết trận, hóa giải biển linh hồn gào thét đau thương.
Hắn không sợ mà chỉ thấy buồn.
Ngay cả người trong Tần Vương cung cũng quên mất, ban đầu bệ hạ chỉ là cậu thiếu niên yêu quý một con thỏ trắng mà thôi.
Bắt một thiếu niên như thế gánh vác trọng trách quân vương thời loạn, quả là việc quá ư tàn nhẫn.
Những điều này Cơ Việt chưa từng tâm sự, nhưng Vệ Liễm hiểu.
-
Vệ Liễm dịu dàng vòng tay ôm lấy hắn, an ủi vỗ về.
Mắt Cơ Việt cụp xuống,