Trans by: mitruong88
Bình Dương Hầu!
Quý phi nheo mắt nhìn Bình Dương Hầu. Tại cửa cung bọn họ đã điều Tạ Cảnh đi rồi, "đổi" thành một Bình Dương Hầu, đây không phải là một tin tốt. . . . . .
Tuy nhiên, có thể giữ Bình Dương Hầu ở cửa cung, cũng không sao!
Chính là hiện tại, vì sao hắn lại xuất hiện ở trong này?
Nhị hoàng tử theo bản năng nhìn thoáng qua quý phi, Bình Dương Hầu xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy rất bất an.
"Bình Dương Hầu và Lư Dương Hầu, nhất định phải gặp Thái Tử bất trung bất hiếu này sao?" Sắc mặt quý phi trở nên âm trầm như nhị hoàng tử, "Bản cung trình nhân chứng vật chứng cho các ngươi, hai vị Hầu gia còn không tin những gì Bản cung nói hay sao?"
Bình Dương Hầu bình tĩnh nói, "Nương nương từng vì cứu Hoàng Thượng mà thân hãm hiểm cảnh, Bản hầu tin tưởng, những gì nương nương làm khẳng định là vì tốt cho Hoàng Thượng. Bằng không, nương nương còn đáng bị lên án hơn cả Thái Tử gia."
"Bình Dương Hầu vì sao phải nói giúp hắn? Người đâu, đem tất cả nhân chứng vật chứng đến đây!" Quý phi phất mạnh tay, lớn tiếng ra lệnh.
Bình Dương Hầu không vội không vàng tiến lên hai bước, nhường lại vị trí cửa tiền điện, "Nhân chứng vật chứng đều là ở trong tay Quý phi nương nương trước tiên, để cho mọi người tin phục, nương nương trước phát thệ đi? Nếu nhân chứng vật chứng là giả, Nhị hoàng tử đoạn tử tuyệt tôn, như thế nào?"
https://www.wattpad.com/myworks/240257168-sau-khi-g%E1%BA%A3-cho-phu-qu%C3%A2n-%E1%BB%91m-y%E1%BA%BFu-edit
"Làm càn!" Quý phi run rẩy hai tay, trong mắt hận không thể lập tức gϊếŧ chết Bình Dương Hầu nham hiểm, "Những gì Bản cung nói là thật, vì sao phải thề với một Hầu gia như ngươi? Bình Dương Hầu đừng quên, nếu không phải hoàng gia, tước vị của ngươi đã sớm không còn!"
"Quý phi. . . . . . Không dám sao?" Bình Dương Hầu thần thái nhàn nhã.
Thừa tướng ở một bên phụ họa, "Thần cảm thấy có lý, Quý phi nương nương tin chắc lời mình nói chính là thật sự, thì lời thề độc này sẽ không ứng nghiệm, vì sao không thể phát? Trừ phi. . . . . . nhân chứng và vật chứng này đều có vấn đề!"
"Bản hoàng tử tự mình thề!" Nhị hoàng tử bước ra khỏi hàng lớn tiếng nói, hắn không tin điều này, cho dù có thề cũng không thành vấn đề: "Nếu nhân chứng vật chứng là giả, Bản hoàng tử đoạn tử tuyệt tôn! Bình Dương Hầu và Thừa tướng đại nhân vừa lòng chưa?"
Quý phi hoảng hốt, nhìn bóng dáng cao ngất trước mặt, vô cớ hoảng hốt.
Ngạn nhi không tin chuyện này, kỳ thật bà ta vốn cũng không tin. Nhưng. . . . . .phát thề độc rồi, nếu thật sự ứng nghiệm thì phải làm sao? Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . . vậy ngôi vị hoàng đế chiếm được thì có ích gì?
"Ngạn nhi. . . . . ." Quý phi muốn nói lại thôi.
Nhị hoàng tử nghe thấy lời thì thầm phía sau, xoay người an ủi nói, "Mẫu phi, người làm sai không phải chúng ta, con phát độc thệ cũng sẽ không ứng nghiệm!" Đem tất cả tội danh đổ lên trên đầu thái tử, vậy người làm sai chính là thái tử, còn liên quan gì đến bọn họ?
Nhân chứng là một tiểu thái giám hầu hạ bên người thái tử, và vật chứng là một đơn thuốc và một lọ thuốc độc chưa sử dụng.
Tiểu Lạc tử cúi đầu nằm sấp trong điện, Thừa tướng nhướng mày nhìn hắn, cùng Bình Dương Hầu liếc mắt nhìn nhau một cái, "Ngươi chính là nhân chứng? Cẩn thận mà nói cho ta."
"Chờ một chút!" Thừa tướng mới vừa nói xong, Bình Dương Hầu đánh gảy, "Nhân chứng ở đây, có phải cũng nên đưa Thái Tử đến hay không? Tiểu Lạc tử là người hầu bên cạnh Thái Tử, nếu hắn ra làm chứng, vậy hắn và Thái Tử cần giáp mặt đối chất. Thừa tướng, ngươi nghĩ sao?"
Thừa tướng đồng ý, gật đầu, "Hầu gia suy nghĩ chu toàn, thần cảm thấy đúng thật là nên như thế. Quý phi nương nương, Nhị hoàng tử, thỉnh trước mang Thái Tử ra đi, để hắn cùng Tiểu Lạc tử giáp mặt đối chất!"
Sự tình phát triển đến nước này, quý phi và Nhị hoàng tử kỳ thật có chút khống chế không được.
Quý phi rất tự tin, bà ta nghĩ đến dựa vào việc bản thân được Hoàng Thượng sủng ái nhiều năm như vậy, cùng với yêu thương của Hoàng Thượng đối với Nhị hoàng tử, đủ để cho mọi người đứng về phía bà ta. . . . . .
Bà ta đã đoán trước sẽ có người đứng ra phản đối, nghi ngờ, lại hoàn toàn không ngờ rằng Bình Dương Hầu và Thừa tướng nghi ngờ nhiều nhất!
Hai người này ở trong triều hết sức quan trọng, nếu không thể thuyết phục được bọn họ, thì sẽ không có cách nào làm đúng được.
May mắn, thái tử đã ở trong tay bọn họ, nếu thái tử chết, sẽ chết không đối chứng!
Quý phi đỡ đầu, lung lay ngã xuống mặt đất.
"Mẫu phi, ngài thế nào? Mau truyền thái y!" Nhị hoàng tử ngoài miệng hô sốt ruột, nội tâm thực trấn định.
https://www.wattpad.com/myworks/240257168-sau-khi-g%E1%BA%A3-cho-phu-qu%C3%A2n-%E1%BB%91m-y%E1%BA%BFu-edit
Điều này cũng là ám hiệu bọn họ đã thương lượng trước, một khi không thể nắm tình thế trong tay, sẽ gϊếŧ thái tử, trực tiếp chết không đối chứng!
Nhưng. . . . . . Thái tử vẫn xuất hiện.
Tề Lỗi muốn dựa theo ám hiệu đã bàn trước để xử quyết thái tử, nhưng trước đó bọn họ cho thái tử cơ hội nói chuyện, thái tử công bố chuyện hắn cùng nhị hoàng tử là thúc cháu ruột thịt, các tướng lĩnh đi theo phía sau vì giữ mạng chính mình mà lựa chọn giữ lại thái tử.
Lúc trước đi theo Tề Lỗi bắt cóc thái tử kỳ thật là tử tội, nhưng hiện tại lập công có thể triệt tiêu một ít, cũng là chuyện tốt.
Nhưng bọn họ đã biết thân thế của nhị hoàng tử, thì chắc chắn phải chết! Dù công lao thế nào cũng không thể bù đắp. . . . . .
Ngược lại, những tướng lĩnh này đều lựa chọn bảo trụ thái tử.
Tề Lỗi không còn cách nào, một người khó chống lại nhiều người như vậy, chỉ có thể áp thái tử đi trước.
Sắc mặt quý phi nứt ra, hết sức kiềm chế mới có thể miễn cưỡng duy trì dáng vẻ "suy yếu" của mình.
"Thái Tử điện hạ đã đến, không phải các vị đại nhân muốn cho bọn họ giáp mặt đối chất sao?" Quý phi nâng tay xoa nhẹ mi tâm đau nhức của mình, "Tiểu Lạc tử, đem những lời ngươi nói với Bản cung nói lại cho các vị đại nhân lần nữa xem, còn có độc dược kia, Thái Tử là từ đâu mà có, lại là khi nào thì bắt đầu hạ vào thức ăn của Hoàng Thượng."
Thái tử gặp nguy không loạn, thần sắc so với quý phi và Nhị hoàng tử còn trấn định hơn.
Ninh vương hừ lạnh, "Thái Tử bất cần như vậy, là nghĩ rằng đã tính trước mọi việc? Lỗi mà ngươi phạm phải . . . . ."
"Ninh vương gấp gáp như vậy làm gì? Hôm nay vốn là ngày thành thân của Nhị đệ cùng Ninh vương phủ Quận chúa Lâm Tương Ca. Hiện tại giờ lành thành thân cũng đã qua, cửa hôn sự này xem ra là thành không được. Hơn nữa, Ninh vương ở đây chỉ điểm giang sơn, sẽ không sợ hậu viện nhà mình cháy sao?"
Ninh vương cười nhạo, phản bác, "Thái tử điện hạ bây giờ còn có tâm tư lo lắng cho bản vương, thấy chết cũng không thay đổi! Ngươi làm ra loại chuyện bất trung bất hiếu này, xứng đáng bị thiên đao vạn quả, răn đe!"
Bình Dương Hầu bất mãn ngắt lời Ninh vương, "Tiểu Lạc tử, ngươi nói!"
"Nô tài vẫn đi theo bên người Điện hạ, hai năm trước, có một lần Điện hạ xuất cung, thời điểm trở về mang theo hai bình này, hơn nữa dặn dò nô tài nhất định phải cất kỹ, không được để người thứ ba biết được. Nô tài tò mò không biết đó là cái gì, liền lén rót ra một ít, ai ngờ ở trong sân không cẩn thận làm rơi vỡ, vừa vặn một con mèo nhỏ chạy tới, liếm một cái liền chết . . . . . . Nô tài kinh hãi, đó là độc dược, là độc dược có thể gϊếŧ người, nô tài liền coi như không biết gì."
Tiểu Lạc tử từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không biết rằng những lời này của hắn lọt vào tai của những người đang muốn dò xét, có rất nhiều lỗ hổng.
Bình Dương Hầu liếc mắt nhìn thái tử, khóe môi thái tử khẽ nhếch lên cười mỉa mai. Kẻ hầu hạ bên người mình có vấn đề, hắn đáng phải chịu bài học này!
"Hai tháng trước, nô tài phát hiện Điện hạ lấy hai bình độc dược này ra, nô tài đi theo Thái Tử điện hạ vào cung, Điện hạ để nô tài ở lại ngoài điện, tự mình đi vào gặp Hoàng Thượng. Ngày thứ hai, liền truyền ra tin tức Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh. . . . . ."
https://www.wattpad.com/myworks/240257168-sau-khi-g%E1%BA%A3-cho-phu-qu%C3%A2n-%E1%BB%91m-y%E1%BA%BFu-edit
"Tiểu Lạc tử đã nói rõ ràng rành mạch như vậy, Thừa tướng và Bình Dương Hầu còn có nghi vấn gì không?" Quý phi không để cho Tiểu Lạc tử nói tiếp, dáng vẻ có chút khí vô lực hỏi lại.
"Nghi vấn hơn, sơ hở cũng nhiều." Bình Dương Hầu hai tay ôm ngực, không nói gì thêm.
Thừa tướng lại gần như không nhịn được, đây là nhân chứng tồi tệ nhất mà ông ta từng thấy!
"Bản điện hạ thật ra có mấy vấn đề muốn hỏi. Trần thái phó, ngươi còn nhớ rõ ngươi lúc ấy là như thế nào từ quan không? Phụ hoàng niệm tình ngươi làm quan nhiều năm, muốn cho ngươi lưu một chút thanh danh, không ngờ ngươi lại tự mình trở về. Ngươi thân là thái phó của Bản điện hạ, lại thầm bán tin tức của Bản điện hạ cho người khác, còn cùng người khác tới đối phó Bản điện hạ. . . . . . Trần thái phó, Bản điện hạ nói có sai không?"
Trần thái phó vừa định nói chuyện, thái tử ngay sau đó lại mở miệng, "Năm đó, Diệp Mạch ở Tùng Cảnh viện thu được một chiếc roi từ trên tay Lật Dương Bá, đó là cống phẩm tiến hiến, mọi người hẳn là biết Phụ hoàng vẫn chưa đem chiếc roi cống phẩm kia ban cho Lật Dương Bá, vậy thì là ai từ trong cung xuất ra roi này cho hắn? Người này vì sao cố tình lựa chọn Lật Dương Bá?"
Nhị hoàng tử siết chặt nắm tay, "Người trong câu hỏi của Hoàng huynh, ám chỉ là ta sao?"
Thái tử không bị nhị hoàng tử dẫn dắt, tiếp tục hỏi, "Nghe nói Bản điện hạ bất mãn với việc Phụ hoàng sủng ái Quý phi và ngươi mà, nhưng thử hỏi, ngoài cái gọi là sủng ái của Phụ hoàng thì ngươi còn có cái gì? Quốc gia đại sự, Phụ hoàng cho ngươi xen vào sao? Mấy năm nay, cho dù Phụ hoàng yêu thương Quý phi đến mức nào, cũng chưa bao giờ lung lay địa vị của Mẫu hậu. Nếu Bản điện hạ là vì chính mình và Mẫu hậu mà cảm thấy không cam lòng, vậy thì vì sao sẽ đặt Mẫu hậu vào tình huống nguy hiểm, và mặc kệ người hôn mê bất tỉnh không quan tâm?"
"Còn có một chuyện. . . . . ." Ngoài điện truyền đến giọng nói, Diệp Mạch đi theo phía sau Hoàng Thượng tiến vào.
"Hoàng Thượng!" Quý phi kinh hô, làm sao có thể! Điều này hoàn toàn không có khả năng, bà ta xác định dược kia hạ xuống, Hoàng Thượng không có giải dược hoàn toàn không thể nào đứng dậy. . . . . .
Còn có Diệp Mạch. . . . . . Hắn sao có thể. . . . . . sao có thể đứng lên?
Quý phi đột nhiên bụm mặt khóc lớn, kéo theo làn váy nhào vào lòng Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, nô tì rất sợ, may mắn ngài không có việc gì."
Lư Dương Hầu chỉ vào Diệp Mạch, "Ngươi sao có thể?"
Diệp Mạch lười biếng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói, "Còn có một chuyện, vừa rồi Tiểu Lạc tử nói là một chút ít, con mèo kia chỉ liếm một cái liền chết. Nếu Thái Tử muốn hạ độc Hoàng Thượng, vì sao Hoàng Thượng còn có thể đứng ở đây?"
Tiểu Lạc tử nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nhìn từ sau lưng, cả người đều đang run rẩy.
Cùng lúc đó, thái tử xoay cổ tay, dây thừng tuột ra, trực tiếp tiến lên bắt nhị hoàng tử, "Quý phi và Nhị đệ nhọc lòng, sao không chờ them một chút? Các ngươi nhịn mấy năm nay, không phải muốn giang sơn này sao? Có phải bởi vì. . . . . . có nhiều người biết đến thân thế của Nhị đệ lắm hay không?"
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì!" Nhị hoàng tử rống giận, "Ngươi đừng hòng đem nước bẩn hắt lên người ta!"
"Chuyện này, Ninh vương hẳn là biết rất rõ, đúng không?" Thái tử nhàn nhạt quay sang Ninh vương, "Nếu Nhị hoàng tử thật là người hoàng gia, cùng Lâm Tương Ca tuy rằng ngoài ngũ phục[1], vẫn có thể sẽ bị người ta đàm tiếu. Phụ hoàng trước nay luôn không đồng ý hôn sự này, cũng là bởi vì điều này. Về sau Phụ hoàng sao lại.... đồng ý? Quý phi và Nhị đệ không nghĩ tới vấn đề này?"
[1] theo "Thọ mai gia lễ", có năm hạng tang phục