Bảo Ninh cực kỳ kinh ngạc. Nàng và Khâu Minh Sơn cũng chưa gặp nhau được mấy lần, quan hệ cũng không thân thiết, sao đêm khuya hắn lại đến đây, nói muốn gặp nàng?
Bảo Ninh nhìn Lưu ma ma nói: "Chờ ta đổi y phục."
Bùi Nguyên còn tắm rửa, bình thường hắn không tắm chậm như vậy, nhưng vì lần này tâm tình không tốt, ở bên trong đó quăng đồ đùng đùng, như cho hả giận.
Bảo Ninh đổi bộ y phục hơi trang trọng chút, nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc, đi gõ cửa phòng tắm: "Khâu Tướng quân tìm ta, đang ở cửa sau, ta đi ra ngoài một chuyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có tiếng nước vang lên, chắc hắn cũng không nghe rõ, không có trả lời. Bảo Ninh không gọi nữa, mang theo Trần Già và Lưu ma ma vội vàng đi qua.
Nàng không biết Khâu Minh Sơn muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là nam nhân, vẫn là trưởng bối, gặp riêng tư nhất định không được, Lưu ma ma đi theo có thể làm chứng, về phần Trần Già, nói thật ra, Bảo Ninh sợ Khâu Minh Sơn muốn bắt cóc nàng.
Ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng Khâu Minh Sơn là địch hay bạn, Bảo Ninh cũng không biết, cũng không tin tưởng được.
Không phải hắn vẫn có ý muốn soán vị sao?
Ở góc cua cửa sau, cách cửa mặt trăng, Bảo Ninh nhìn thấy bóng dáng Khâu Minh Sơn. Ông ta mặc vào bộ thường phục, không có cầm kiếm, ngồi trên bệ đã nắm chuôi roi chọc chó, dưới ánh trăng mờ ảo, dường như một người già hiền lành.
Bảo Ninh nhàu nhíu mày, gọi khẽ: "A Hoàng."
Con chó kia nhìn về sau, lắc đuôi chạy đến bên chân Bảo Ninh.
Khâu Minh Sơn cũng nhìn qua, đứng lên, sửa sang lại vạt áo, cười nói: "Bảo Ninh tới."
Bảo Ninh hỏi: "Khâu Tướng quân có chuyện gấp sao? Chúng ta gặp nhau như vậy thật không tiện, nói nhanh chút."
Thái độ xa cách rõ ràng như thế, sắc mặt Khâu Minh Sơn cứng ngắt một chút. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, cười nói: "Ngày mai ta phải về Bắc Cương, tối nay tới thông báo các ngươi một tiếng."
Phải đi rồi? Bảo Ninh có chút ngạc nhiên, gật đầu ân cần nói: "Đường xá xa xôi vất vả, tướng quân phải bảo trọng thân thể."
"Ta biết các ngươi đều... không quá chào đón ta." Khâu Minh Sơn miễn cưỡng cười, đuôi mắt hiện lên mấy nếp nhăn: "Là ta già, nói chuyện không hợp với người trẻ tuổi các ngươi, tính tình lại cứng nhắc bướng bỉnh, khiến các ngươi ghét hơn. Nhưng Bảo Ninh, bá phụ đối với các ngươi là thật lòng. Ta nhìn Nguyên Nhi lớn lên, rất hi vọng sau này hắn sẽ có cuộc sống tốt. Trước kia là ta quá vội vàng, khiến cho khoảng cách giữa ta và Nguyên Nhi càng ngày càng sâu, ta nói rất nhiều chuyện mà hắn không thích nghe, hiểu lầm giữa chúng ta, không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng."
Bảo Ninh hơi ngẩng mặt lên, đối diện với hắn: "Tướng quân cuối cùng muốn nói gì?"
"Nhưng mấy ngày trước đây, có một người bạn cũ đã báo mộng cho ta, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt." Khâu Minh Sơn nói: "Nếu như ta cho hắn thứ mà hắn không muốn, cho dù ta đem tất cả bảo vật trên đời đặt trước mặt hắn, chưa hẳn hắn sẽ biết ơn ta. Thứ ta muốn thật ra rất đơn giản, hắn hài lòng và vui vẻ là được. Cho nên sau này, ta sẽ không ép buộc hắn làm thứ gì nữa."
Giọng điệu của Khâu Minh Sơn chậm rãi, Bảo Ninh mềm lòng, nghe hắn nói như vậy, lập tức nghĩ tới tổ mẫu đã qua đời của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ mẫu là phụ nhân hiền hòa, bây giờ cảm giác Khâu Minh Sơn cho nàng cũng là hiền hòa, tràn ngập yêu mến.
Bảo Ninh cũng nhẹ nhàng nói: "Tướng quân, người nói hắn, là vương gia sao?"
"Đúng." Khâu Minh Sơn khẽ gật đầu, cười cười thân thiện: "Tính tình hắn quá nóng nảy, ta gặp mặt nói chuyện với hắn, chưa chắn hắn nghe lọt. Cho nên muốn làm phiền Bảo Ninh, chuyển lời của bá phụ cho hắn. Ngươi cứ nói cho hắn biết, ta phải đi, nhưng nếu như hắn cần ta, ta chắc chắn đứng ra, nếu không cần, thì hãy quên đi. Cho dù hắn muốn làm gì thì cứ làm đi, ta và hai mươi vạn binh sĩ Bắc Cương, vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của hắn."
Khâu Minh Sơn nói như vậy, Bảo Ninh đột nhiên cảm giác trong lòng có chút chua xót, nàng gật đầu: "Tướng quân yên tâm, ta sẽ nói lại."
"Con ngoan." Khâu Minh Sơn nói, lại móc ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, nhét vào trong tay của nàng: "Đây là điều binh phù của Dương Mã Cương, nơi đó có ba ngàn thiết kỵ, đều là tinh nhuệ, giao cho hắn, cần thì tự mà đến."
Bảo Ninh nói được.
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ta đi đây."
Hắn lắc lắc cái roi gọi A Hoàng tới, cười nói: "Tiểu A Hoàng, ông cụ phải đi, mày nói câu gì tiễn ta đi."
A Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi ngọt ngào sủa vài tiếng.
Bảo Ninh cười, giật mình cảm thấy, dáng vẻ hài hước của Khâu Minh Sơn cực kỳ giống Bùi Nguyên, hoặc là nói Bùi Nguyên cực kỳ giống hắn.
Chợt nhớ tới hôm qua là thọ thần của Khâu Minh, bọn hắn quên đi chúc mừng, Bảo Ninh gọi Lưu ma ma ra, bọc hai con gà quay cho Khâu Minh Sơn mang đi. Thứ này không đáng tiền, nhưng là tấm lòng, Bảo Ninh nghĩ, so với những thứ quý giá, có lẽ Khâu Minh Sơn thích món lễ vật này hơn.
Quả nhiên, Khâu Minh Sơn hết sức vui vẻ nhận lấy, trước khi đi liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn ngập yêu thích.
Bảo Ninh nhìn xem hắn cưỡi ngựa, quất roi đi xa, siết chặt kia lệnh bài trong tay.
Nàng không khỏi thắc mắc, vì sao Khâu Tướng quân đối với Bùi Nguyên tốt như vậy, quan tâm âm thầm, sự quan tâm này thực sự vượt ra khỏi tình yêu thương đối với tiểu bối. So với vị trong cung kia, Bảo Ninh có ấn tượng với Khâu Minh Sơn tốt hơn một chút, chí ít giữa bọn hắn là không có nghi ngờ, còn có sự ấm áp nhẹ nhàng.
Lưu ma ma tiến lên vịn cánh tay nàng: "Phu nhân, trở về đi, sợ là vương gia cũng chờ người lâu rồi, sốt ruột."
Bảo Ninh gật gật đầu, đi hai bước, chợt nhớ tới: "Trần Già đâu?"
Lưu ma ma cũng không biết, hai người đang nhì bốn phương tám hướng tìm hắn, sau cây liễu cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng rên kêu vang khắp trời. Giống như đó không phải là tiếng người nữa, Bảo Ninh dọa đến khẽ run rẩy, sau đó liền trông thấy Cát Tường nhảy ra, lông trên miệng còn dính máu, con mắt sáng giống như chó sói.
Bảo Ninh sững sờ, lo lắng hỏi: "Mày cắn ai?!"
Cát Tường gật gù đắc ý, dáng vẻ rất vui. Bảo Ninh choáng váng đầu óc: "mày cắn người ta ra sao rồi? !"
Nàng vừa dứt lời, Miêu quản sự che chân, bước ta từ phía sau cây liễu leo, kêu khóc nói: "Vương Phi, Vương Phi cứu ta!"
"..."
Bảo Ninh nheo mắt lại nhìn về phía hắn, tự hỏi sao hắn lại ở đây, chợt nhận ra đây là do Trần Già sắp xếp.
Nàng không nóng nảy, nhàn nhạt hỏi: "Miêu quản sự, ngươi núp sau cây đó làm cái gì, nghe lén sao?"
"Vương Phi, ta chảy rất nhiều máu, ta sắp chết đúng không?" Bờ môi Miêu quản sự tái nhợt, run rẩy vươn tay về phía nàng: "Vương Phi, con ác khuyển kia nó cắn chân của ta, cắn rơi mất một miếng thịt to như cái bát..."
Hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, vừa vặn nhìn thấy Khâu Minh Sơn đưa lệnh bài cho Bảo Ninh. Hắn nhớ tới bệ hạ dặn dò, nói để hắn ầm thầm theo dõi hành