Edited by mitruong88
Ôi! Chương này dài khủng khiếp!!!
___________________
"Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương trước sau hạ ý chỉ, xử trí cung nữ và thái giám loạn truyền những lời này. Hơn nữa, tin tức này đã truyền lưu ở kinh thành, tất cả mọi người cho rằng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chính là thưởng thức Cố gia Đại cô nương, hy vọng nàng có thể trở thành Thái Tử phi phụ tá Thái Tử, nhưng chưa bao giờ nói muốn định ra Thái Tử phi."
Sau khi Trúc Hoài nói xong, thấy thần sắc Diệp Mạch rõ ràng vui vẻ hơn, liền thở phào nhẹ nhõm. Thiếu gia vui vẻ, những người hầu bọn họ mới có thể sống tốt, phải không?
"Kì Dương Bá phủ đã nhận được tin chưa?"
Trúc Hoài gật gật đầu: "Hẳn là đã nhận được. Hôm nay biểu cô nương cùng biểu thiếu gia xuất môn đi dạo phố."
Trước khi làm sáng tỏ, Cố Trăn cũng không coi trọng những tin đồn này. Hiện tại nếu đã làm rõ, nàng đương nhiên phải xuất hiện trước mặt mọi người để khiến những tin đồn đó càng thêm tự sụp đổ.
Diệp Mạch làm việc, rất nhiều thời điểm đều là tùy theo tâm trạng của mình.
Liền thí dụ như nói hiện tại tâm tình hắn tốt lắm, liền nghĩ bán cho thái tử một nhân tình (ân huệ): "Đem chuyện Trấn Quốc tướng quân tiết lộ cho Thái Tử đi, thuận tiện để hắn hỗ trợ điều tra bố phòng xung quanh hoàng cung."
Trúc Hoài nháy mắt liền hiểu được câu nói "Sẽ có người hỗ trợ" trước kia, nguyên lai người này chính là thái tử điện hạ!
"Tâm tình phu quân hôm nay thật tốt?"
Khóe môi Diệp Mạch nhịn không được giơ lên, không thể che giấu ý cười trong mắt: "Làm người chỉ cần thỏa mãn, cho nên tâm tình tự nhiên là tốt rồi. Chẳng lẽ tâm tình nương tử hôm nay không tốt? Chẳng lẽ là vi phu không đủ cố gắng, nương tử còn chưa thỏa mãn?"
Tần Hảo không thể nhịn được nữa, đem tất làm được một nửa ném lên người nam nhân: "Phu quân thỏa mãn rồi phải không? Vậy bữa trưa và bữa tối hôm nay phu quân liền uống cháo hoa đi. Tử La, có nghe chưa?"
Tử La nơm nớp lo sợ nhìn tất kia, sợi chỉ trên tất còn chưa cắt ra, trên sợi chỉ còn có một chiếc ngân châm thật dài.
Thình lình nghe được Tần Hảo hỏi lại nàng, nàng theo bản năng trả lời: "Nghe. . . . . . Nghe được. Bây giờ nô tỳ đi phòng bếp nói một tiếng."
Lục La không ngờ rằng Tử La sẽ đi thật, nhất thời không phản ứng kịp để giữ chặt nàng. . . . . . Nha đầu kia, nghĩ cái gì đây! Cô nương nhu thiện như vậy, bất quá là chỉ vì bị cô gia đùa vài câu da mặt mỏng. Nếu thật sự bữa trưa và bữa tối cô gia đều uống cháo, kết quả vẫn là cô nương đau lòng.
Diệp Mạch không buồn bực, nhìn người bên cạnh nổi giận đỏ mặt, cảm thấy trông rất đẹp mắt, còn vươn tay nhào nặn hai cái.
Tần Hảo: ". . . " Không dứt! Không biết hối cải, còn dám động tay động chân với nàng. . .
Vào bữa trưa, trước mặt Tần Hảo bày thực phong phú, có cá có thịt, còn có một nồi canh chưng cách thủy. Nhưng trước mặt Diệp Mạch lại trơ trọi chỉ bày một chén cháo hoa. . .
Diệp Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, đầu ngón tay đặt ở mi tâm: "Nương tử thật sự nhẫn tâm nhìn vi phu uống cháo hoa?"
" Ăn quá nhiều thịt thì nên ăn thêm đồ chay." Tần Hảo vẫn bình tĩnh, không hề mềm lòng.
Diệp Mạch: ". . . . . ." Không nói gì mà chống đỡ.
*——https://truyenwiki.com/author/mitruong88
Sau khi Thái tử nhận được tin Trúc Hoài đưa đến, ba ngày sau đến tìm Diệp Mạch.
"Sau khi ngươi đưa tin đến, ta đã sai người điều tra bố phòng chung quanh hoàng cung." Thái tử châm chọc cười cười: "Chưa điều tra còn không biết, một khi điều tra mới phát hiện ta căn bản không rõ ràng lắm bố phòng của hoàng thành. Người của bố phòng hoàng thành là do Trấn Quốc tướng quân tự mình chọn lựa, những người khác không có khả năng nhúng tay. Ban đầu đại bộ phận đầu lĩnh vẫn là Phụ hoàng tự mình quyết định, nhưng mấy năm nay Trấn Quốc tướng quân đã sớm lấy các loại lý do đem những người này đổi đi."
Nếu không phải Diệp Mạch trùng hợp nhìn thấy, vậy đợi đến khi sự tình bùng nổ, bọn họ sẽ không có sức chống trả.
Đến lúc đó, bất luận là Hoàng Thượng, hay là Hoàng Hậu và Thái Tử, đều phải xem tâm ý của Quý phi và Nhị hoàng tử. Để bọn họ sống là chỉ có thể kéo dài hơi tàn, để bọn họ chết là có thể chết một cách thảm thiết.
"Ngươi định làm gì?" Diệp Mạch khẽ hỏi hỏi. Phát hiện vấn không quan trọng, quan trọng là ... giải quyết như thế nào.
"Trong khoảng thời gian này ta sẽ đem bố phòng sờ cho rõ ràng. Cho dù là muốn đánh tan, cũng phải đợi đến khi thăm dò rõ ràng. Còn có một chuyện, ngươi có phát hiện bộ dạng Lâm Ngạn và Trấn Quốc tướng quân có điểm giống nhau hay không?"
Diệp Mạch nhướng mày, hơi hơi kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt hắn, thái tử rất nhanh nói: "Ngươi cũng phát hiện đúng hay không? Trước kia không cảm thấy, nhưng sau khi ngươi khiến ta chú ý người này, ta thấy càng ngày càng giống."
Biết Diệp Mạch và thái tử đang nói chính sự, Tần Hảo không để người hầu dâng trà, mà tự mình bưng nước trà cùng trà cụ tiến vào.
Ban đầu, nàng định là đặt đồ vật xuống rồi trở về phòng, lại không ngờ Diệp Mạch lôi kéo tay nàng không cho nàng đi.
Tần Hảo cắn môi, không nhìn Diệp Mạch, nhưng lại nhìn về phía thái tử.
Thái tử không nói gì cười nhạo: "Quả nhiên là người đã có gia đình a, chỉ một lúc thôi cũng không tách ra được? Thôi thôi, dù sao việc này cũng không phải chính sự gì."
Nghe vậy, Tần Hảo yên tâm ngồi dựa vào bên người Diệp Mạch. Người hầu trong viện đều lui ra xa, chỉ ở xa xa làm việc vặt.
Tần Hảo cầm nước và lá trà, chuẩn bị phao trà.
Diệp Mạch nhìn đầu ngón tay trắng noản của nàng, tùy ý nói: "Chuyện trước khi Quý phi tiến cung, ngươi tra qua chưa? Ta nhớ từng nghe người ta nói qua, năm đó trước khi tiến cung, nhà mẹ đẻ Quý phi đã xảy ra một chuyện, hình như là đánh chết một gã sai vặt. Lúc ấy hình bộ vốn phải tra rõ, nhưng đảo mắt Quý phi liền vào cung. Nàng tiến cung liền nhận đủ sủng ái, chuyện này thuận thế không giải quyết được gì."https://truyenwiki.com/author/mitruong88
"Ngươi cảm thấy gã sai vặt kia có kỳ hoặc?"
"Nếu gã sai vặt kia thật sự phạm vào đại sai, người đã ở trong phủ, vì sao không thể đợi đến sau khi Quý phi tiến cung mới đánh chết? Trúc Cẩm đi thăm dò thân phận của gã sai vặt, cái khác cũng chưa tra được, nhưng ngược lại tra được gã sai vặt kia vốn là họ Tề."
"Tề?" Thái tử kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Người nọ cùng Trấn Quốc tướng quân có quan hệ?"
"Những điều này phải tự ngươi đi thăm dò." Diệp Mạch tiếp nhận trà Tần Hảo đưa qua, khẽ nhấp một ngụm: "Ta chỉ tra được những điều này, còn lại, ngươi có thể tự mình đi thăm dò. Trợ lực lớn nhất bên cạnh Nhị hoàng tử chính là Trấn Quốc tướng quân, ngươi theo dõi hắn thật kỹ, chẳng lẽ còn không phát hiện được manh mối?"
Sau khi Thái tử trở về, Tần Hảo thu dọn lại trà cụ, "Nhị hoàng tử. . . . . ." Muốn nói lại thôi.
Diệp Mạch chống đầu, cười khẽ: "Có phải nương tử muốn hỏi thân thế của Nhị hoàng tử hay không?"
"Thật sự là chàng chưa tra được gì sao?" Trong ấn tượng của Tần Hảo, Diệp Mạch là thần thông quảng đại, chuyện mà hắn muốn biết, thông thường đều có thể tra được.
Diệp Mạch nhướng mày: "Vi phu cho dù thần thông quảng đại cũng không thể giải quyết hết mọi chuyện. Chuyện này là chuyện mười mấy năm về trước, cần có đủ thời gian mới có thể điều tra rõ ràng."
"Chuyện của mười mấy năm trước, nhưng hiện tại không phải còn có người có quan hệ cùng người nọ hay sao? Người nọ đã chết mười mấy năm đích xác rất khó tra, nhưng nếu bắt đầu thăm dò từ Quý phi nương nương và Nhị hoàng tử, cùng với Trấn Quốc tướng quân, có phải là có thể rất nhanh biết được hay không?"
Diệp Mạch liếm môi, đột nhiên bật cười: "Vi phu thật đúng là bị che mắt, nhất thời không nghĩ tới. Đúng vậy, người đã chết hơn mười năm rồi, chẳng lẽ những người thật sự tưởng niệm không phải là thường xuyên đến cúng tế sao?"
Người chết có đôi khi cũng có thể nói chuyện, ít nhất có thể dẫn một người sống có thể nói chuyện đến.
Cách lễ mừng năm mới càng ngày càng gần, Tần Hảo và Diệp Mạch sắp khởi hành trở về Hàng Châu. Lần này ở lại lâu nên mang theo nhiều thứ hơn.
"Cô nương, Nhị cô nương đã tới một lần, nhưng lúc ấy ngài và cô gia đi Kì Dương Bá phủ, nô tỳ cũng không mời Nhị cô nương vào cửa ngồi một lát." Ngay khi Tần Hảo cuối cùng xác định những gì cần mang theo, Lục La nói chuyện Tần Dư đoạn thời gian trước tới cửa.
Tần Hảo theo bản năng bài xích những chuyện liên quan đến Tần Dư. Từ lần trước sau khi nàng ta biểu hiện có hứng thú đối với Diệp Mạch, Tần Hảo liền ước gì người này biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nàng không sợ Tần Dư thật sự lọt vào mắt Diệp Mạch, nàng chỉ là cảm thấy người như vậy thật sự làm cho người ta ghê tởm!
"Nàng có nói là tới làm gì không?"
Lục La mím môi, các nàng là nha hoàn hồi môn, cũng bài xích nhị phòng: "Nhị cô nương nói biết ngài cùng cô gia phải về Hàng Châu đón năm mới, nàng ta muốn cùng các ngài trở về."
"Nàng điên rồi sao? Tiền Diệp đâu?" Người có phu quân còn muốn cùng tỷ tỷ tỷ phu đồng hành, để lại phu quân ở kinh thành không lo?
"Năm sau Tam cô nương sắp thành thân, theo lý Nhị cô gia cũng muốn trở về tham gia hỉ yến. Nhưng sang năm sẽ khoa khảo, cho nên Nhị cô gia không thể luôn cùng Nhị cô nương ở Hàng Châu. Nhị cô nương nói, xem ra Nhị cô gia phải ở kinh thành cho đến mười lăm tháng Giêng mới có thể khởi hành, hơn nữa nếu không kịp, Nhị cô gia sẽ không đi Hàng Châu, trực tiếp dừng lại ở Kim Lăng. Sau khi không vào cửa lần đó, Nhị cô nương sai người đến hỏi mấy lần, muốn biết khi nào thì người và Cô gia sẽ xuất phát."
Tâm tình Tần Hảo rơi xuống thung lũng: "Ngươi đi truyền lời cho nàng ta, phụ nữ lấy chồng, gả chồng theo chồng. Nếu Nhị muội phu phải đến trong tháng Giêng mới có thể khởi hành, vậy bảo nàng ở kinh thành mà thu xếp tốt chuyện đón năm mới."
Lục La nghe theo đi truyền lời cho Tần Dư, lại không ngờ được sau khi Tần Dư nghe xong nói thẳng muốn đích thân tìm Tần Hảo nói chuyện.
"Đại tỷ tỷ, Tam muội muội sắp thành thân, ta trở về trước còn có thể giúp đỡ, chẳng lẽ Đại tỷ tỷ hận ta như vậy sao?" Hai mắt Tần Dư đẫm lệ mông lung đứng ở cửa sân Tùng Cảnh viện, cao giọng nói chuyện.
Chung quanh tụ tập không ít nha hoàn gã sai vặt của Hầu phủ, nhưng nàng hoàn toàn xem như chưa phát giác, tiếp tục tự quyết định: "Chuyện năm đó cũng đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ Đại tỷ tỷ còn đang trách ta sao? Lúc trước nếu không phải Nhị phòng chúng ta thoái nhượng, làm sao Đại tỷ tỷ có thể gả đến Hầu phủ này? Hiện giờ Đại tỷ tỷ thành người của Hầu phủ, liền xem thường muội muội ta sao?"
Tiếng thổn thức bên tai càng lúc càng lớn, trong mắt Tần Dư toát ra một tia khoái ý! Mấy tỷ muội đều sống không tốt cũng liền thôi, nhưng Tần Hảo dựa vào cái gì sau khi đoạt hôn nhân của nàng còn được sống tốt?
"Cô nương, không thể lại tùy ý Nhị cô nương nói như vậy nữa. Đây rõ ràng là nàng ta đổi trắng thay đen, tiếp tục như vậy, thanh danh của ngài ở Hầu phủ toàn bộ xong rồi." Tử La tức giận giơ chân, hận không thể lập tức đi ra ngoài cho Tần Dư hai cái tát.https://truyenwiki.com/author/mitruong88
Tần Hảo nhàn nhã tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng ngoài cửa viện: "Để cho nàng nháo. Hiện tại nháo còn chưa đủ lớn, chờ nháo lớn mới có thể cùng đường phản kích. Ta vốn tưởng mọi người đều là thân thích, không cần thiết bức đối phương đến tuyệt lộ. Nhưng hiện tại ta hối hận . . . . . . Nếu không phải nháo lớn, làm sao ta ra tay thu thập nàng?"
Còn muốn quay về Tần gia? Nàng muốn Tần Dư không còn liên quan gì đến Tần gia nữa đấy!
Tử La không rõ, ngược lại Lục La kéo nàng một phen, đối với nàng lắc đầu.
Cô nương đã có quyết định của chính mình, các nàng nói thêm gì nữa cũng vô ích.
"Kiểm tra lại những thứ cần mang về thêm trang cho Vận tỷ nhi một chút, cũng không thể phạm sai lầm." Từ lúc biết hôn sự của Tần Vận đã định ra, Tần Hảo liền lục tục chuẩn bị không ít thứ tốt. Từ vải vóc đến đồ trang sức, và sau đó là một số đồ chơi hiếm lạ.
Đồ cưới mang qua càng nhiều càng trân quý, Phó gia càng không thể xem nhẹ Vận tỷ nhi!
Tiếng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, Diệp Mạch buông sách đang xem xuống: "Nếu nương tử thật sự không giải quyết, vi phu thực sự rất ngứa tay." Ngay từ đầu, hắn đã muốn xử lý, nhưng Tần Hảo nói để nàng nháo, hắn sẽ không xen vào nữa.
Hiện giờ mắt thấy lời nói của Tần Dư càng ngày càng khó nghe, Diệp Mạch thật ngứa tay, trong đầu hắn đã lướt qua thật nhiều phương pháp tra tấn người.
"Đừng vội, không thấy chúng ta đi ra ngoài, nàng chỉ biết càng nháo càng lớn. Nếu phu quân không muốn nghe, hay là đi trên giường nằm nghỉ ngơi một lát?"
Diệp Mạch tiếp tục cầm lấy sách, cho dù hắn muốn ngủ, vậy cũng phải có thể ngủ được a.
"Tần Hảo, ngươi đã đoạt những thứ vốn thuộc về ta đi rồi, hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi trở về thêm trang cho Tam muội muội, sao ngươi có thể. . . . . . Sao có thể cự tuyệt ta? Ta biết, ngươi và Tam muội muội là thân tỷ muội, ta bất quá chỉ là người Nhị phòng, các ngươi đều khinh thường ta. Khinh thường ta không phải đích tôn con vợ cả, càng khinh thường ta phu quân mà ta gả. . . . . . Nhưng Tam muội muội có thể đó đến Phó gia, không phải là bởi vì ta thoái nhượng hay sao?"
Tần Hảo bước xuống ghế, đi giày, quấn một chiếc áo choàng thật ấm áp bước ra khỏi phòng: "Lục La Tử La cùng đi theo ta, đã nói đến nước này, ta cũng phải cho nàng một lời giả thích, phải không?"
Tần Dư ồn ào lâu như vậy, Tùng Cảnh viện cũng chưa có động tĩnh, nàng sắp bỏ cuộc.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đóng chặt mở ra, Tần Hảo quấn một chiếc áo choàng màu trắng bước ra cửa.
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Dư ghen tị đỏ mắt! Màu sắc áo choàng trên người Tần Hảo vô cùng tốt, vừa nhìn chính là thứ cực kỳ đắt tiền. Nhưng nàng, chỉ có thể mặc áo bông thật dày xuất hiện trước mặt người khác.
"Đại tỷ tỷ rốt cục chịu xuất hiện rồi sao? Có phải hay không cảm thấy. . . . . ."
Trúc Hoài thông minh dọn một cái ghế xuất hiện, đặt ở phía sau Tần Hảo.
Tần Hảo ngồi xuống, áo choàng to như vậy bao bọc lấy nàng, làm cho nàng có vẻ càng thêm tuổi trẻ mảnh mai. Tần Dư so với Tần Hảo còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hiện tại nhìn đến, Tần Hảo càng giống là muội muội, Tần Dư là tỷ tỷ lớn hơn năm sáu tuổi.
"Những lời ngươi vừa nói, còn nhớ rõ không?" Thần thái Tần Hảo nhu hòa bình tĩnh, không giống như là bị lời nói vừa rồi ảnh hưởng tí nào.
Trái tim Tần Dư nhảy thình thịch, cau mày: "Ta tất nhiên là nhớ rõ. Dù sao, đây chính là những chuyện Đại tỷ tỷ ngươi làm đã. Cuộc hôn nhân này của Đại tỷ tỷ ngươi, vốn là của ta, đúng hay không?"
"Đúng." Tần Hảo gật đầu.
"Ngươi có thể gả đến Hầu phủ, có phải bởi vì Nhị phòng chúng ta hay không?"
Tần Hảo tiếp tục gật đầu, mỉm cười.
Tần Dư thở sâu: "Vậy ngươi hiện tại có phải sống rất tốt hay không? Nếu ngươi được sống tốt, lại là bởi vì Nhị phòng chúng ta mới có được cửa hôn sự này, chẳng lẽ không nên giúp đỡ ta một chút hay sao? Ta là con nối dòng duy nhất của Nhị phòng, ta tốt, Nhị phòng tự nhiên là tốt rồi. Đại tỷ tỷ hiện giờ chính là người Hầu phủ, một chút rỉ từ móng tay của ngươi có thể khiến ta sống tốt hơn bây giờ. Nếu chỉ là nhấc tay chi lao, vì sao Đại tỷ tỷ lại không chịu đây?"
Tần Hảo và Diệp Mạch ở bên nhau đã lâu, ngữ khí thần thái nói chuyện, cùng vài động tác nhỏ sau khi ngồi xuống đều cực kỳ giống Diệp Mạch.
Chỉ thấy nàng chụp nhẹ đầu ngón tay, ngữ khí rất nhạt: "Ta đây cũng hỏi Nhị muội muội mấy vấn đề đi. Việc hôn nhân của Tần gia và Hầu phủ, có phải bởi vì Nhị thúc chọc tới Hầu phủ hay không?"https://truyenwiki.com/author/mitruong88
Tần Dư không muốn thừa nhận, đứng im không nói lời nào.
Tần Hảo tiếp tục hỏi: "Ta sẽ gả đến Hầu phủ, không phải bởi vì ngươi một khóc hai nháo ba thắt cổ, Nhị thúc lại lấy đồng quy vu tận uy hiếp Tổ phụ Tổ mẫu, cuối cùng ta mới xuất giá hay sao?"
Sắc mặt Tần Dư hơi khó coi, Tần Hảo thay đổi.
"Ngoài ra, việc hôn nhân của Phó gia, không phải là Phó gia ghét bỏ ngươi, bọn họ không muốn ngươi hay sao? Càng đừng nói, ban đầu Phó gia định chính là Vận tỷ nhi, ngươi bất quá là gấp gáp, người ta cũng không phản ứng ngươi. Ta hiện tại ở Hầu phủ đúng là sống rất tốt, đó cũng là năng lực của bản thân ta."
"Nhưng không có cha ta, ngươi cũng không có thể leo lên Lư Dương Hầu phủ."
Tần Hảo mỉm cười: "Nói không sai. Chuyện mà Nhị thúc phạm phải, không để nữa nhi của mình đi trả nợ, ngược lại uy hiếp chất nữ không cùng chi đến trả nợ. . . . . . Thúc thúc như vậy, thật đúng là chết cũng không đáng tiếc đâu."
"Tần Hảo!" Tần Dư tức giận môi phát run: "Cha ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể nói ông ấy như vậy?"
Tần Hảo đứng dậy, đi hai bước đến trước mặt Tần Dư, ánh mắt đột nhiên lạnh như băng: "Tần Dư, hôm nay ta nói rõ ràng với ngươi. Cho dù là không có ngươi, người mà phu quân nguyện ý cưới cũng chỉ có ta. Ngươi không chỉ là người mà phu quân không muốn cưới, cũng là người mà Phó gia không muốn. Quan hệ giữa chi trưởng cùng Nhị phòng đã sớm vỡ vụn, mặt mũi ngươi từ đâu tới đây giảng cho ta? Ta hiện tại đã gả tới Hầu phủ, một chút rỉ từ móng thực sự có thể cho ngươi sống tốt hơn. Nhưng ta. . . . . . Dựa vào cái gì phải rỉ cho ngươi một chút? Ngươi là cái gì, hả?"
"Tần Hảo! Ngươi hơi quá đáng! Những thứ hiện tại ngươi có được đều là. . . . . ."
"Bốp." Tần Hảo phất tay một cái gọn gàng: "Nếu ngươi nói không được, ta không ngại dạy cho ngươi tốt. Hiện tại tâm tình ta thật không tốt, ngươi có chắc muốn đối mặt với ta không? Tần Dư, làm người nhớ rõ phải lưu một đường. Ta vốn đối với ngươi, đối nhị phòng đều là như thế. Nhưng từ hôm nay trở đi, một đường này cũng không còn nữa. Về sau phàm là ta nơi xuất hiện, ngươi cũng đừng xuất hiện, kể cả Tần gia!"
"Dựa vào cái gì! Ngươi là nữ nhi của Tần gia, ta cũng vậy! Ta trở về thăm nương ta, thăm Tổ phụ và Tổ mẫu, ngươi dựa vào cái gì không cho ta trở về?"
"Lời ta chỉ nói tới đây. Dù sao nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Những chuyện xấu xa mà Nhị phòng làm ra, sẽ được lan truyền triệt để ở Hàng Châu và kinh thành."
Sau khi bị lan truyền, Tần Dư muốn dung nhập vòng luẩn quẩn ở kinh thành, sẽ trở nên càng khó. Tần Hảo cảm thấy thập phần khoái ý, tuy rằng bàn tay vừa tát kia ẩn ẩn bị đau.
"Trúc Cẩm, Trúc Hoài, còn thất thần làm gì? Loại người không có quan hệ gì cùng Hầu phủ này, còn không đuổi ra đi chẳng lẽ giữ nàng lại ăn cơm sao?"
Trúc Cẩm cùng Trúc Hoài liếc nhau một cái, lập tức đem Tần Dư xua ra ngoài. Không chỉ như thế, hai bọn họ còn đi theo nàng, chờ nàng biến mất khỏi con phố này mới trở về.
Tần Hảo vào phòng tìm Diệp Mạch, nói về chuyện vừa xảy ra, sau đó lấy lòng nói: "Phu quân có thể giúp ta việc này không?"
"Ngày mai sự tình sẽ lan truyền ở kinh thành, về sau nàng ta sẽ không đến quấy rầy nương tử nữa. Chẳng qua, thanh danh của Tần Dư xấu đi, có thể sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của Tiền Diệp."
Tiền Diệp. . . . . .
Tần Hảo đối với Nhị muội phu này cũng không có ấn tượng gì lớn. Có lẽ là biết lễ tiết giữa nàng và Tần Dư, cho nên hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nàng. So với Tần Dư, Nhị muội phu này thức thời hơn.
"Tiền Diệp là người Tiền gia, hắn lại là thứ xuất, hắn có mục tiêu của riêng mình. Chẳng qua Tần Dư là do Tiền phu nhân giúp hắn định ra hôn sự, hắn không có khả năng hưu nàng. Một khi chuyện hôm nay truyền ra, ít nhất hắn có thể cấm Tần Dư xuất môn."
"Có phải Phu quân cảm thấy Tiền Diệp người này vẫn là kẻ có tiềm lực hay không?"
"Nếu nói năng lực, hắn kỳ thật cùng Diệp Lục tương xứng. Hơn nữa nói đến làm người làm việc, hắn cũng không kém. Khi bọn họ vừa tới kinh thành, Tiền Diệp bên ngoài gặp qua ta một lần. Lúc ấy hắn cũng không muốn có được ưu đãi gì từ Hầu phủ, cũng không hề không đề cập tới quan hệ giữa hắn và ta."
"Vậy cưới Tần Dư có phải ủy khuất hắn hay không?"
Diệp Mạch bật cười, lắc lắc đầu: "Hoàn toàn ngược lại. Mặc kệ các người không thừa nhận như thế nào đi nữa, Tiền Diệp vẫn là Nhị cô gia của Tần gia. Tiền phu nhân để hắn cưới Tần Dư, chưa bao giờ là vì Nhị phòng Tần gia, mà là vì Đại cô gia và Tam cô gia của Tần gia."
Cũng chính là Diệp Mạch và Tạ Cảnh.
Tần Hảo yên lặng trợn tròn mắt, chưa thấy qua ai tự khen mình như vậy. . .
Chuyện đã xảy ra ở Tùng Cảnh viện, cùng với chuyện nhị phòng Tần gia, rất nhanh lan truyền ngay tại kinh thành.
Tần Dư vốn bấu víu Vương phu nhân của Văn thị lang gia. Vương phu nhân vốn cảm thấy nàng ta và Tần Hảo là đường tỷ muội, mà nữ nhi nhà bọn họ gả đến Lư Dương Hầu phủ, bà và Tần Dư có quan hệ cũng là một chuyện tốt.
Cho nên, thưởng tuyết yến trong nhà hôm nay, bà còn đặc biệt gửi thiệp mời Tần Dư.
Ai có thể ngờ được, sự tình lại
phát triển như vậy?
Văn phu nhân lôi kéo tay Vương phu nhân, nói chuyện đã xảy ra ở Tùng Cảnh viện hôm qua, lúc đó sắc mặt Vương phu nhân liền lúng túng: "Ta vốn cho rằng nàng ta cũng là nữ nhi Tần gia, đường tỷ muội cùng sống tại kinh thành, khẳng định là quan hệ hòa thuận. Có ai ngờ Nhị phòng Tần gia này làm việc xấu xa như thế! Lúc trước đem chất nữ đẩy ra, hiện tại cảm thấy chất nữ sống tốt, lại muốn nữ nhi