Chu Đế dần dần dụ dỗ: "Nguyên Nhi, trẫm biết trước đây không tốt với ngươi, trong lòng ngươi có oán trách, nhưng ngươi vẫn là nhi tử trẫm tin tưởng nhất, nhi tử duy nhất ta tin tưởng. Nên thứ thuộc về ngươi, về sau đều sẽ trả lại cho ngươi."
Bùi Nguyên không trả lời hắn, giương mắt nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ muốn xử trí Tam điện hạ như thế nào?"
Chu Đế chột dạ một chút, cố gắng bình tĩnh nói: "Tự sẽ tuân theo luật pháp của triều đình, tuyệt đối sẽ không làm việc tư trái pháp luật."
Bùi Nguyên hỏi: "Tội mưu phản, kết bè kết cánh, hãm hại trung lương, đủ để xử tử. Nếu như Tam điện hạ thật phải lên đường, nhi thần làm đệ đệ, thật sự phải tiễn hắc một đoạn, không nên rời kinh lúc này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Đế miễn cưỡng cười cười, thử thuyết phục hắn nói: "Tam ca ngươi cũng không có phạm sai lầm lớn như vậy, xác thực là hắn đã làm một ít chuyện hồ đồ, trẫm đã phế đi địa vị Thái tử của hắn, nhưng tội không đáng chết, đều là mẫu thân hắn gây nên. Trẫm sẽ đốc thúc Cung Chính Ti và Hình bộ mau chóng xử án, trả lại công bằng cho ngươi. Còn Tiêu Nhi, hắn không thể ở lại kinh thành, trẫm chuẩn bị phái hắn đến Nam Cương giám quân, xem đó là trừng trị, cũng cho mọi người một lời giải thích. Hắn sẽ không còn ngăn cẳn con đường của ngươi."
Chu Đế giải thích rất yếu ớt bất lực mà chính hắn cũng không tin, Chu Đế vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn Bùi Nguyên.
"Đã như vậy, tam ca bị oan mà còn phải đi ngăn địch, thì oan ức biết bao nhiêu, nhi thần tự nhiên cũng không thể ngồi ở kinh thành hưởng phúc." Bùi Nguyên cười nói: "Bây giờ Hung Nô tập kích quấy rối biên giới phương bắc, núi Tề Liên cũng bị sơn phỉ hoành hành, quấy rối bách tính khổ không thể tả. Tướng giữ thành là Túc Duy của huyện Đại mấy lần tiến đánh núi Tề Liên, nhưng tổn binh hao tướng, mạnh mẽ tấn công nhưng vẫn không giải quyết được, bách tính hoảng sợ. Qua mấy tháng nữa là tết, nếu như còn chưa diệt trừ sơn phỉ, bách tính chắc chắn thất vọng về thủ quân, điều quan trọng nhất ở trấn biên cương chính là quân dân một lòng. Lòng dân mà loạn, thì việc thất thủ cũng gần ngay trước mắt."
Chu Đế nói: "Ta lập tức truyền lệnh Khâu Minh Sơn, để hắn đi đánh."
Bùi Nguyên chắp tay nói: "Khâu Tướng quân có lẽ có thể dành thời gian tiêu diệt sơn phỉ trong trăm công ngàn việc, nhưng chỉ sợ không có thời gian phân tâm mà đi tìm tung tích của Đại điện hạ. Đại điện hạ mất tích đã gần một năm nhưng đến nay vẫn chưa tìm được, chắc là người truy tìm bất lực, nhi thần nguyện chịu trách nhiệm làm việc này!"
Chu Đế á khẩu không trả lời được, hắn không tìm được lý do ngăn cản, đôi môi mấp máy, thở dài hỏi: "Ngươi không đi không được sao?"
Bùi Nguyên ngầm thừa nhận, Chu Đế lại hỏi: "Vậy ngươi dự định khi nào trở về?"
Bùi Nguyên đáp: "Xong chuyện sẽ trở lại."
Chu Đế im lặng thật lâu. Tuổi của hắn lớn rồi, hai má hơi hóp lại, mấy ngày nay như là càng già thêm mười tuổi, tóc cũng bạc cả hơn phân nửa đầu.
Chu Đế bất đắc dĩ gật đầu: "Được."
"Nhi thần còn có một chuyện muốn nhờ." Bùi Nguyên nói: "Tiểu Hoàng tôn bây giờ được nuôi dưỡng trong cung của Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu bệnh sức khỏe yếu, chỉ sợ không cách nào chú ý chăm sóc được. Viên Tử từng ở chung với nhi thần cũng một thời gian, quan hệ hòa thuận, không đành lòng để Tiểu Hoàng tôn tuổi còn nhỏ mà phải chịu đựng nỗi đau như vậy, xin bệ hạ hạ chỉ cho Tiểu Hoàng tôn ở với ta, cũng dễ chú ý quan tâm."
Chu Đế cũng không có quá nhiều chần chờ, hắn nóng lòng muốn lấy lòng Bùi Nguyên, mà Viên Tử chỉ là một nhi tử của đứa con thứ mà hắn không thích nên cũng không quan trọng.
Lúc này Chu Đế đồng ý nói: "Ngày mai ngươi tới đón là được."
...
Khi Bùi Nguyên về nhà, còn chưa tới giữa trưa, phòng bếp vẫn đang nấu cơm, Bảo Ninh đang ở dưới mái hiên bày ra một dãy lọ nhỏ, đang mở từng nắp nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa đến gần, Bùi Nguyên đã ngửi thấy một mùi hôi thối khi gió thoảng qua.
Hắn nhíu mày đi qua: "Cái này là thứ gì?"
Vẻ mặt Bảo Ninh đau khổ nói: "Là mầm tỏi, ta ngâm tỏi ở trong nước, đánh một lòng đỏ trứng vào, người ta nói làm như vậy tỏi có thể nảy mầm, mọc ra mầm tỏi. Nhưng mà không biết sao mới bảy ngày đã hư hết rồi, vậy thì sao mà ăn."
"Nàng đó, ngay cả bọ hung cũng có thể ăn được." Bùi Nguyên bịt mũi, nhìn Bảo Ninh mở một cái nắp khác thì lập tức ngăn cản nàng: "Đừng mở ra, người đầy mùi thối, còn muốn ăn cơm hay không! Nhanh kêu hạ nhân mang những thứ này đi đi!"
Lưu ma ma vội vã tới gọi người chuyển những lọ nhỏ này đi.
Bùi Nguyên mang Bảo Ninh đi rửa tay, vừa đi vừa mắng nàng: "Ta thấy nàng đần quá, bình sứ đã rất kín rồi, còn đậy nắp lại, những củ tỏi kia không bị nóng đến phân hủy tạo ra mùi thối mới là lạ? Nếu nàng không biết làm, thì nàng hỏi người bên cạnh một chút, hoặc là làm ít thôi. Tự mình làm, còn làm một đống lớn, đây không phải chà đạp đồ vật sao?"
Bảo Ninh không phục: "Cái vò người ta ngâm trứng gà cũng là sứ, cũng là ngâm trong nước, sao trứng gà không thối?"
Bùi Nguyên "chậc" một tiếng: "Là nàng ngốc hay là ta khờ?"
Bảo Ninh lẩm bẩm đi lau tay: "Ai ngốc ai trong lòng mình tự biết."
Bùi Nguyên kéo nàng lại: "Thêm nhiều xà phòng vào, rửa sạch sẽ một chút. Không rửa hết mùi, vẫn còn hôi đấy, lừa ta sao?"
Bảo Ninh cũng tức giận, bôi nước còn dính trên tay vào áo hắn, vừa mắng hắn: "Chàng có chuyện gì, đi ra ngoài một chuyến, giờ về lại tức giận như vậy, không phải chỉ là mấy củ tỏi thôi sao, thối thì thối, chàng trừng mắt cái gì, ta đền không nổi hay là như thế nào! Trên đường đi ai cướp tiền của chàng, hay là giẫm trúng chân của chàng, tự nhiên giờ về đến nhà lại châm chọc ta, chàng về đây mắng ta thì có tác dụng gì, chàng ra ngoài đánh nhau với người ta đi! Muốn thối thì cùng nhau thối, thối đến bọ hung đẩy chàng đi đi, đừng làm chướng mắt của ta."
Bùi Nguyên hỏi: "Bọ hung là thứ gì?"
"Chính là bọ phân đó!" Bảo Ninh liếc hắn một chút: "Còn gọi côn trùng vo phân thành từng viên tròn, tướng quân thiết giáp, chàng chẳng hiểu gì cả, còn không biết xấu hổ nói ta khờ, đã quên trước kia ai làm cho cơm cho chàng ăn sao? Chàng đây là gì, chàng đây là bưng bát lên ăn cơm, buông bát xuống chửi mẹ*..."
* bưng bát lên ăn cơm, buông bát xuống chửi mẹ: ý chỉ là đồ vô ơn
Bảo Ninh bản ưỡn ngực cãi nhau cùng hắn, trong cơn tức giận, mồm mép lanh lợi hơn, có cái gì thì nói liền cái đó, nói ra xong mới ý thức được mình quá càn rỡ, gian nan ngậm miệng.
Nhìn sắc mặt âm u của Bùi Nguyên, Bảo Ninh cảm thấy có lỗi, quay người liền muốn chạy, bị Bùi Nguyên kéo lại, lạnh giọng hỏi: "Dám nói lại một lần nữa không?"
"A Nguyên, ta biết sai, sau này nói chuyện ta nhất định sẽ suy nghĩ..." Bảo Ninh nắm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Ta còn chưa rửa tay sạch sẽ đâu, bây giờ đi rửa sạch được không?"
"Cũng đã quen với tính xấu này của nàng!" Bùi Nguyên cắn răng nghiến lợi kéo nàng vào trước ngực, vung tay đánh vào mông của nàng hai cái, Bảo Ninh kêu la, hắn lại giơ tay lên: "Hét thêm một