Chương 13: Túi vải
Bùi Nguyên ngồi yên tĩnh trong phòng, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Bảo Ninh vừa rồi nghe thấy được động tĩnh trong căn phòng phía đông, lại nhìn Bùi Nguyên quần áo sạch sẽ, không giống như bị khi dễ nên khá yên tâm.
Cây phất trần của Hoàng Cát xiêu vẹo rơi trên mặt đất, Bảo Ninh dùng mũi chân đá nó ra ngoài phòng, một đám gà vịt lập tức xông tới, mổ mổ đầy miệng.
Lúc này Bảo Ninh mới trông thấy ở cửa có hai túi vải.
Nàng đi qua nhìn một chút, đều là túi vải, trong đó một cái đã mở miệng, lộ ra chút su hào bắp cải, một túi còn lại thì bị buộc chặt, không biết bên trong là cái gì.
Bảo Ninh cảm thấy kỳ lạ, đưa thay sờ sờ cái túi chưa mở miệng kia, đồ vật bên trong bóng loáng tráng kiện, hình sợi dài, xúc tu mát lạnh ghê tởm.
Bảo Ninh sợ run cả người, vội vàng rút tay về, cọ xát lên trên váy.
Nàng quay đầu lại hỏi Bùi Nguyên: "Tứ Hoàng tử, bọn họ đưa tới là cái gì?"
"Không biết." Bùi Nguyên không ngẩng đầu, khàn giọng đáp: "Khẳng định không phải vật gì tốt, đợi chút nữa ném đi, đừng đụng."
Bảo Ninh "ò" một tiếng, xách hai túi đồ kia để ra xa chút, ngồi bên cạnh Bùi Nguyên. Nàng mím mím môi, muốn hỏi Bùi Nguyên thứ gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, lại không dám mở miệng.
Nàng không nghĩ ra vì sao Thiếu Phủ Giám chạy đến đây, lại muốn gây sự với Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên của trước kia, Bảo Ninh cũng không hiểu rõ.
Chỉ biết hắn là Tứ Hoàng tử, mẹ ruột chết sớm, từ nhỏ do Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, thân với Thái tử Bùi Triệt như tay chân. Nghe nói mẫu thân của Bùi Nguyên là một mỹ nhân xuất chúng, rất được Thánh thượng yêu thích, Thánh thượng rất là yêu thương Bùi Nguyên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, lúc rất nhỏ đã phong hắn làm Tế Bắc Vương.
Bùi Nguyên từ nhỏ đã bất thường, thanh danh trong cung ngoài cung cũng không quá tốt, vì rèn luyện tâm tính của hắn, lúc hắn bảy tám tuổi Thánh thượng liền đưa hắn vào trong quân doanh, để đại tướng quân Khâu Minh Sơn quản hắn.
Về sau Bùi Nguyên luyện tập giỏi võ, nhưng tính tình vẫn như thế, cưỡi ngựa trên đường, cầm kiếm hành hung, toàn thân toát ra vẻ thổ phỉ, nên Thánh thượng cũng lười quản hắn.
Trong kinh thành đồn đại, không thể chọc đến Tứ Hoàng Tử Bùi Nguyên, người kia là thằng điên, nếu chọc hắn, giết người phóng hỏa cái gì cũng dám làm, tài bắn tên của hắn giỏi cực kỳ, ngoài trăm bước, nhưng một tiễn xuyên tim.
Nhưng mà những lời này cũng đều là tin đồn, là thật hay là giả, Bảo Ninh không biết.
Nàng chỉ biết là, về sau, trong bữa tiệc ngày cuối năm xảy ra án lớn. Thái tử Bùi Triệt cùng Tứ Hoàng tử Bùi Nguyên dồn Thánh thượng vào chỗ chết.
Thái tử Bùi triệt là người ôn hòa, nguyên lý trị binh chính là dùng cách lôi kéo, hoàn toàn khác biệt với Thánh thượng trời sinh tính tình dám xông vào dám làm, hai cha con bởi vì chuyện này mà tranh chấp nhiều lần, lúc đó Thánh thượng thậm chí có ý muốn phế Thái tử.
Theo lời đồn đại, Thái tử là bị bức đến mức nóng nảy, mới muốn hạ độc giết chết Thánh thượng, một loại độc vô sắc vô vị, suýt nữa thành công, là Tam Hoàng Tử Bùi Tiêu phát hiện khác thường, lấy thân thử độc, mới tránh khỏi đại họa.
Về sau Bùi Tiêu bệnh không dậy nổi, trọn vẹn nằm một tháng mới tỉnh lại, Thánh thượng rất cảm động.
Sau chuyện này, Bùi triệt và Bùi Nguyên bị giải vào tù, sau đó không lâu Bùi Triệt bệnh nặng rồi mất tích, Thánh thượng mềm lòng buông tha cho Bùi Nguyên, đưa hắn đến khu nhà nhỏ này dưỡng thân thể, Bảo Ninh được gả tới.
Theo lý thuyết, coi như Bùi Tiêu muốn tranh hoàng vị, Bùi Nguyên cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, tại sao hắn lại muốn vẽ vời thêm chuyện, để người của Thiếu Phủ Giám chạy đến chuyến này?
Bảo Ninh nâng má, ánh mắt mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ lung tung, không biết Bùi Nguyên đã nhìn nàng hồi lâu.
Trên trán bỗng nhiên bị đánh một cái, Bảo Ninh giật mình hoàn hồn, đối diện với ánh mắt Bùi Nguyên: "Nghĩ gì thế?"
Nàng đương nhiên không thể nói ra suy nghĩ trong lòng, nháy mắt mấy cái, nhìn Bùi Nguyên nói: "Ta đi làm cơm, bây giờ mà là xuân phân, phải ăn bánh xuân cuộn giá đỗ."
Bùi Nguyên nói: "Không vội, bồi ta thêm chút nữa."
Bảo Ninh lại ngồi xuống.
Bùi Nguyên ngoắc ngón tay với nàng: "Tới đây."
Bảo Ninh không hiểu, nhưng vẫn dời một bước tới chỗ của hắn: "Làm cái gì?"
Ngày xuân đến, thời tiết không có lạnh quá, Bảo Ninh mặc một chiếc váy hoa hải đường, càng lộ ra gương mặt trắng nõn phấn nộn, lông mi dài rung động, giống con bướm nhỏ.
Bùi Nguyên nói: "Gần chút nữa."
Bảo Ninh nghe lời cuối người về phía trước: "Rốt cuộc là thế nào?"
Nàng khẽ động, xương quai xanh tuyết trắng mảnh khảnh lộ ra, Bùi Nguyên nhìn thấy, phía trên xương quai xanh bên trái của nàng, có một nốt ruồi son nhỏ.
Ánh mắt Bùi Nguyên tối sầm.
Bảo Ninh nói: "Người còn ngăn ta nữa, bánh của ta sắp bị hấp đến nát rồi."
"Đần như một chú chó nhỏ." Bùi Nguyên chợt đưa tay, ngón tay thô ráp bôi qua đuôi lông mày cho nàng, rồi đưa ngón tay dính bột mì cho nàng nhìn: "Bị dính trên mặt."
Đột nhiên thân cận, xúc cảm lòng bàn tay của hắn dường như còn lưu lại trên mặt Bảo Ninh, nàng sửng sốt giây lát, sau đó cũng sờ một cái.
Bùi Nguyên cười ra tiếng: "Quý Bảo Ninh, ngươi có phải có chút ngốc hay không?"
Bảo Ninh kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng, trốn về sau, ấp úng nói không ra lời.
"Căng thẳng như vậy làm cái gì." Bùi Nguyên đùa nàng: "Cũng chỉ sờ một cái, ta cũng không ăn ngươi."
Mắt Bảo Ninh sáng rỡ, nhỏ giọng mắng hắn: "Không biết xấu hổ." Nói xong, nàng nhảy xuống, lách qua Bùi Nguyên đi ra ngoài.
"Bảo Ninh." Bùi Nguyên bỗng nhiên gọi nàng, Bảo Ninh dừng một chút, vốn không muốn để ý đến hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là dừng lại, dựa vào khung cửa quay đầu nhìn hắn: "Còn gì nữa?"
Bùi Nguyên không còn cười, trở lại bộ dáng lúc trước, ngón tay đỡ trên trán, con ngươi đen nhánh nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngươi vừa rồi che chở cho ta, ta rất vui."
Bảo Ninh không biết nên trả lời hắn thế nào. Người này bây giờ rất kỳ lại, thường nói vài lời kỳ lạ, nhiều khi nàng không hiểu được.
Bảo Ninh có chút xấu hổ, kéo tóc ra sau tai: "À, ta đi