Bùi Nguyên liên tục hô một trăm năm mươi lần "ta sai rồi". Bảo Ninh nghe đến cảm thấy phiền, muốn chặn miệng của hắn, nhưng hắn lại như bị nghiện, cứ muốn nói tiếp.
Đọc hết một khắc đồng hồ.
Bùi Nguyên hỏi: "Hài lòng chưa?"
Bảo Ninh không để ý tới hắn, quay đầu đi xuống cầu, Bùi Nguyên giữ chặt nàng: "Không phải đếm rồi sao, chính xác năm trăm chữ, đều theo ý của nàng cả."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh hất tay hắn ra, xấu hổ nói: "Thật không biết chàng học được trò lừa bịp này từ đâu, miệng không nói được câu nào đứng đắn, tất cả đều là gạt người, đồ lừa gạt."
Bùi Nguyên nghiêm mặt: "Trái tim ta đối với nàng là thật."
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện người này đã thực sự thay đổi. Mấy ngày nay, mặc dù nàng nổi nóng với hắn, nhưng Bùi Nguyên đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, thay vì đi đúng hướng, thì hắn lại dẻo miệng hơn, cái gì cũng dám nói ra.
Cũng có thể đây mới là bản tính thật sự của hắn, thổ phỉ lưu manh, không chút nghiêm chỉnh.
Bùi Nguyên không đợi Bảo Ninh phản ứng lại, bước lên trước, bế nàng đi tới xe ngựa cách đó không xa: "Không nói chuyện này nữa, ta đưa nàng đi chỗ khác chơi."
Bảo Ninh bị động tác của hắn làm giật mình. Bên cạnh có người đang nhìn, Bảo Ninh không có mặt dày như hắn, đập cánh tay hắn giãy dụa: "Chàng làm gì vậy, thả ta xuống!"
Bùi Nguyên không buông tay: "Chúng ta là phu thê chân chính, nàng sợ cái gì."
Bọn họ đi đường nhỏ, nhưng cũng gặp vài người qua đường, mọi người đều xì xào bàn tán, Bảo Ninh xấu hổ quá, vùi mặt vào trong cổ Bùi Nguyên, không dám ló mặt ra.
Khó khăn lắm mới đến được xe ngựa, xa phu mở cửa ra, Bảo Ninh không đợi Bùi Nguyên kịp phản ứng đã chui vào nhanh như con thỏ, gò má nàng đỏ bừng, tức giận nhìn Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên ngồi bên cạnh nàng có vẻ tự mãn, dang rộng hai chân, thoải mái ngả người ra sau.
Sợ người bên ngoài nghe thấy, Bảo Ninh nói nhỏ: "Chàng có hơi phóng khoáng rồi đấy, làm chuyện này trước mặt nhiều người."
Bùi Nguyên buồn bực ừm một tiếng, sau đó không nói gì.
Xa phu đánh xe đi, ngoại trừ âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, trong xe hoàn toàn u ám và yên tĩnh.
Bảo Ninh chờ mãi không thấy Bùi Nguyên lên tiếng, liếc nhìn hắn, lúc này mới phát hiện sắc mặt và môi Bùi Nguyên đã trắng bệch.
Bảo Ninh sợ hãi, không còn tâm tư so đo chuyện vừa rồi, nhanh chóng xắn tay áo hắn lên xem. Quả nhiên, chất độc trên cổ tay đã lan ra rất nhiều, nhất là chỗ xuất hiện vết đỏ đầu tiên, kích thước bằng hạt đậu nành giờ hơi nhấp nhô, hình dạng khủng khiếp, như thể rằng nó có sự sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng nhìn." Bùi Nguyên nhắm mắt kéo ống tay áo xuống, giọng hơi yếu ớt.
Bảo Ninh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy dường như Bùi Nguyên sắp chết, vừa rồi còn khỏe mạnh thế mà, nàng lo lắng sờ trán hắn, cảm giác lạnh buốt truyền đến.
"Sao lại thế này?" Giọng Bảo Ninh run run, trong lòng không khỏi nghĩ đến tình huống xấu nhất: "Sao đột nhiên lại phát tác, trước đây cũng không nghiêm trọng như vậy. . ."
Bảo Ninh nghĩ tới điều gì đó, vội vàng kéo rèm xe nhìn ra ngoài trời, thì thấy chim én bay thấp. Một khắc trước bầu trời còn trong xanh mà bây giờ đã bị mây đen vây kín, như thể sắp mưa.
Bùi Nguyên ở sau lưng nàng cười khẽ: "Độc này vẫn rất chuẩn."
Bảo Ninh cười không nổi, nàng nhớ lại mấy ngày mưa trước, hôm Chu Giang Thành xảy ra chuyện, cả đêm đó tình trạng Bùi Nguyên vẫn rất ổn, sao hôm nay lại thành thế này? Chẳng lẽ độc tố tích tụ đến một thời điểm nhất định, đột nhiên bộc phát?
"Đừng lo lắng." Bùi Nguyên nghiêng người ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng thì thầm an ủi: "Ta lợi hại như vậy, qua cơn đau sẽ ổn thôi."
Bảo Ninh đưa lưng về phía hắn, không dám nhúc nhích, nàng có thể cảm giác được kinh mạch trên người Bùi Nguyên đang nhảy lên, giống như có rất nhiều con bọ nhỏ đang lao vào cơ thể hắn.
Bùi Nguyên hít sâu một hơi, ôm nàng chặt hơn.
Bảo Ninh nhỏ giọng hỏi: "Chàng có đau hay không ?"
Bùi Nguyên hồi lâu không trả lời, Bảo Ninh còn tưởng rằng hắn đã ngủ, thì bên tai vang lên giọng nói: "Đau."
Bảo Ninh đau lòng không chịu nổi, mũi cũng cay cay.
Bọn họ ở chung lâu như vậy, tính tình Bùi Nguyên cực kỳ ngang tàng, hắn không biết yêu quý thân thể của mình, trải qua nhiều lần bị thương, vết thương lớn nhỏ chảy máu cũng không hề than đau. Đây là lần đầu tiên.
"Chúng ta đi nhầm chỗ rồi." Bùi Nguyên đột nhiên nói.
Bảo Ninh chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Không nên đi đến chỗ cầu gãy kia, khi đứng ở kia, ta cảm thấy như thể có người đang nhìn chằm chằm chúng ta, là từ chỗ hướng của du thuyền kia."
Bảo Ninh sợ run cả người: "Là ai?"
"Không biết." Bùi Nguyên nhắm mắt lại: "Ta cũng mới phát hiện ra, biết nàng sợ nên không nói với nàng, vì vậy vội vàng rời đi."
Bảo Ninh đột nhiên hiểu ra, hắn đang nói về nguyên nhân hắn bế nàng.
"Chàng nắm tay ta đi là được rồi, sao lại chọn cách tốn sức như vậy, biết trời sẽ mưa, thân thể không thoải mái!"
"Ta quên, nhất thời không kịp suy nghĩ." Bùi Nguyên ôm mặt nàng, môi trượt xuống hôn lên mí mắt Bảo Ninh: "Ta rất sợ, nàng xinh đẹp thế này, lúc nào cũng có người muốn đến cướp nàng đi. Họ Phùng, họ Từ, họ Chu. . ."
Thần trí hắn có chút mơ hồ, thì thầm vào tai Bảo Ninh: "Ta thật sự muốn giết chúng."
Bảo Ninh chỉ nghe thấy một chữ "giết".
Nàng không nghĩ nhiều, ôm đầu Bùi Nguyên giúp hắn đổi tư thế, để hắn gối đầu lên đùi nàng, dỗ dành hắn: "Được rồi, đừng nói nữa, chàng nằm nghỉ một chút, chúng ta đi về nhà."
Bảo Ninh đặt tay lên trán hắn, đôi môi Bùi Nguyên trắng bệch, rất đáng sợ, nàng hít một hơi, tự nhủ đừng hoảng sợ.
Không thể đợi lâu hơn nữa, hôm nay sẽ liều thử một phen, xem đỉa có thể giúp hắn giải độc hay không!
. . .
Lúc đến Khâu phủ thì