Mặt trời ló rạng đông, những tia nắng vàng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống mặt đất.Bảo Ninh và Bùi Nguyên ngồi trong phòng ăn điểm tâm.Bữa ăn do Lưu ma ma chuẩn bị, có lẽ bà đã dặn dò người ở bếp, họ chuẩn bị đồ ăn rất công phu, Bảo Ninh thích ăn tôm cá tươi, Bùi Nguyên thích ăn thịt.
Còn chưa tới giờ cơm, thức ăn đã lần lượt được dọn lên, rất phong phú.Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên vùi đầu vào bát cơm, hắn múc một muỗng nước sốt thịt màu vàng cánh gián tưới lên cơm, rồi gắp thêm vài miếng thịt cho vào miệng."Ngon không?" Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi hắn.Bùi Nguyên nuốt miếng cơm xuống rồi trả lời nàng: "Bình thường, kém xa so với nàng."Hắn nói thế, trong lòng Bảo Ninh vui không ít: "Ở đây không có phòng bếp nhỏ, bếp chính cách nơi này rất xa, ta không tiện đi lại, sau này có cơ hội, ta nấu cho chàng ăn."Liên tiếp bảy tám ngày, Bùi Nguyên ra ngoài từ tờ mờ sáng, đến tận đêm khuya mọi người ngủ hết hắn mới về, cả ngày hai người không nói được hai câu.
Tới Khâu phủ cũng được một thời gian ngắn, đây là lần đầu hai người chậm rãi cùng ăn cơm.Bảo Ninh không biết nên nói gì với hắn.Nàng không phải người giỏi ăn nói, trước kia đều là Bùi Nguyên chủ động bắt chuyện, nàng chỉ phối hợp nói theo.
Bây giờ cả ngày hắn bận rộn, khoảng cách giữa hai người như kéo xa một đoạn, không còn thân thiết như trước kia."Gần đây ta bận chút việc nên đối xử lạnh nhạt với nàng." Bùi Nguyên tựa như nhìn ra điều nàng đang lo nghĩ, hắn để đũa xuống bàn, cầm tay nàng: "Chờ qua đợt này, ta đưa nàng về thăm nhạc mẫu, được không?"Bảo Ninh mỉm cười."Đêm nay ta cố gắng về sớm với nàng." Bùi Nguyên bóc một con tôm, hắn có kỹ thuật tốt, đuôi tôm vẫn còn nguyên vẹn, chấm thêm nước tương rồi đút cho nàng.Nhìn Bảo Ninh nhai xong rồi nuốt, Bùi Nguyên mới đứng lên: "Ta đi đây.""Đi sớm vậy." Bảo Ninh có chút thất vọng, nàng đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, đã có người đứng chờ sẵn trước sân đón hắn, nàng chợt nhớ ra gì đó, gọi hắn: "Bùi Nguyên."Bùi Nguyên quay lại vẫy tay nàng, rồi tụ hội với người kia, rẽ sang hướng khác rồi khuất bóng.Lưu ma ma tiến lên, hỏi nhỏ: "Tiểu phu nhân, phòng bếp đã hầm canh bổ, người muốn bưng lên không?"Bảo Ninh lắc đầu: "Không cần." Nàng đứng ngoài cửa, nhìn theo hướng Bùi Nguyên rời đi lần nữa, rồi vào phòng.Kỳ thật, Bảo Ninh đã sớm nghĩ đến tình trạng này.Bùi Nguyên không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng cả đời.
Không thể mân mê những thứ tầm thường vô nghĩa, làm những đồ vụn vặt chỉ có các cô nương thích.
Hắn là nam nhân, có sự nghiệp của riêng mình để theo đuổi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, hai người như hai dòng sông cắt nhau, chỉ giao nhau tại một điểm rồi rời xa mãi mãi.Nàng không ngờ nó tới nhanh đến thế.
Rõ ràng mấy ngày trước, hai người còn dính lấy nhau, rảnh rỗi còn cùng nhau ra bờ sông nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ hắn chỉ ăn mấy miếng cơm rồi rời đi.Bảo Ninh biết, nàng phải biết phân biết phải trái để cân bằng cuộc sống, nhưng nàng rất khó tìm cách cân bằng.Nàng lo lắng đến thân thể của Bùi Nguyên hơn.
Đối với vấn đề sức khỏe của bản thân hắn như thờ ơ không quan tâm, khi độc không phát tác, hắn không đau không ngứa, nhìn hắn như người bình thường khỏe mạnh.
Nhưng tình hình hiện tại của Bùi Nguyên, không biết độc sẽ bất chợt phát tác lúc nào, ai tính toán được chính xác thời gian? Huống hồ, chân của hắn không thích hợp để đi lại trong thời gian dài.Ngoài ra, hắn còn những cảm xúc hắn che giấu sâu vô tận đến nàng cũng không thể nhìn ra.Bây giờ Bùi Nguyên không cần nàng nữa, hai người không còn bên nhau như răng với môi dù bình yên hay hoạn nạn như thuở ban đầu.
Bảo Ninh hiểu được thói hư tật xấu của nam nhân, giống như phụ thân nàng, nàng không dám chắc chắn sau này Bùi Nguyên có như thế không, nếu hắn nhắc đến việc nạp thϊế͙p͙, nàng nói gì để từ chối, nàng có từ chối được không?Nếu ngày ấy thực sự xảy ra..
Bảo Ninh nghĩ, nàng sẽ không ở bên cạnh Bùi Nguyên nữa.A Hoàng kêu vài tiếng trầm thấp, ngắt mạch suy nghĩ của nàng, nàng cúi đầu, nhìn đôi mắt ẩm ướt của nó."Ăn no chưa?" Bảo Ninh cong môi cười, nàng cúi người ôm nó vào lòng, chóp mũi nàng cọ cọ vào trán nó.Lưu ma ma nói: "Sáng nay phòng bếp làm một chén lớn cháo thịt băm cho A Hoàng, họ còn rắc thêm vài miếng gan nhỏ và một quả trứng gà.""Mày ăn nhiều vậy." Bảo Ninh xoa đầu tán thưởng A Hoàng: "Thoải mái không?"Nó kêu hai tiếng như trả lời nàng.Bảo Ninh không nói tiếpSau khi nàng tới đây, tâm trạng không mấy vui vẻ, tựa như Bùi Nguyên nói, trước khi đi nàng ăn quá nhiều hạt dưa khiến nóng trong người, rồi phải bỏ lại viện tử nhỏ, nàng không còn sức lực để làm gì.Hơn nữa ở đây nàng không có gì để làm, Khâu Minh Sơn sợ chăm sóc hai người không chu toàn, mỗi ngày đều có người tới quét nhà đưa cơm, cả ngày nàng chỉ ăn cơm với ngủ, một đoạn thẳng nối hai điểm, bàn ăn và giường ngủ.Lưu ma ma đứng một bên, muốn tiếp chuyện với Bảo Ninh, Bùi Nguyên dặn dò bà phải thường xuyên nói chuyện giải sầu với nàng, nhưng nhìn Bảo Ninh không muốn mở miệng, đành thôi vậy.Bảo Ninh ôm A Hoàng đi dạo một vòng quanh Thanh Vân Các, nhìn những bông hoa lựu màu đỏ, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi.Đến khi đi qua một đống củi cao, cuối cùng nàng đã kiếm được việc để nàng, kêu Lưu ma ma ra ngoài, nàng ngồi một mình trong phòng khắc gỗ.Bảo Ninh có chút tay nghề, trước kia còn ở phủ Quốc công, Trương ma ma có người thân làm nghề thợ mộc, chuyên vào phủ làm những việc lặt vặt, tay nghề của hắn khá tốt, Bảo Ninh theo hắn học nhiều năm.Trời sinh nàng khéo tay, có thể vẽ được bức tranh chẳng khác thợ chuyên nghiệp, nàng còn nghĩ, nàng sẽ sớm xuất sư.Trương ma ma nói, là nữ nhi là bất công lớn nhất của nàng, nếu nàng là nam nhân, dù sinh ra ở thôn nghèo khó, dựa vào tay nghề này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.Bảo Ninh chuyên chú làm công việc trong tay, nàng không nghĩ được ý tưởng gì, dựa theo cảm giác dùng dao khắc xuống.Hai khắc đồng hồ trôi qua, từ khúc gỗ ban đầu, bóng lưng nam nhân dần hiện lên, vai rộng eo hẹp, mặc trường bào màu đen, trong tay cầm thanh kiếm.
Bảo Ninh bản không nhận ra đây là ai, nhìn kỹ, tượng gỗ hơi giống bóng lưng Bùi Nguyên lúc rời đi khi sáng.
Bảo Ninh sững lại, cảm thấy mặt mình như bị lửa hơ nóng, sao nàng lại nhớ hắn?Nhất định là giả!Bảo Ninh ném tượng gỗ ra cửa sổ, chọn một tấm gỗ khác, lần này nàng muốn khắc A Hoàng.A Hoàng nằm trêи bệ cửa sổ ngủ, nó uể oải nhưng phối hợp với nàng, Bảo Ninh khắc hình nó đang nằm dưới gốc cây lựu, qua nửa canh giờ mới làm xong.Bức tranh hoàn mỹ.Bảo Ninh mỉm cười hài lòng, đặt thành phẩm trong lòng bàn tay, đang mải mê ngắm nhìn, nàng chợt nghe thấy tiếng ngạc nhiên của nữ nhi từ sau lưng truyền đến: "Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại!"Bảo Ninh giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn, chỉ thấy Lưu ma ma đang che miệng cô nương nhỏ: "Thất tiểu thư, người