Cơ Việt chăm chú nhìn Vệ Liễm.
Y ngước mắt, bổ sung: "Y thuật của ta có thể hỗ trợ."
Lời thốt ra nhẹ bẫng tựa mây gió: "Ta cũng đi."
Bầu không khí trầm mặc lẳng lặng bao trùm hai người, hơi thở quanh quẩn trong phòng dường như lắng đọng.
Thật lâu sau, Cơ Việt lên tiếng: "...Được."
Hắn chẳng nói mấy câu như "Cô không cho ngươi đi", bởi trì hoãn ngày nào thì dân chúng Giang Châu sẽ chết thêm ngày ấy, đâu có thời giờ mà do dự.
Vệ Liễm gật đầu: "Hạ chiếu thư thôi, ta sẽ khởi hành ngay tức khắc."
Đội ngũ đầu tiên tới Giang Châu cứu viện đã xuất phát sau giờ ngọ, bây giờ y cưỡi ngựa đuổi theo vẫn kịp.
Cơ Việt cụp mắt, ngón tay động đậy, hắn rút chiếu thư đặt dưới tấu chương đưa cho Vệ Liễm.
Phía trêи viết: Bổ nhiệm Liễm công tử làm Khâm sai đại thần, hỗ trợ giải quyết tình hình ôn dịch ở Giang Châu, trêи dưới Thái y viện đều phải nghe lệnh. Như vậy địa vị của y trội hơn vị Khâm sai còn lại, nếu quyết định giữa hai bên bất đồng, vậy tất cả sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Liễm công tử.
Có thể nói, Vệ Liễm được giao toàn quyền xử lý nhiệm vụ lần này.
Chiếu thư được đóng dấu bằng ngọc tỷ, nét mực khô ráo, chẳng biết phơi ở chỗ này đã bao lâu.
Chiếu thư viết sẵn từ trước.
Trước khi y xông vào Ngự Thư phòng.
Vệ Liễm liếc nhìn, khẽ nở nụ cười rồi xoay người rời đi.
"Vệ Liễm." Cơ Việt gọi.
Vệ Liễm dừng bước, cụp mắt: "Ừ."
Cơ Việt im lặng trong phút chốc, rồi mới nói: "Ở lại thêm một ngày nữa."
"Sáng nay đội ngũ mới ra khỏi thành, buổi chiều còn chỉnh đốn ở trạm nghỉ chân ngoài thành. Ngày mai cố gắng đuổi theo càng nhanh càng tốt... có thể hội hợp đúng lúc."
Vệ Liễm hành trang nhẹ, ngựa khỏe, có thể bắt kịp đội ngũ, sẽ không chậm trễ.
Giữa hai người, chỉ còn lại một ngày thôi.
Vệ Liễm khẽ đáp: "Được."
Sau đó y đẩy cửa bước ra ngoài.
-
Đêm ấy, Cơ Việt nghỉ ngơi ở Chung Linh cung.
Họ không làm bất cứ gì khác, chỉ thuần túy nằm chung chăn gối, một đêm yên giấc.
Sớm hôm sau, Cơ Việt tỉnh lại, ánh ban mai mờ nhạt, sắc trời dần sáng.
Vệ Liễm còn đang ngủ, hai tay đặt lên nhau, rất quy củ. Cơ Việt ngắm nhìn thanh niên ngon giấc hồi lâu rồi đặt xuống trán y một nụ hôn rất dịu dàng.
Sau đó hắn lẳng lặng thay quần áo, vào triều.
Khi Vệ Liễm tỉnh dậy, phía ngoài chim hót líu lo, sắc xuân tươi đẹp.
Hành lý đã chuẩn bị xong từ hôm qua, xế chiều sẽ xuất phát.
Bây giờ vẫn tranh thủ được nửa ngày nhàn rỗi, khi nào đến Giang Châu, sẽ phải tham gia một hồi chiến trận ác liệt, không ngừng nghỉ.
Nửa ngày, nên làm gì đây nhỉ?
Vệ Liễm ngẫm nghĩ, mở hòm mang ra một bộ quần áo đỏ tươi, lấy kim chỉ thêu nốt hoa văn cuối cùng.
Y đã hứa với Cơ Việt sẽ làm cho hắn hai bộ đồ, một đôi giày và một túi gấm.
Những thứ khác đã xong, chỉ còn bộ đồ này sắp hoàn thành.
Màu đen tượng trưng cho quân vương, Cơ Việt khoác áo bào đen trông rất uy nghiêm, mím môi trịnh trọng, ngồi trêи ngai vàng cao cao. Phảng phất như trời sinh ra hắn để khoác lên mình bộ đồ ấy, đảm nhiệm vị trí như vậy.
Nhưng ký ức Vệ Liễm khắc sâu, vẫn là trong đêm hội hoa đăng rằm tháng giêng, nam tử áo đỏ liếc mắt nở nụ cười, kéo y hòa mình vào đám đông.
Quần áo đỏ lửa và đèn đuốc rực rỡ, tươi đẹp, hừng hực cháy, khiêu khích lòng người, chân chính hợp thành một thể.
Thêu xong mũi kim cuối cùng, Vệ Liễm bỗng thấy phía ngoài xôn xao.
Y hơi ngẩng lên, Trường Thọ đang vội vã chạy vào.
Vệ Liễm hỏi: "Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Trường Thọ đau khổ nói: "Công tử, ngài ra xem thử. Không biết vì sao lại có một đám đại thần kéo tới, quỳ gối trước cửa, mời ngài gặp mặt."
Vệ Liễm: "..."
Y không cảm thấy bản thân có thể diện tới mức khiến quan lại triều Tần phải quỳ gối cung kính trước mặt.
Chắc chắn có việc muốn nhờ.
Vệ Liễm cất bộ quần áo, đứng dậy bước ra.
Đang quỳ bên ngoài là một vài vị quan trẻ tuổi, vừa trông thấy Vệ Liễm, người dẫn đầu lập tức nói: "Công tử! Xin ngài hãy khuyên nhủ bệ hạ!"
"Bây giờ bệ hạ chỉ chịu nghe lời ngài thôi!"
Vệ Liễm nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một vị quan mồm miệng lanh lợi nói dăm ba câu, kể lại rõ ràng sự việc.
Sáng nay lâm triều, Cơ Việt thông báo với quần thần, bổ nhiệm Vệ Liễm làm Khâm sai, phụ trách xử lý bệnh dịch tại huyện Thanh Bình.
Lời vừa dứt, nửa triều đình phản đối.
Người thì nói hậu cung đâu thể tham gia chính sự, kẻ thì bảo công tử Liễm người nước khác tất có ý đồ, vị thì kêu ca không kinh nghiệm không y thuật, đi chỉ tổ rước thêm phiền phức.
Phần lớn quan văn phản đối, trái lại võ tướng trầm mặc.
Ngày sinh nhật, khi tên thích khách trong đoàn xiếc lao ra, họ tận mắt thấy Liễm công tử chém bay đầu người nọ.
Có công cứu giá, võ thuật không tầm thường, từ lúc đó chẳng một ai dám xem thường y nữa.
"Không hiểu y thuật ư?" Cơ Việt lạnh nhạt nói: "Lúc cô bị thương ở bãi săn bắn, chẳng lẽ người cứu cô không phải là Vệ Lang à?"
"..." Điều này thì đúng.
"Nhưng để chống chọi với bệnh dịch còn chưa đủ, chỉ hiểu biết sơ lược, mà chuyện lần này lại nghiêm trọng như vậy, đâu thể giao cho công tử Liễm được." Một lão thần cố chấp nói: "Chẳng khác gì lấy tính mạng người dân ra làm trò đùa!"
Cơ Việt chẳng tỏ rõ ý kiến, giáng một đòn sấm sét.
"Không chỉ có Vệ Lang." Hắn bình tĩnh nói: "Mà cô cũng đi cùng."
Phen này thì bá quan văn võ đều sợ hãi biến sắc.
Tất cả dồn dập quỳ xuống, hô lớn: "Bệ hạ hãy cân nhắc!"
Lão thần khăng khăng phản đối lúc nãy hốt hoảng đổi ý: "Liễm công tử đi cũng được... nhưng bệ hạ ngàn vạn lần không thể lấy thân mạo hiểm! Ngài là Tần vương, nhỡ xảy ra bất trắc, giang sơn xã tắc này biết làm thế nào cho phải?"
Mọi người đồng thanh phụ họa: "Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Cơ Việt phẩy tay áo bỏ đi: "Ý cô đã quyết, bãi triều."
Việc Cơ Việt muốn đích thân tới Giang Châu đã dọa quần thần hồn bay phách lạc. Từ xưa tới nay quân vương đều ngồi vững phía sau chỉ đạo, nào có lý tự mình dấn thân hiểm cảnh? Kia chính là vùng ôn dịch!
Bệ hạ xông pha chiến trường để cổ vũ khích lệ tinh thần binh sĩ, khiến kẻ địch vừa nghe tên đã sợ mất mật. Dấn thân vào vùng ôn dịch, dịch bệnh nào biết nhận mặt người, sẽ không có chuyện thấy bệ hạ mà bỏ chạy. Bệ hạ còn không biết y thuật, đi cũng vô ích, nhỡ đâu nhiễm bệnh, thì không chỉ có Giang Châu hỗn loạn, mà ngay cả Đại Tần sẽ xong đời.
Động thái này, rơi vào trong mắt đại thần là ba chữ sáng loáng – đi chịu chết.
Xưa nay bệ hạ luôn minh mẫn, sao bây giờ lại hồ đồ như thế, chẳng lẽ bị công tử Liễm mê hoặc tới mức muốn cùng y thề nguyền sống chết?
Nếu thế thì càng không được, nhất định phải ngăn cản.
Các đại thần không thuyết phục được Cơ Việt từ bỏ ý định, bèn tổ chức thành một đoàn rồi đến quỳ gối trước Ngự Thư phòng sau khi bãi triều, kiên quyết xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng Cơ Việt đã quyết, há có chuyện quỳ một lúc sẽ đổi ý.
Mấy vị quan trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, thấy bệ hạ cực kỳ ưu ái Liễm công tử, nếu thiên hạ này còn tồn tại người thuyết phục được bệ hạ, vậy chỉ có y mà thôi.
-
Nghe vị quan kia móc tim đào phổi ra kể lại, Vệ Liễm: "..."
"Ta đi xem sao."
Hiếm khi thấy cánh cửa lớn trước Ngự thư phòng đang mở.
Trêи phần sân gạch trước bậc thềm tam cấp, các quan đại thần đang quỳ gối ngay ngắn thành hàng, dùng hành động để kháng nghị