Chu Đế bị đón vào một viện tử mới quét dọn xong, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, sau khi vào nhà thì người khác lui xuống, hắn ngồi xuống ghế.
Đại thái giám Khương Yển không nôn được nên được mang đi nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại Bảo Ninh, Bùi Nguyên và Chu Đế. Chu Đế nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, thân thể nghiêng về phía trước một chút, trầm giọng hỏi: "Đây là thế nào?"
Bùi Nguyên rủ mắt, lau khóe miệng một chút: "Không chết được."
Lần đầu tien diện thánh, Bảo Ninh căng thẳng cực kỳ, nghe giọng điệu này của Bùi Nguyên, giật nảy mình, tranh thủ thời gian véo hắn một chút.
"Ngươi..." Giọng Chu Đế cao một chút, muốn nổi giận, nhưng dừng lại một chút, rồi khoát tay: "Thôi thôi, đã lâu không gặp, tính tình ngươi vẫn là như vậy, không biết nói chuyện nghiêm túc."
Tuy nói như thế, Chu Đế vẫn đau lòng nhìn hắn. Ban đầu ở trong lao, nghe nói hắn bị chút tổn thương, chân bị gãy, về sau được chữa khỏi. Chu Đế vốn cho rằng bây giờ Bùi Nguyên cũng khỏe mạnh, vừa rồi bỗng nhiên nhìn Bùi Nguyên thổ huyết, hắn mới hiểu được tới, chuyện không có đơn giản như vậy.
Chu Đế chần chờ hỏi: "Ngươi, trên người còn có vết thương khác?"
Bảo Ninh lo âu nhìn về phía Bùi Nguyên, không biết hắn sẽ đáp lại như thế nào. Độc là Bùi Tiêu hạ, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng khổ là không có chứng cứ, không phải bọn họ không đi tìm, nhưng người làm chứng khi đó có kẻ chết kẻ mất tích, tội danh kia của Bùi Nguyên, dựa vào manh mối trước mắt, cơ bản không thể rửa sạch. Nếu như tùy tiện nhắc đến một cách hấp tấp, sẽ khiến cho người ta sinh nghi.
"Có một số việc bây giờ nói không rõ." Bùi Nguyên thản nhiên nhìn vào ánh mắt Chu Đế nói: "Nhưng sự thật sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng."
Chu Đế biết hắn nói đến vụ án lúc trước, lông mày càng nhíu chặt mày, không biết hắn sao lại mạnh miệng như thế.
Mặc dù Bùi Nguyên và Bùi Triệt liều chết không nhận tội, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, tất cả đều chỉ về phía bọn hắn. Chu Đế rối loạn trong lòng, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Nguyên, cuối cùng nói: "Đã qua thì để nó qua đi, trẫm đã không truy cứu nữa."
Tim Bảo Ninh như bị xiết chặt, nhìn về phía Chu Đế. Hắn nói rất đúng "không truy cứu", điều này cho thấy, từ trong đáy lòng, hắn vẫn cho rằng do Bùi Nguyên làm.
Bùi Nguyên nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên lại buông ra. Nhiều lời vô ích, giải thích vô dụng, không bằng im lặng, chờ tất cả mọi chuyện được phơi bày.
Chu Đế trầm ngâm một lát, thận trọng nhìn về phía hắn, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng: "Vậy chuyện hôm nay, là như thế nào? Ngươi có gì giải thích không?"
Bùi Nguyên quỳ xuống nói: "Bùi Nguyên lấy tính mệnh đảm bảo, những lời nói sau đây đều là thật, mời bệ hạ phân rõ!"
Bảo Ninh cũng quỳ theo.
Tim nàng đập rất mạnh, nàng chú ý tới tự xưng của Bùi Nguyên. Hắn không có xưng mình nhi thần, cũng không có xưng là nhi tử, chỉ xưng bằng tên của mình. Bảo Ninh biết, đây chính là sự cố chấp của Bùi Nguyên, trong lòng của hắn có khoảng cách với Chu Đế.
Chu Đế gật đầu: "Ngươi nói thẳng là được."
Bùi Nguyên nói: "Là có người muốn ám sát."
Chu Đế nửa thật nửa giả nói: "Trẫm đương nhiên biết, những người kia nói, bọn hắn là đạo tặc." Chu Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt của Bùi Nguyên như cũ, muốn tìm ra sơ hở.
Bùi Nguyên nhẹ nhàng nói: "Là đạo tặc nào mà có gan và can đảm như vậy, dám chặn đường giết thiên tử đương triều? Huống chi Thái đích thân bảo vệ, còn có hơn hai ngàn tinh binh do Hổ Uy Tướng Quân chỉ huy đi thep, đám đạo tặc cũng chỉ trên dưới một trăm người, cầm kiếm sắt cung tên thô sơ, đến muốn cướp tiền? Nếu là thật sự, vậy chắc hăn là dũng mãnh vô địch, một người có thể cản vạn binh."
Chu Đế nói: "Gần đây phía nam thiên tai, có thật nhiều nạn dân chạy nạn đến kinh thành, rất bất mãn đối với trẫm. Có lẽ là bọn hắn kết thành bang phái, muốn liều cho cá chết lưới rách. Thứ dân ngu dốt lại lỗ mãng, làm ra những hành vi lấy trứng chọi đá, chẳng có gì lạ."
Bùi Nguyên nói: "Những tên đạo tặc đó đã sớm có kế hoạch, chạy thẳng đến xe thứ mười ba. Để phòng bị hành thích, phó xe của thiên tử tổng cộng có mười lăm chiếc, vì sao bọn chúng là xác định chắc chắn như vậy?"
Chu Đế nói: "Có lẽ là tìm người xem bói, nhưng tính sai. Ngươi cũng biết, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy."
Bùi Nguyên nói: "Lũ lụt trong miền nam cũng xảy ra được mười ngày, trong mười ngày ngắn ngủi, người tị nạn bất mãn thất vọng với phủ nha, sinh hận, thậm chí liều mạng giết chết hoàng đề cho hả giận, phải chăng quá nhanh? Hơn nữa đã là dân tị nạn, sẽ không có xe ngựa, đến kinh cũng chỉ có thể đi bộ, dựa vào ăn xin dọc đường mà sống, cho dù là nam tủ cường tráng bước đi như bay, cũng phải mất đến năm sáu ngày, đến lúc đó đi đường mệt mỏi, nghèo túng vô cùng. Những tên đạo tặc kia, chẳng những trang phục gọn gàng ngay ngắn, còn mang vũ khí, tiếng nói như tiếng chuông, làm gì có dáng vẻ như đang chạy nạn. Còn nữa, vũ khí của bọn hắn từ đâu mà có, y phục từ đâu mà có, sao có thể ăn uốn no nê, lại có sức lực ẩn núp trên cây? Còn sao có thể nghe ngóng được đội tuần hành đi ngang qua núi Nhạn Đãng. Tất cả đều không thể giải thích."
Chu Đế nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì rồi? Là có người đã lên kế hoạch sẵn muốn giết trẫm."
Trong phòng yên tĩnh một chút, Bảo Ninh thậm chí nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt.
Sau một khắc, nàng nghe Chu Đế nói: "Trẫm nghi ngờ là ngươi làm thì sao đây, là ngươi cố ý diễn tuồng vui này, sắp xếp xong xuôi tất cả, chính là vì nhận được sự tin tưởng của trẫm một lần nữa. Ngươi giải thích như thế nào?"
Bảo Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự không thể tin. Vị hoàng đế này, sao lại không tin con của hắn?
Lần này Chu Đế không có nhìn Bùi Nguyên, hắn nhìn Bảo Ninh. Bảo Ninh ở cổng điền trang chờ bọn hắn, tất nhiên là biết sau đó không lâu bọn hắn sẽ đến, cho nên hắn cũng nên cảm kích. Một nữ tử yếu đuối, gặp chuyện thì cũng hoảng loạn hơn so với nam nhân, Chu Đế nhìn vào mắt của nàng, muốn tìm sự khủng hoảng, hoặc là chột dạ. Nhưng Không có. Hắn im lặng không nhìn nữa.
Bùi Nguyên đã sớm đoán được vấn đề này, nhẹ nhàng nói như cũ: "Ta biết cứu giá như vậy sẽ càng vấy nước bẩn lên người mình, nhưng lại không thể không cứu."
Chu Đế hỏi: "Có ý gì, ngươi đã sớm biết trên đường có đạo tặc chặn giết?"
Bùi Nguyên gật đầu: "Đúng."
Chu Đế bỗng nhiên dừng một chút, sau đó cười lên: "Ngươi đang thừa nhận?"
Bùi Nguyên chắp tay: "Có một nhân chứng chờ ở bên ngoài, mời bệ hạ cho phép nàng tiến đến."
Chu Đế nhìn về phía cổng: "Vào đi."
Dứt lời, Quý Hướng Chân chầm chậm đi tới, cũng cúi xuống: "Thần phụ cung thỉnh bệ hạ an khang."
Chu Đế nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Quý Hướng Chân nói: "Thần phụ là thê tử của Phụng Xa Đô úy Giả Linh."
"Trẫm nhớ rồi." Chu Đế đánh giá nàng: "Ngươi đến làm chứng?"
Quý Hướng Chân nói: "Thần phụ đến vạch trần Phụng Xa Đô úy Giả Linh có lòng mưu phản, lại lạm dụng chức quyền, liên kết với kẻ khác, tiết lộ hành tung của bệ hạ, ý đồ ám sát!"
Sắc mặt Chu Đế trịnh trọng một chút: "Ngươi có chứng cứ?"
"Có!" Quý Hướng Chân nói, quỳ gối tiến lên, trình lên tờ giấy cuộn: "Giả Linh say rượu thì tính tình không tốt lắm, hay nằm mộng, thần phụ nghe hắn nói lung tung trong mộng thì ép hỏi, thật sự có lòng nghi ngờ. Bốn ngày trước, sau khi Giả Linh và bệ hạ trao đổi về chuyện xuất hành lần này, sau khi về nhà Giả Linh ở trong thư phòng hồi lâu, thần phụ lo lắng, liền thừa dịp hắn không ở trong đó thì chui vào thư phòng, thấy được một phong thư mật, thông báo cho đối phương số xe phó mà bệ hạ ngồi. Thần phụ lo lắng an nguy của bệ hạ, tự tác chủ trương sửa đổi mật tín, sửa chữ Tam đổi thành Thập tam, cho nên hôm nay đám đạo tặc mới nhận lầm xa giá của hoàng thượng. Thần phụ chép lại mật tín, mời bệ hạ xem qua!"
Chu Đế nhận lấy trang giấy, mở ra rồi lướt nhìn đại khác, ngẩng đầu lên nói: "Trên thư không có nhắc đến tên của đối phương, ngươi có đoán là ai?"
Quý Hướng Chân cắn răng nói: "Thần phụ không có chứng cứ thực tế, không dám nói bừa."
"Cứ nói đừng ngại."
Quý Hướng