Chương 26: MÊ HƯƠNG
Ngày hôm sau, Bảo Ninh dậy thật sớm, đi xem con đỉa kia một chút, nó sống tốt thì trong lòng nàng cũng thả lỏng.
Cầm cây quấy quấy, thays lòng đỏ trứng tối hôm qua cũng không còn, thật sự ăn được. Bảo Ninh ngồi trên giường, lại lột thêm một quả trứng, lòng trắng trứng cho A Hoàng, lòng đỏ trứng bỏ vào trong bình, vỏ trứng giữ lại, đợi chút nữa đập nát cho gà ăn.
Cầm khăn xoa xoa đầu ngón tay, Bảo Ninh mặc quần áo chải tóc, nấu cơm.
Nhớ kỹ Di nương dặn dò, Bảo Ninh càng chú ý đến đồ ăn của Bùi Nguyên hơn, nàng cũng không chê phiền, chiên một đĩa bánh bao, lại nấu bát táo đỏ cẩu kỷ, Bùi Nguyên không thích ăn ngọt, nàng sợ Bùi Nguyên không uống, nghĩ nghĩ, lại nấu bát canh củ cải, bên trong thả mấy miếng thịt bò, hầm mềm đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uống canh rất tốt, bổ khí huyết, thích hợp cho người dưỡng bệnh.
Lúc Bảo Ninh thức dậy trời còn chưa sáng hoàn toàn, bận rộn một canh giờ, mới qua giờ mão không lâu.
Nàng đặt thức ăn trong hộp cơm, bưng đi cho Bùi Nguyên, tâm tình vui vẻ. Gõ cửa hai lần, bên trong nói vào đi, Bảo Ninh đẩy cửa đi vào.
Bùi Nguyên ngồi ở kia thay y phục.
Hắn không có một chút e lệ nào, cởi hết ra, thoải mái cho nàng nhìn, còn đối diện với cửa, không ngẩng đầu lên nói: "Ta nghe mùi thơm, buổi sáng làm cái gì?"
Bảo Ninh sững sờ, hoang mang rối loạn quay đầu ra, nàng không phải cố ý nhìn, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn là rơi vào trong mắt.
Bùi Nguyên để trần, cơ bắp cuồn cuộn, nhất là cơ bắp trên vai, lúc mặc y phục không thấy, bây giờ cởi ra mới nhìn rõ, cánh tay hắn có thể to như bắp chân nàng. Trên bụng là tám múi hình vuông đều như bàn cờ, còn đều hơn nàng dùng đao cắt, hơi có da thịt, còn có mấy vết sẹo cắt ngang.
Bảo Ninh là người cực bao che khuyết điểm, có lẽ đã chấp nhận Bùi Nguyên, nàng bây giờ nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy tốt, trong lòng cảm thấy hắn đẹp, cảm thấy vết sẹo cũng lộ ra sự mạnh mẽ.
Nhưng nhìn thấy vẫn rất xấu hổ.
"Thay y phục cũng không nói một tiếng." Bảo Ninh quay lưng lại, trong giọng nói có chút oán trách.
Sau lưng xột xoạt tiếng mang vớ, Bùi Nguyên bắt áo ngoài mặc vào, giọng nói nghiêm túc: "Không cần phải vậy."
Bảo Ninh ngửa mặt nhìn vách tường, dùng khẩu hình nói: Không biết xấu hổ.
"Thay xong rồi, đến đây đi."
Bảo Ninh sờ sờ gương mặt phiếm hồng của mình, xách theo hộp cơm đi qua. Nam nhân sẽ không biết gọn gàng, lúc gấp chăn cũng vò thành một cục ném vào góc giường, Bảo Ninh không vừa mắt, để hộp cơm một bên, trải rộng chăn mền ra xếp lại, rồi chuyển cái bàn đến trên giường, đặt từng món ăn lên.
Tay Bùi Nguyên chống sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng làm hết thảy, híp mắt lại, có chút hưởng thụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước hắn không biết, nhìn cô nương gia bận bịu chuyện nhà, những chuyện vụn vặt lại thú vị như thế.
Một bàn đồ ăn phong phú, bánh bao chiên thơm ngào ngạt, một đĩa dưa leo chua, hai bát canh, một bát mặn một bát ngọt, còn có một chén cháo thịt gà nhỏ.
Bùi Nguyên kinh ngạc nói: "Sao làm nhiều như vậy?"
Hắn quấy quấy cháo, mùi thơm xông vào mũi, không khỏi cười nói: "Buổi sáng Hoàng đế cũng không ăn ngon bằng ta."
Bảo Ninh chống cằm cười: "Ngày mai làm cho người ăn cá, món cá hấp, vô cùng thơm."
Hôm nay Bảo Ninh thắt bím tóc, để rũ xuống trước ngực, tay nàng khuấy động đuôi tóc, trên đuôi tóc nàng cột thêm một cái chuông nhỏ, đụng nhẹ phát ra âm thanh đinh linh.
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm ngón tay non mịn của nàng, nhìn một hồi ánh mắt dần tối sầm lại, sau đó ánh mắt lại nhìn đến nốt ruồi son trên xương quai xanh của nàng.
Bảo Ninh không hề hay biết, cúi người múc canh cho hắn, lẩm bẩm trong miệng: "Người ăn nhiều một chút, đừng lãng phí tâm huyết của ta."
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, nắm luôn tay của nàng, cúi đầu nhấp một hớp. Tư thế của Bảo Ninh hơi khó chịu, bưng cái bát trong tay, mu bàn tay bị hắn cầm lấy, cúi về trước dò xét. Nàng mở to mắt nhìn dáng vẻ Bùi Nguyên rủ mắt uống canh, không biết hắn vì sao hắn đột nhiên làm ra hành động kỳ lạ như vậy.
Bùi Nguyên buông bát xuống, ngón trỏ lau đi nước canh đọng bên môi của nàng, nhìn gương mặt Bảo Ninh từ từ trở nên phiếm hồng.
Nàng vội vã hất tay ra, lau trên chiếc váy của nàng. Bùi Nguyên thấy vậy, sắc mặt dần dần chìm xuống.
Bảo Ninh phát giác hắn không vui.
Nàng không biết vì sao.
Trong phòng không khí ngột ngạt, A Hoàng ăn cơm no chạy vào, kêu ngao ngao hai tiếng, Bảo Ninh đưa tay sờ nó, đi ra ngoài như đang tránh né: "Ta nhớ Tái Phong còn chưa ăn, ta đi trộn cỏ khô cho nó."
Bùi Nguyên gọi lại nàng: "Cùng ăn chút đi."
Bảo Ninh nói: "Ta ăn rồi."
Bùi Nguyên không nói thêm gì nữa. Bảo Ninh lại đợi một hồi, thấy hắn không nói gì, ôm a Hoàng yên tâm ra ngoài.
Bóng lưng nàng biến mất ở cửa ra vào, cửa không khóa, ánh nắng sớm chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bay lên. Cửa hàng rào bị mở ra, gà vịt chạy đến loạn cả một sân, tiếng kêu cạc cạc.
Bùi Nguyên nhớ đến động tác mới vừa rồi của Bảo Ninh, trong lòng càng nghĩ càng giận, bộp một tiếng đặt đũa xuống bàn.
Sao đầu óc nàng chậm chạp vậy!
Hít sâu mấy lần, Bùi Nguyên lại nhặt đũa lên lần nữa, chọn miếng dưa leo bỏ vào miệng, thở dài nói, thôi, từ từ.
...
Bảo Ninh dời một cái bàn gập đến dưới mái hiên, ngồi đó đan lưới.
Sau khi Tái Phong tới đây, trong nội viện của nàng càng náo nhiệt, ngựa cao to đứng ở trong viện, ngoan cực kì, không cần buộc cũng sẽ không chạy loạn, trầm ổn có khí thế. A Hoàng nịnh nọt, có lẽ là chỉ thích đồng bạn như vậy, chạy trước chạy sau đuổi theo người ta, còn nhảy dựng lên cắn cái đuôi người ta, làm như thân lắm.
Mới đầu Bảo Ninh trông thấy bị dọa đến khẽ run rẩy, sợ Tái Phong không vui đá bay A Hoàng.
Cũng may Tái Phong trầm ổn, không muốn so đo cùng nó, chỉ lo cúi đầu ăn cỏ, đến mắt cũng chẳng thèm ngó lên. Bảo Ninh cũng mặc kệ A Hoàng.
Nàng chọn một mảnh gỗ thích hợp trong đống củi, dùng đao nhỏ gọt đến bóng loáng mượt mà, để một bên làm tay cầm dự bị. Lại lấy vải rách chuẩn bị dệt lưới.
Cắt vải thành từng mảnh, tập hợp thành những sợi dây nhỏ, ba sợi dây được bện lại với nhau tạo thành một sợi dây lớn, hai đầu được khâu chặt chẽ. Với bảy tám dây nhỏ như thế có thể dệt được một cái lưới bền chắc để đi bắt ốc đồng.
Bảo Ninh cúi đầu chăm chú làm, Bùi Nguyên ra lúc nào nàng đều không biết.
Cho đến khi trước mặt có một bóng râm đổ xuống, cản trở ánh sáng, nàng nhìn không thấy mới mê mang ngẩng đầu lên.
Bùi Nguyên sờ lên chóp mũi nàng, đều toát mồ hôi, hắn nhíu mày hỏi: "Nóng không?"
Bảo Ninh cười: "Không nóng."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Phơi nắng tốt, ta chuyển cái ghế đến cho điện hạ, người ngồi ở bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau phơi."
Bùi Nguyên nói: "Ta không ngồi, đi lại một chút."
Thời gian dài như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên Bùi Nguyên nói muốn vòng quanh viện tử một chút, Bảo Ninh vô cùng vui mừng. Cuối cùng hắn cũng không còn tiêu cực nữa, tâm tình bây giờ của Bảo Ninh giống như lúc Quý Uẩn đọc thuộc Tam Tự kinh cho nàng nghe lần đầu tiên vậy, có một loại cảm giác đệ đệ nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, ngoan ngoãn hơn rồi.
Bảo Ninh ngồi không yên, nghĩ muốn làm chút gì cho Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên đè nàng vai lại, dưới nách kẹp cây quải trượng, thấp giọng nói: "Nàng làm chuyện của nàng, không cần theo giúp ta."
Bảo Ninh "ừm" một tiếng, đáy lòng âm thầm vui vẻ, Bùi Nguyên nhìn nàng cười nhẹ nhàng, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Chỗ nào có tiếng động thì A Hoàng đến chỗ đó, gặp Bùi Nguyên ra, cũng không vây quanh Tái Phong nữa mà vui vẻ chạy tới tham gia náo nhiệt, Bùi Nguyên đi ở phía trước, A Hoàng đi theo đằng sau.
Chân trái Bùi Nguyên vẫn chưa được, rất vướng víu, mềm nhũn, khiến hắn đi không nhanh. Một người một chó chậm rãi đi hai vòng, Bùi Nguyên mệt mỏi, trở về bên cạnh Bảo Ninh.
Bảo Ninh đang nghịch mảnh gỗ kia, muốn khắc một cái lỗ, nhưng không có cách nào. Tay nàng rất khéo, sức lực lại nhỏ, loại này việc không làm được.
Bùi Nguyên nhìn nàng một hồi, đưa tay nói: "Đưa ta."
Bảo Ninh đều đưa gỗ vào dao khắc cho hắn, Bùi Nguyên nhận lấy, dựa lưng vào bức tường, Bảo Ninh lo lắng hắn đứng không vững, đi đến hắn bên cạnh dìu cánh tay hắn.
Bùi Nguyên nghiêng mắt nhìn nàng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, trầm thấp cười ra tiếng.
Gỗ dày bằng ngón cái của hắn, Bảo Ninh dùng hết sức lực mới có thể khắc dao vào một phần ba, Bùi Nguyên cầm ở trong tay, nhưng mà trong một nháy mắt đã giúp nàng khắc thủng.
Bảo Ninh tán thán nói: "Người thật lợi hại."
Bùi Nguyên nói: "Chuyện này vốn của nam nhân, lần sau có làm thì chỉ cần trực tiếp tìm ta."
Hiếm khi hắn nói vài lời nghe được. Trong lòng Bảo Ninh nhảy cẫng, nói được.
Bùi Nguyên từ trên cao nhìn xuống nàng, da thịt nõn nà, cái cằm nhọn nhọn, rất ngoan ngoãn dựa vòa hắn, Bùi Nguyên chợt thấy mềm lòng, đưa tay ra phía sau cổ nàng nhéo nhéo.
"Làm chuyện này để làm gì?"
Bảo Ninh nói: "Bắt ốc đồng, mớm nước đỉa."
Bùi Nguyên nói: "Sao hôm qua không đến chợ mua một chút, tội gì tự mình đi làm."
"Điện hạ không hiểu." Bảo Ninh vội vàng chụp lấy một sợi dây, mí mắt không nhấc nổi: "Mình bắt mới yên tâm, ở chợ bán toàn là những con không tươi, không thể ăn được."
Bùi Nguyên không có đáp lời.
Hắn vốn là không thích những chuyện này, chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, nếu có thời gian, hắn tình nguyện ra ngoài đánh ngựa chạy vài vòng, chứ cũng không ở trong nhà ngồi chơi.
Bây giờ không giống nữa, có lẽ là tuổi tác đã lớn, có lẽ là có người làm bạn, hắn muốn đắm chìm trong sự an bình này.
...
Mắt thấy đã đến trưa, mặt trời càng oi bức, Bảo Ninh cảm thấy quá nóng, không còn ngồi ở bên ngoài, tạm biệt Bùi Nguyên trở về ngủ trưa.
Nàng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, giờ ngọ chắc chắn sẽ ngủ một lát, hai khắc đồng hồ thì dậy, hôm nay có lẽ là mệt, không cẩn