Biết mình tới chậm một bước khiến sơn trại rơi vào huyết tẩy, trên đường về trong lòng Ngụy Mông vô cùng tự trách và hối hận. Chờ hắn về đến vương phủ, biết được Mẫn Mẫn đang ở trước mặt Bùi Nguyên tố cáo hắn, Ngụy Mông càng như bị sét đánh, ruột gan như đứt từng khúc.
Hắn gần như lao tới thư phòng, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Mẫn Mẫn, Ngụy Mông cảm thấy trái tim đau nhói, hắn cố áp chế cơn phẫn nộ muốn níu lấy cổ áo nàng ta chất vấn, vòng qua Mẫn Mẫn, đẩy cửa thư phòng ra.
Vừa mới vào cửa, một nghiên mực màu đen bay về phía hắn, đập vào bức tường trắng phía sau, để lại một vết ố lớn.
Ngụy Mông kinh ngạc ngước mắt nhìn, Bùi Nguyên đứng chắp tay sau bàn, vô cùng phẫn nộ, nghiêm túc chất vấn hắn nói: "Ngụy Mông, ngươi thật to gan! Ta tự hỏi bản thân không đối xử tệ với ngươi, cùng ăn cùng ở, coi như huynh đệ một nhà. Ta xem ngươi là người trung nghĩa, yêu nước, nghĩa hiệp, chưa từng nghĩ ngươi lại rắp tâm hại người, lén lút giao du với tặc nhân dị tộc...Lòng dạ ngươi đen tối, vô liêm sỉ, ngoan độc vô cùng!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời của Bùi Nguyên, giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu Ngụy Mông, lửa giận đã tích tụ đến đỉnh điểm, dưới sự chất vấn của Bùi Nguyên, Ngụy Mông tức giận xông đến trước mặt hắn, trừng mắt quát: "Những lời này ngươi nghe được từ tên tặc tử nào mà hoài nghi cả ta!"
Bùi Nguyên căm hận cầm một xấp thư ném vào mặt hắn: "Ngươi tự mình xem đi!"
Ngụy Mông kìm nén tức giận nhặt lên, nhìn thấy trên đó viết đầy văn tự của tộc khác, vô cùng kinh hãi: "Đây, đây là thứ gì?"
"Vẫn còn giả bộ như không biết sao?" Bùi Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu không phải Mẫn Mẫn cô nương ngẫu nhiên phát hiện những thứ này, giao nó cho ta, ta thực sự đã bị ngươi lừa!"
"Ngươi thực sự nghi ngờ ta sao?" Ngụy Mông không dám tin hỏi: "Bùi Nguyên, ngươi và ta quen biết nhiều năm như vậy, ta là hạng người gì, trong lòng ngươi không rõ sao? Niềm tin bao năm nay, chỉ vì lời sàm ngôn của một nữ nhân, ngươi liền hoài nghi ta? Là ta nhìn lầm ngươi mới phải!"
Ngụy Mông thực sự tức giận, không quan tâm gì đến lễ nghi tôn ti, chỉ muốn trút giận, hắn đi vòng quanh phòng hai lần, đột nhiên giơ chân lên, đá một cái trụ tròn trên đất bay ra xa, đập vào tường vỡ thành từng mảnh.
"Ngươi láo xược!" Bùi Nguyên đập bàn chửi mắng: "Ta sớm biết ngươi không phải người an phận thủ thường, nghi kỵ ngươi không phải ngày một ngày hai, trong tay ta còn nhiều chứng cứ, tháng này ngươi cùng lão già Hung Nô kia nhiều lần lén lút gặp nhau, ngươi thật sự cho rằng ta không biết sao? Ta cho ngươi cơ hội ăn năn, nhưng ngươi lại làm chuyện trầm trọng thêm, chuyện tới nước này, còn muốn đẩy hết tội lỗi lên đầu Mẫn Mẫn cô nương, ta thấy ngươi đã đánh mất lương tâm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Lời này càng nói càng thái quá, Ngụy Mông thoạt đầu còn chăm chú nghe, tay run lên vì tức giận, nhưng khi Bùi Nguyên nói đến việc hắn bí mật gặp Nạp Châu, Ngụy Mông cảm giác có chút không đúng.
Hắn nhắc chuyện này để làm gì? Cái gì mà bí mật gặp nhau, hắn nào có phản bội hắn.
Ngụy Mông kinh ngạc quay đầu nhìn Bùi Nguyên, không ngoài dự đoán, bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt Bùi Nguyên.
Ngụy Mông lập tức hiểu ra, cuộc cãi vã vừa rồi thực ra chỉ là một màn kịch. Bùi Nguyên cố ý trở mặt, truy cứu nguyên nhân, Ngụy Mông đoán những lời này là nói cho Mẫn Mẫn đang quỳ trước cửa nghe. Nhưng vì sao Bùi Nguyên lại làm thế?
Bùi Nguyên bắt gặp ánh mắt của Ngụy Mông, thầm mắng hắn là đồ ngu ngốc, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, còn dám nổi điên đạp nát ghế của hắn.
Bùi Nguyên lại một lần nữa nhắc nhở, ra vẻ tức giận lớn tiếng nói: "Không phải tộc ta, trong lòng ắt sẽ có suy nghĩ khác. Người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử này lại cho ta!"
Giọng hắn trầm xuống, bên ngoài lập tức có tiếng bước chân lộn xộn, ngay sau đó, cửa thư phòng bị bật ra, mười mấy thị vệ cầm binh khí xông vào bao vây Ngụy Mông.
Nhưng dù gì bọn họ cũng từng là thủ hạ Ngụy Mông, tuy nghe Bùi Nguyên ra lệnh, nhưng đối mặt với trưởng quan quen thuộc, vẫn không dám tùy tiện động thủ, cứ đứng đó nhìn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Ngụy Mông triệt để nghĩ thông suốt, Bùi Nguyên hi vọng hắn tương kế tựu kế, nhân cơ hội này quang minh chính đại trở về vương đình Hung Nô.
Mười mấy năm nay Nạp Châu đối chẳng quan tâm hắn, bây giờ lại đột nhiên tìm hắn, dùng những lời nói chân thành cầu hắn trở về, nhất định không phải bởi vì tình thân như lời Nạp Châu Thiền Vu nói. Nhưng cuối cùng hắn muốn làm gì, sau này còn sử dụng thủ đoạn gì, không thể biết được. Hôm nay là Mẫn Mẫn, về sau ai biết được lại tới một Trân Trân, Liên Liên nào đó.
Nếu như Ngụy Mông luôn từ chối, Nạp Châu sẽ không từ bỏ ý đồ, lúc đó kẻ địch ở trong tối bọn hắn ở ngoài sáng, không thể chiếm ưu thế. Chẳng thà thuận theo kế sách của hắn, đợi sau này thời cơ chín muồi, bọn họ trong ứng ngoài hợp, có lẽ có thể đánh thắng một trận lớn.
Tay Ngụy Mông từ từ di chuyển đến chuôi đao ở thắt lưng. Nếu Bùi Nguyên muốn diễn, hắn cũng chỉ có thể cùng hắn diễn tiếp.
Chỉ là, tại sao hắn không chịu thông báo trước một tiếng! Hành động đột ngột thế này, hắn phản ứng kịp mới là gặp quỷ.
Bùi Nguyên nghiêm nghị nói: "Còn chưa động thủ? Chẳng lẽ các ngươi cũng là đồng đảng của tên tặc tử này, đều muốn tạo phản hết sao!"
Những thị vệ kia chỉ có thể cắn răng nhào lên. Ngụy Mông vung đao đón đỡ, giả bộ căm hận bác bỏ nói: "Tiểu tử thối Bùi Nguyên! Ngươi không phân biệt phải trái, không phân biệt được trung thành và kẻ gian, sớm muộn gì cũng đi đến đường cùng! Ngươi hôm nay muốn giết ta, vậy cũng đừng trách ngày sau ta trở mặt vô tình, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày gặp lại, chính là lúc lưỡi đao gặp nhau!"
Nói xong, hắn nhẫn tâm ra sát chiêu, thị vệ ngăn cản Ngụy Mông trong lúc bối rối tránh né, Ngụy Mông nhanh chóng trốn thoát.
Phía trước còn có người ngăn cản, Ngụy Mông chém cánh tay người đó bị thương, cướp ngựa chạy đi.
Bùi Nguyên sắc mặt xanh xám nhìn bóng lưng Ngụy Mông, im lặng nửa ngày, chợt rút đao cắt đứt tay áo, quay người nhìn đám người xung quanh, lớn tiếng nói: "Từ đây ta và Ngụy Mông cắt bào đoạn nghĩa, nếu như gặp lại, nhất định phải giết!"
...
Chiều hôm ấy, Mẫn Mẫn bỏ trốn.
Sau khi Ngụy Mông rời đi, Bùi Nguyên sai người đưa nàng ta về phòng, cố ý không để quá nhiều lính canh, nhân lúc ngủ trưa, Mẫn Mẫn đã lẻn ra cửa sau.
Nàng ta đi cũng tốt, Nạp Châu nghe được nàng ta thuật lại chuyện này, sẽ tin tưởng Ngụy Mông hơn một chút.
Tất cả mọi người đều nói Ngụy Mông đoạn tuyệt với Bùi Nguyên, còn đồn rằng Bùi Nguyên ở một mình trong thư phòng cả nửa ngày, trong lúc đó đã mắng các phó quan đi vào bẩm chuyện rất nhiều lần, nhìn như tâm tình không tốt.
Nhất thời người trong vương phủ đều bàng hoàng.
Trong phòng, Bảo Ninh và Lưu ma ma đang cùng nhau nấu cháo khoai lang, mùi hương khoai lang ngào ngạt khắp phòng.
Bảo Ninh múc một thìa nếm thử, bình luận: "Quá ngọt rồi, vương gia khẳng định không thích ăn, làm sao đây?"
Lưu ma ma ngập ngừng hỏi: "Đổ thêm nước?"
"Vậy thì sẽ loãng, mùi vị không ngon." Bảo Ninh lắc đầu: "Làm món khác cho hắn đi, hôm qua hắn nói muốn ăn mì, vừa vặn buổi sáng còn dư nửa