Bảo Ninh ngước mắt nhìn sang, Khâu Linh Nhạn đứng cạnh Lưu ma ma, dáng vẻ nàng vẫn e lẹ như cũ, Bảo Ninh lại không cảm thấy thương tiếc, chỉ cảm thấy kì lạ.
"Tỷ tỷ." Khâu Linh Nhạn thấy nàng không cười như trước, luống cuống gọi nàng.
"Vào đi." Bảo Ninh vỗ vỗ mông con cừu nhỏ để nó đi chơi, gỡ mấy sợi lông dính trên bàn chải xuống, đứng dậy đi vào phòng.
Lưu ma ma không hiểu chuyện gì, bà nhớ là Bảo Ninh rất thích Thất cô nương, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy. Bà cho là tâm tình Bảo Ninh không tốt, dặn dò Khâu Linh Nhạn chút nữa nhớ cẩn thận lời nói, đừng chọc Bảo Ninh tức giận. Khâu Linh Nhạn lơ đãng đáp, cúi đầu đi theo Bảo Ninh.
Bảo Ninh ngồi xuống bàn, cố gắng không để giọng nói lộ ra cứng nhắc: "Nhạn Tử, tỷ tỷ muốn hỏi muội một việc."
"Tỷ, tỷ nói."
"Muội có ngồi ở cái bàn này", Ngón tay Bảo Ninh chỉ lên bàn: "Lấy đi thứ gì hay không?"
"Muội!" Khâu Linh Nhạn như bị giẫm phải đuôi ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh. Nàng chưa xấu xa đến mức hết cứu, đối với những chuyện sai trái mình làm, nàng cảm thấy hổ thẹn, không biết phải che giấu nó như thế nào.
Bảo Ninh hiểu ra mọi chuyện, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Hôm đó ở phủ Thái tử, cái người gọi là Nguyên huynh kia đang đeo trên người ngọc khấu của Bùi Nguyên. Bảo Ninh tự hỏi ngọc khấu làm thế nào rơi vào tay người khác được, sáng nay chợt nghĩ đến, người đáng khả nghi nhất chính là Khâu Linh Nhạn. Nhưng hoài nghi là hoài nghi, bây giờ thực sự xác nhận rồi, Bảo Ninh vẫn cảm thấy khổ sở.
Nàng thực lòng đối đãi với Khâu Linh Nhạn, làm sao lại nhận lại kết quả như thế này?
"Tỷ tỷ..." ngón tay Khâu Linh Nhạn nắm lấy mặt bàn, hốc mắt dần dần đỏ lên, nàng chợt rời khỏi chỗ ngồi quỳ dưới chân Bảo Ninh khóc lóc thảm thiết: "Muội có lỗi với tỷ, là Lục tỷ tỷ ta kêu muội làm như vậy, muội không dám không nghe lời tỷ ấy, thật không dám. Tỷ ấy sẽ đánh muội... Muội không biết tỷ ấy muốn làm gì, tỷ ấy kêu muọi lấy một món đồ của Tứ Hoàng Tử, muội cảm thấy hẳn là không sao, nên đã lấy."
"Được rồi, ngươi không cần giải thích." Bảo Ninh mím môi nhắm mắt lại: "Ta không muốn nghe."
Khâu Linh Nhạn quỳ trên đất, lo lắng ngẩng đầu nhìn nàng: "Muội thề, muội nói từng câu từng chữ đều là thật, nếu muội nói dối, muội..."
"Cho dù lời ngươi nói là thật hay là giả, ta đều không muốn nghe." Bảo Ninh đứng dậy, quay lưng về phía nàng, lạnh giọng nói: "Những chuyện ngươi làm rốt cuộc là đúng hay sai, trong lòng ngươi rất rõ, không cần ta dạy. Ngươi tuổi còn nhỏ, bị người mê hoặc, thân bất do kỷ, ngươi có lý do của mình, ta hiểu nhưng không tha thứ. Ta không nhẫn tâm phạt ngươi, cứ coi như lòng tốt trao nhầm người, ngươi cũng không cần khẩn cầu ta cái gì, về sau nước sông không phạm nước giếng, đừng tới tìm ta nữa. Ngươi đi đi."
"Tỷ tỷ..." Khâu Linh Nhạn che mặt khóc: "Tỷ tỷ, muội thật sự có nỗi khổ tâm."
Nàng vén tay áo lên, đứng lên chạy đến trước mặt Bảo Ninh, cho nàng nhìn: "Lục tỷ thật sự sẽ quở trách ta, nếu như muội không nghe tỷ ấy, tỷ ấy sẽ đánh muội..."
Bảo Ninh liếc nhìn xuống, cánh tay trắng nõn của Khâu Linh Nhạn thật sự đầy vết bầm tím, có một số chỗ tím tái rất đáng sợ.
Bảo Ninh quyết tâm không nhìn nữa: "Cho nên ngươi càng phải cách xa ta một chút, bằng không Lục tỷ tỷ ngươi lại sai ngươi làm gì ta, ngươi làm hay không?"
Bảo Ninh nói: "Ngươi cút nhanh đi!"
Nói xong, nàng đẩy Khâu Linh Nhạn đi ra ngoài, gọi Lưu ma ma đến mang nàng đi, tự mình quay người vào phòng, đóng cửa lại.
Khâu Linh Nhạn không thể tin nổi, bi thương nhìn nàng, cuối cùng ngồi xổm trên đất khóc lớn.
Trong lòng Bảo Ninh cũng không dễ chịu. Nàng hít sâu một hơi, quay đầu bước vào trong, không tiếp tục để ý chuyện bên ngoài.
Lưu ma ma luống cuống, đau lòng đỡ Khâu Linh Nhạn dậy. Bà không biết nên an ủi thế nào, cũng không dám giữ nàng lại, dỗ dành vài câu lau nước mắt cho nàng, rồi tiễn nàng về.
Đi trên đường nhỏ ở hậu viện, Khâu Linh Nhạn khóc suốt đoạn đường. Nàng biết mình có lỗi với Bảo Ninh, nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác. Nàng muốn từ miệng Khâu Linh Quân nghe được điều gì đó có tác dụng, bí mật nói với Bảo Ninh, nhưng Khâu Linh Quân không chịu nói cho nàng, chỉ dặn dò nàng làm cái này làm kia. Làm không tốt, liền đánh nàng.
Nửa tháng trước kêu nàng đi lấy ngọc khấu của Tứ Hoàng Tử, đồng thời hỏi về một người tên Mạnh Phàm.
Hai ngày trước Thái tử cưới Trắc Phi, Lục tỷ tỷ trước khi đi lại dặn dò nàng, kêu nàng vào giờ Mùi hôm nay dẫn Bảo Ninh tới cửa phía nam.
Chính là lúc này.
Nhưng Bảo Ninh không tin nàng, nàng chắc chắn không chịu tới.
Lục tỷ tỷ chưa trở về, hai người nha hoàn Tùng Lan và Thược Lan cũng chưa trở về nữa, Khâu Linh Nhạn không biết các nàng đang làm gì, chỉ biết việc dụ Bảo Ninh đi đến đó rất quan trọng. Nếu như nàng làm không tốt, chờ Khâu Linh Quân về, nàng khẳng định sẽ bị đánh chết!
Khâu Linh Nhạn vừa hổ thẹn vừa gấp, nàng căng thẳng đi đi lại lại ở cửa phía nam mấy vòng, nhìn thấy cách đó không xa có một hồ sen, cắn răng một cái,