Edit: VeristBeta: Chenzi* * *Bùi Nguyên thầm rủa một tiếng, hắn không muốn để ý đến ông ta, kề sát vào Bảo Ninh đang tựa trêи thành giường, hắn muốn tiến thêm một bước.Khâu Minh Sơn càng thêm sốt ruột, gõ cửa: "Nguyên nhi, ta biết con ở bên trong, sao con không trả lời?""Tướng quân gọi chàng đấy." Bảo Ninh đẩy ngực Bùi Nguyên, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Nhất định có chuyện quan trọng, chàng đi nhanh đi."Nàng đã uống không ít rượu, gương mặt bắt đầu nóng lên, hơi thở ngọt ngào của nàng thoang thoảng chút hơi men.Bùi Nguyên cắn răng, bàn tay ở trong vạt áo của Bảo Ninh lưu luyến không rời, hắn vừa kìm nén vừa cắn má nàng rồi đứng dậy, choàng áo khoác đi ra ngoài.Bảo Ninh nhìn bóng lưng của hắn, nói thầm một tiếng "nguy hiểm thật".Nàng và Bùi Nguyên đã quen với việc thi thoảng ôm hôn, nhưng đối những hành động quá mức thân mật đến này, nàng không muốn kháng cự mà chỉ có chút lo lắng.Mà Bùi Nguyên đã khiến nàng đau.Bảo Ninh đang suy nghĩ vài chuyện, bụng nàng đã no, người hơi uể oải buồn ngủ vì rượu, nàng nằm trêи giường ngây ngốc một lát, không bao lâu đã ngủ thϊế͙p͙ đi.Suy nghĩ cuối cùng của nàng là: Bùi Nguyên chưa cho nàng rửa chân? Nàng vẫn còn tức giận đấy, ngày mai không thể tha cho hắn dễ dàng như vậy.* * *Bùi Nguyên nhẹ nhàng kéo cửa ra, hắn chỉ mặc một bộ y phục màu trắng bên trong, có chút nếp nhăn, còn dính vài vết nước do lúc cho Bảo Ninh uống rượu đã làm rớt lên, hắn tùy ý khoác áo ngoài lên vai, ánh mắt còn loáng thoáng tia ɖu͙ƈ vọng chưa vơi.Bùi Nguyên vuốt lông mày, khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?""Nguyên nhi, vừa rồi con vào nhà lao, chém tay phải của Chu Giang Thành?" Khâu Minh Sơn lòng dạ rối bời đứng tại chỗ, không có chú ý đến sự khác thường của Bùi Nguyên, ông ta "Ai" một tiếng rồi đấm vào cột cửa: "Sao con không thương lượng với ta?""Việc này đáng để thương lượng với ngươi?" Bùi Nguyên cười lạnh: "Hắn điên loạn chạy lại gần phu nhân ta, muốn hăm dọa nàng, chẳng lẽ ta phải thương lượng với ngươi?""Tốt xấu gì hắn cũng là thống soái! Sao có thể tùy tiện như vậy, cứ như thế mà xử phạt hắn, Nguyên nhi, con làm việc quá hung ác tàn nhẫn, sao có thể bất chấp hậu quả như vậy!"Khâu Minh Sơn than thở: "Tính tình mẫu thân con ôn nhu như thế, sao con không giống nàng dù chỉ một chút.." Ông ta nói một nửa, ý thức được bản thân đã nói sai, lập tức im miệng, ngẩng đầu nhìn thần sắc của Bùi Nguyên.Nụ cười của hắn dần tắt, thay vào đó là dáng vẻ lạnh nhạt.Khâu Minh Sơn nghĩ ngợi giải thích: "Ta không trách con không tốt.."Bùi Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, trong mắt hiện lên sự thất vọng và oán hận, nói với ông ta từng câu từng chữ: "Ngươi đối xử với người bất kính như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tên người, ngay trước mặt nhi tử của người?"Trong mắt Khâu Minh Sơn chợt lóe lên tia áy náy, ông ta há miệng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng bị Bùi Nguyên cắt ngang."Chu Giang Thành không đáng để trọng dụng, hắn có thể luyện binh nhưng hữu dũng vô mưu, còn về Trương Phi, dùng hắn làm soái chắc chắn thành đại sự, Hổ Phù chắc chắn không xảy ra chuyện.
Tướng quân, mười năm trước ngươi làm mưa làm gió, sao hiện tại lại cứ lưu luyến như thế, nhu nhược không chịu chấp nhận sự thật? Chu Giang Thành lẽ ra phải chết từ sớm, huống hồ ta chưa lấy mạng của hắn, chỉ là chặt cái tay mà hắn đã đụng vào phu nhân của ta thôi."*Hữu dũng vô mưu: Là một câu thành ngữ nêu lên mối liên hệ giữa sức mạnh & trí tuệ.
Có nghĩa là chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng lại thiếu đi sự mưu trí, tính toán.
"Người Hữu dũng vô mưu, ắt khó thành đại sự".Khâu Minh Sơn á khẩu không trả lời được, hai người giằng co một hồi ở cửa ra vào, Bùi Nguyên quay người: "Không có chuyện gì khác thì về ngủ đi."Khâu Minh Sơn vội la lên: "Tại sao con không thể nói vài câu với ta?""Không thể." Ánh mắt Bùi Nguyên lướt qua người ông, mệt mỏi nói: "Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta."Lúc này Khâu Minh Sơn mới chú ý tới dáng vẻ của hắn, y phục hắn hơi xốc xếch, trêи người dường như thoang thoảng mùi rượu, ông ta lúng túng, lui về sau một bước: "Ta.."Bùi Nguyên không chờ ông ta nói xong, đóng chặt cửa rồi vào phòng.* * *Cửa đập một tiếng thật lớn, lông mày Bảo Ninh nhíu lại, chớp mắt đã bừng tỉnh, nàng trở mình, nhìn Bùi Nguyên đang đi tới.Đầu tiên hắn đi đến ngăn tủ bên cạnh, giống như muốn lấy vật gì đó, thấy nàng trở mình liền đi tới ngồi bên cạnh nàng nói: "Đánh thức nàng rồi?""Ừ." Bảo Ninh mơ màng trả lời, đầu nàng choáng váng, tay nàng đưa lên che đi ánh sáng trước mắt, dáng vẻ nũng nịu nói: "Ta muốn đi ngủ."Bùi Nguyên đi thổi đèn, lấy một cái hộp nhỏ màu đen, rồi lại ngồi bên cạnh nàng.Hắn mân mê cái hộp nhỏ, ổ khóa kêu cạch cạch, nhưng hắn vẫn không chịu mở ra, Bảo Ninh nâng mí mắt nhìn vẻ mặt của hắn, Bùi Nguyên dường như đang rất nghiêm túc.Trong chốc lát Bảo Ninh nhớ tới, lúc ấy ở tiểu viện, sau khi gặp mặt Khâu Minh Sơn, Bùi Nguyên cũng đem cái hộp này ra, ngồi trêи giường nhìn một hồi lâu.Trong đó dường như cất giữ bí mật của hắn.Bảo Ninh lẩm bẩm lên tiếng: "Chàng làm gì vậy?"Bùi Nguyên dừng tay lại, cất hộp ở một bên, nằm sấp trêи người Bảo Ninh, ngón cái vuốt ve gương mặt của nàng: "Ninh Ninh, trò chuyện với ta một chút."Bảo Ninh cảm thấy hơi ngứa, cũng cảm thấy hắn thật phiền, nàng kéo chăn che đầu, giọng nói rầu rĩ: "Ngày mai rồi nói, ta muốn đi ngủ."Bùi Nguyên kéo chăn của nàng xuống, ngón tay chọt vào đôi má mềm mại của nàng: "Nàng đang say phải không?""Chàng thật phiền." Giọng điệu Bảo Ninh mềm mại, nàng kháng cự đẩy mặt Bùi Nguyên ra, "Nếu chàng không ngủ, thì đi ra ngoài đi, đừng làm phiền ta."Bùi Nguyên trầm mặc thật lâu, Bảo Ninh tưởng hắn muốn ngủ, nhưng hắn bỗng nhiên ghé sát miệng vào tai nàng, thấp giọng hỏi: "Nếu nàng biết ta là người như thế nào, nàng có tiếp tục ở bên cạnh ta không?"Bảo Ninh nghe không rõ, à ừ cho qua chuyện."Ta đã từng giết rất nhiều người, rất nhiều, người tốt cũng giết, xấu cũng từng giết.
Nàng có biết không?"Bùi Nguyên tiếp tục nói: "Thật ra lúc đó ta nói ra ngoài lấy đồ ăn, nhưng ta đã lừa gạt nàng, ta còn đi đến chỗ khác, ta đã chém một cái tay của Chu Giang Thành.
Bây giờ hắn vẫn chưa chết, nhưng chẳng mấy chốc sẽ chết thôi, ta đang nghĩ, nếu hắn chết, có nên ném hắn tới bãi tha ma cho chó ăn không?""Hình như không khác biệt lắm so với cái chết của Phùng Vĩnh Gia, Phùng Vĩnh Gia, nàng còn nhớ hắn không, ta đã trói tay chân của hắn lại, rồi ném vào mộ hoang.
Chắc hẳn hắn sẽ tự dọa mình đến chết, nếu không thì sẽ bị sói hay chó gì đấy ăn.
Ta không cảm thấy hắn đáng thương, hắn đáng phải chết, nhưng có lẽ nàng sẽ thương hại hắn, đúng không?""Còn có Từ Nghiễm, hắn đã bị chém làm đôi, thừa dịp lúc hắn còn chưa chết, ta đã mồi lửa rồi đốt hắn."Bùi Nguyên nói rất nhỏ, dường như vừa muốn để nàng nghe thấy