Lưu ma ma đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Bảo Ninh mang theo Khâu Linh Nhạn vào phòng.
Bùi Nguyên ở trong viện chơi đùa cùng A Hoàng, chờ Lưu ma ma bưng hộp cơm trở về, tự bà cầm một phần đến nơi khác ăn mà không vào phòng.
"Hôm nay Nhạn Tử làm sao vậy, không yên lòng?" Bảo Ninh gắp dưa leo cho nàng: "Có tâm sự phải không?"
Khâu Linh Nhạn miễn cưỡng cười, nhìn phía ngoài cửa sổ: "Tứ Hoàng Tử không ăn cùng chúng ta sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chàng ấy có thói quen như thế, không thích ngồi cùng bàn với người khác." Bảo Ninh trấn an nàng: "Không liên quan đến muội, đừng để trong lòng."
Khâu Linh Nhạn cười đáp một tiếng. Trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện mà tỷ tỷ dặn dò nàng làm, trái tim như thắt lại, rồi nàng lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười Bảo Ninh, thì trong đầu toàn là sự áy náy, nàng cắm cúi ăn từng chút từng chút.
Có một lần nhìn thấy Bùi Nguyên cùng Bảo Ninh trong mưa, Khâu Linh Quân động lòng, kêu Khâu Linh Nhạn nói cho nàng ta những chuyện mà Khâu Linh Nhạn biết được về Bùi Nguyên. Nhưng Khâu Linh Nhạn vốn cũng chưa gặp Bùi Nguyên, mặc dù nàng đều nói những gì mình biết nhưng Khâu Linh Quân cũng không hài lòng. Thừa dịp lần này Bùi Nguyên ở nhà, để nàng đến tìm hiểu tin tức.
Còn có một chuyện quan trọng là kêu nàng trộm một đồ vật tùy thân của Bùi Nguyên, tốt nhất là ngọc bội hay đeo bên hông…., dễ nhìn thấy.
Khâu Linh Nhạn không biết tỷ tỷ muốn làm gì, trực giác cho biết không phải chuyện tốt, nhưng nàng lại không cãi được. Nhớ tới tỷ tỷ hung hăng trừng mắt nàng, mỗi chữ mỗi câu như lên án những gì nàng ta cố gắng để giữ lại kẻ sao chổi là nàng, Khâu Linh Nhạn muốn khóc.
Bảo Ninh bảo nàng: "Nhạn Tử, muội sao vậy?"
"Muội không sao, tỷ tỷ." Khâu Linh Nhạn ngẩng đầu, giọng nói giống như muỗi kêu.
Bảo Ninh đau lòng nhìn nàng, nghĩ đến Khâu Linh Nhạn mẫn cảm và tự ti, phỏng đoán có thể là Bùi Nguyên né tránh khiến nàng hiểu lầm, vì nàng cũng chỉ là một nữ nhi mới mười mấy tuổi mà thôi.
Bảo Ninh bảo A Hoàng gọi Bùi Nguyên đến.
Nàng nhìn Khâu Linh Nhạn xong cũng không tâm tình ăn cơm, kìm nén cũng không tốt, để Lưu ma ma thu dọn chén đũa, ngồi nói chuyện phiếm cùng Khâu Linh Nhạn.
Bảo Ninh nhớ tới vòng tay kia, hỏi một câu: "Tỷ tỷ muội còn giận muội sao?" Nàng chỉ chỉ vào cổ tay: "Chuyện vòng tay."
Nghe Bảo Ninh nhắc đến tỷ tỷ, Khâu Linh Nhạn giống như là bị điểm huyệt, cứng ngắc ngồi ở chỗ đó: "Không, không tức giận."
"Vậy là tốt rồi." Bảo Ninh cười: "Nghe nói Lục tỷ tỷ của muội được tứ hôn cho Nhị Hoàng Tử có đúng không, ngày nào thành hôn? Sau khi thành hôn xong thì chúng ta cũng coi là chị em dâu."
"Không biết..." Khâu Linh Nhạn lắc đầu: "Sính lễ còn chưa đưa tới."
Khâu Linh Nhạn nuốt nước bọt, nói chuyện với Bảo Ninh kiểu thăm dò: "Tỷ tỷ, tỷ biết không, Nhị Hoàng Tử Bùi Sách, nơi này của hắn." Khâu Linh Nhạn chỉ chỉ vào trán mình: "Có chút vấn đề."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh nhanh chóng ngừng cười: "Những lời này là ai nói với muội, gọi thẳng danh tự của Hoàng tử chính là bất kính, muội còn nói hắn..." Bảo Ninh nhỏ giọng nói: "Nhạn Tử, về sau đừng nói như vậy, người có tâm cơ nghe thấy được, sẽ liên lụy đến người trong nhà muội."
Vành mắt Khâu Linh Nhạn chậm rãi đỏ lên.
Bảo Ninh ý thức được mình nói hơi nặng lời, thở dài, đi lấy hộp mứt táo đến cho nàng, cười nói: "Ăn chút ngọt, ổn định tâm trạng."
Lúc Bùi Nguyên trở về thì không khí trong phòng đã tự nhiên không ít. Hắn ăn cơm xong không ngồi lại, đi dạo trong phủ cho tiêu thực , A Hoàng vì đi tìm hắn mà mệt đến thở hùng hụt. Khâu Linh Nhạn đứng lên cung kính hành lễ với Bùi Nguyên, lại ngồi xuống, giống như là lấy hết dũng khí, hỏi một câu: "Tứ Hoàng Tử biết Lục tỷ tỷ của ta không, tỷ ấy tên là Khâu Linh Quân."
Bảo Ninh kỳ lạ nhìn nàng một chút, không rõ tại sao nàng ấy muốn hỏi chuyện này.
Nhưng Khâu Linh Quân phải gả cho Nhị Hoàng Tử Bùi Sách, Khâu Linh Nhạn vẫn còn con nít, Bảo Ninh cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói này, nàng nhìn về phía Bùi Nguyên, muốn nghe câu trả lời.
"Không biết." Bùi Nguyên nhàn nhạt đáp một câu, chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.
Là Bảo Ninh khăng khăng yêu cầu nên hắn mới trở về, Bùi Nguyên không hứng thú với chuyện đi dỗ hài tử, hắn như người đi ngang qua khán đài rồi muốn về nằm trên giường.
Khâu Linh Nhạn càng thấy trong lòng khó chịu, nàng cảm thấy xấu hổ, có lỗi với Bảo Ninh, do dự một lát, đứng lên muốn tạm biệt. Lưu ma ma cầm một cái hộp bước vào ngắt lời Khâu Linh Nhạn.
"Phu nhân, bên ngoài phủ có người đưa tới, nói là nhận lỗi." Lưu ma ma đặt hộp đó lên trên bàn cho Bảo Ninh, nói thêm: "Một người tên là Mạnh Phàm."
Bảo Ninh kinh ngạc nhận lấy. Một hộp gỗ lim cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, to bằng hai bàn tay, nàng vừa định mở ra nhìn đồ vật bên trong thì Bùi Nguyên mặt lạnh bước đến.
Hắn nghe thấy động tĩnh, sắc mặt không phải rất tốt, lặp lại một lượt: "Mạnh Phàm?"
Mạnh Phàm là là chưởng quỹ của Liên Hằng Hiên tham gia đúc Hổ Phù, tay nghề rất cao.
Bảo Ninh cũng nhớ tới hắn, gật đầu nói: "Có lẽ là lần đó hắn cảm thấy mạo phạm đến ta, tặng lễ như nói xin lỗi." Bảo Ninh cười: "Vẫn rất có lòng."
Nàng muốn mở ra xem.
Bùi Nguyên hừ một tiếng, đoạt lấy: "Có cái gì mà luyến tiếc! Mấy thứ dung tục mà thôi."
Nói xong quay đầu lại, tay cầm hộp lắc rầm rầm đồ trong hộp kia, như là đang xả giận.
Bảo Ninh “chậc” một tiếng, không biết sao hắn lại chuyện bé xé ra to, muốn tranh luận vài câu với hắn, nhưng có người ngoài nên nàng nhịn xuống.
Khâu Linh Nhạn co quắp nhìn một màn này.
"Không có việc gì." Bảo Ninh vỗ vỗ lưng của nàng: "Muội đừng sợ."
"Tỷ tỷ, vậy muội đi trước." Khâu Linh Nhạn xấu hổ cười cười: "Mấy ngày nữa muội lại đến chơi với tỷ."
Bảo Ninh tiễn nàng, trấn an vài câu, vốn định đưa nàng đến ngoài cửa viện, nhưng đi tới cửa chỉ nghe thấy âm thanh của Bùi Nguyên trong phòng vọng ra. Không biết hắn có ý kiến gì với hộp kia, hắn né tránh như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, ném đến góc tường, trong lòng Bảo Ninh như có lửa bốc cháy.
Khâu Linh Nhạn nói: "Tỷ tỷ, không cần tiễn muội, muội biết đường, tỷ cứ làm việc của mình đi."
Bảo Ninh chần chừ một lúc: "Được, vậy muội đi chậm một chút, lúc nào muốn tới đây thì đến."
Khâu Linh Nhạn đáp một tiếng, Bảo Ninh khoát khoát tay với nàng, quay lại phòng. Nàng kìm nén bực bội, không có nhìn về sau, không biết Khâu Linh Nhạn lại vụng trộm quay trở lại, cầm vòng ngọc khấu trên bàn đi mất. Ngọc khấu này là của Bùi Nguyên, dây buộc bị mòn, Bảo Ninh vốn định đổi một dây khác cho hắn, vừa làm được một nửa nên cứ như vậy để lên bàn.
*Ngọc