Trần Già và Cát Tường một trái một phải ngồi trên ngưỡng cửa.
Cát Tường đã gần một tuổi, đầu to như cái cối xay, toàn thân đầy lông dài và dày, thân dài hơn ba thước, bốn cái móng vuốt vừa dày vừa cứng, Trần Già lén lút sờ một cái, giống như chân gấu. Nếu ai tuổi trẻ chưa trải sự đời tùy tiện xâm nhập, nhìn thấy một con quái vật khổng lồ như Cát Tường, không chừng sẽ lầm tưởng nó là một con hổ.
Trần Già không khỏi âm thầm cảm thán, Vương Phi thực sự có tầm nhìn xa, nuôi một con chó ngao, e là còn có tác dụng hơn ba bốn tên binh sĩ cường tráng.
Dù sao hắn cũng đánh không lại Cát Tường, trừ phi dùng tên tấn công từ xa, nếu như tới gần, thế nào cũng bị dọa sợ mất mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh và Viên Tử đã ngủ rồi, Lưu ma ma sợ bọn họ hoảng sợ, ngủ gật trong phòng trông coi.
Tiếng chém giết bên ngoài thành càng ngày càng nhỏ, trận chiến đã đến hồi kết thúc. Thành không bị đánh chiếm, mặc dù cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn, nhưng ít ra tối nay an toàn. Trần Già nghĩ như vậy liền cảm thấy buồn ngủ, hắn bọc lấy tấm thảm ngồi dưới hiên hành lang, tựa đầu vào cột hiên dần dần híp mắt lại ngủ.
Hắn bị tiếng sủa điên cuồng của Cát Tường đánh thức.
Không chỉ Cát Tường đang sủa, dường như A Hoàng ở phía xa cũng đang sủa, Trần Già thốt nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn bốn phía.
Có tiếng nữ quyến kinh hô: "Có thích khách! Có thích khách!"
Có thích khách? Trần Già nổi gân xanh trên trán, nắm chặt đao trong tay nhảy dựng lên, gõ cửa gọi người trong phòng mau dậy: "Vương Phi dậy đi, có người xâm nhập, ngài mau trốn trong phòng, tuyệt đối đừng lên tiếng, ta đi xem một chút liền về!" Nói xong, hắn lo lắng chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Cát Tường cũng đi theo.
"Trần giáo úy!" Trước khi Trần Già chạy tới cửa, Lưu ma ma đẩy cửa ra cao giọng ngăn lại hắn, "Ngươi vào đây, Vương Phi có lời muốn nói với ngươi!"
Nghe vậy, Trần Già vội vàng dừng lại, hắn lo lắng nhìn về phía có thích khách, vẫn lựa chọn nghe theo Bảo Ninh, bước nhanh chạy về. Tình huống khẩn cấp, hắn không lo được cái gì tôn ti trói buộc, bước nhanh vào nội thất nói: "Vương Phi, ta nghe thấy tiếng kêu cứu từ hướng cửa sau truyền đến, những người kia hẳn là từ cửa sau lẻn vào. . ."
Bảo Ninh khoác y phục ngồi dậy, sắc mặt nàng tái nhợt vì mệt, ôm Viên Tử trong lòng, trầm tĩnh cắt ngang lời Trần Già: "Trong phủ còn lại bao nhiêu hộ vệ?"
Trần Già đáp: "Đa phần đều ra tiền tuyến chi viện, hộ vệ chỉ còn lại hai mươi ba mươi người, đều không phải tinh binh mãnh tướng, nếu như người tới đã có chuẩn bị, bọn họ không chống cự được bao lâu."
Bảo Ninh nói: "Nếu đã như vậy, ngươi đi ngăn cản cũng vô dụng, chỉ thêm một người chết mà thôi."
"Nhưng…"Trên trán Trần Già chảy mồ hôi lạnh, hắn ý thức được Thuần Vu Loan lòng dạ thâm hiểm, những điều xảy ra liên tiếp này đều là kế sách mà hắn sắp đặt. Đầu tiên hắn mãnh liệt công thành khiến thủ vệ vương phủ phải điều đi, lại thừa cơ đánh lén lúc vương phủ trống rỗng, bước kế tiếp là gì? Có phải muốn khiến cho quan binh phòng thủ cửa thành một phen bối rối, điều binh đánh trả, lại một lần công phá thành?
Bảo Ninh nhìn ra suy nghĩ của hắn, lắc đầu nói: "Cửa thành phòng vệ rất nghiêm, nhất là sau khi chiến sự ở Thạch Dương Quan nổ ra, ra vào thành đều cần xuất trình công văn quan phủ đóng dấu. Cho dù Thuần Vu Loan cho người trà trộn vào thành, nhiều nhất cũng không quá trăm người. Nếu như muốn trong ngoài giáp công, với nhân lực này sẽ không đủ, bọn hắn nhất định có mưu đồ khác. Huống hồ ngươi nghe xem, mười mấy thủ vệ của chúng ta đã ngăn cản bọn hắn lâu như vậy, nhất định sẽ không có nhiều người."
Trần Già chần chờ nói: "Vậy bọn hắn là. . ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt: "Chẳng lẽ bọn hắn muốn bắt cóc con tin, để uy hiếp?"
"Ta không biết." Bảo Ninh lắc đầu; "Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là tăng cường phòng bị."
Trần Già quỳ xuống, quay lưng về phía nàng, lớn tiếng nói: "Mời Vương Phi lên! Trần Già cho dù phải liều cái mạng này, cũng nhất định đưa người ra khỏi vòng vây, đến nơi an toàn!"
Tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng gần, tim Bảo Ninh đập thình thịch, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo. Bảo Ninh nhớ tới những gì Bùi Nguyên nói với nàng trước lúc đi, hắn nói, nàng là Vương Phi, sau khi hắn đi, nàng là người có địa vị cao nhất trong thành trì này, nàng không được chịu thua kém.
Không được chịu thua kém.
Bảo Ninh nghĩ thầm, nàng là Vương Phi, nàng dựa vào thân phận này có được nhiều thứ như vậy, có được sự tôn kính của bách tính, có được quyền lợi và tài phú, nàng còn được hưởng tình yêu vô bờ bến của Bùi Nguyên. Nàng phải có trách nhiệm với thân phận này, không có bản lĩnh ra trận giết địch, nhưng ít ra không thể khiến cho các tướng sĩ thêm phiền phức vì nàng mà đổ máu. Nếu như ngay cả những việc này nàng cũng không làm được, lại hoảng sợ cần người khác đi chiếu cố, đi an ủi, nàng dựa vào cái gì để gánh vác bốn chữ Tế Bắc Vương Phi nặng trĩu này?
Vả lại, nàng có thể làm được.
Lưu ma ma cũng lo lắng nhìn nàng, khuyên nhủ: "Vương Phi, chúng ta đi nhanh đi, ngộ nhỡ kẻ địch xông tới, có chạy cũng chạy không thoát."
"Có thể chạy đi đâu được? Ta lớn bụng, còn mang theo đứa bé, đi tới chỗ nào cũng đều là bia ngắm." Bảo Ninh nói: "Bọn hắn nếu tìm không thấy ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Nàng đứng dậy đi xuống đất, vỗ vai Trần Già để hắn đứng lên, dẫn hắn đi đến trước bàn trang điểm.
Trần Già và Lưu ma ma đều nhìn nàng một cách khó hiểu.
Viên Tử là người đầu tiên phản ứng lại: "Dì ơi, dì muốn Trần Già thúc thúc cải trang thành người sao?"
Trần Già sửng sốt, vội quay đầu nhìn Bảo Ninh, thấy nàng nhẹ gật đầu, suýt nữa ngất đi: "Như vậy sao được! Không được, sẽ bị nhận ra!"
Bảo Ninh nháy mắt với Lưu ma ma một cái, hai người ấn Trần Già ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lưu ma ma lấy ra phấn son, Bảo Ninh kêu Viên Tử chạy đi lấy một bộ váy áo của nha hoàn bên cạnh, tiếp đó nàng lấy ra dao cạo và bút vẽ lông mày, cạo bớt những sợi lông