Trời đã tối, mắt hắn chăm chăm nhìn nàng giống như một con sói đang thèm nhỏ dãi con mồi.
"Không phải ngươi nói không có hứng thú với nữ nhân đến từ Thượng Kinh sao?" Thẩm Du Khanh đảo mắt, lộ ra đôi mắt sáng.
Ngụy Nghiên phì mũi xả giận, nhếch môi nhếch lên một nụ cười, "Có dám cùng ta đánh cược không?"
"Đánh cược cái gì?" Thẩm Du Khanh hỏi.
Đôi mắt hắn cụp xuống, kề sát bên tai nàng, đôi môi mỏng cơ hồ chạm đến vành tai Thẩm Du Khanh.
"Đánh cược là ta sẽ theo ngươi về Thượng Kinh trước, hay là..." Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai nàng ngứa ngáy.
"Hay là cái gì?" Thẩm Du Khanh hơi chếnh choáng, dời tầm mắt đến trên mặt hắn.
Ở khoảng cách quá gần, nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi đứng thẳng của hắn.
"Hay là ngươi cam tâm tình nguyện ở lại Mạc Bắc."
Chân chính làm người của hắn.
Yết hầu Ngụy Nghiên lăn lộn, môi mỏng kề sát vào tai, chỉ cần động lên một chút là có thể ngẩm lên vành tai tuyết trắng kia, trên đó một chút lông tơ, thoạt nhìn hiền dịu ngoan ngoãn.
Hắn thừa nhận, hắn giống như bị mê hoặc.
Thẩm Du Khanh nhướng mi nhìn, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ai chứng minh đây?"
"Lỡ như ngươi lại chơi ta."
Ngụy Nghiên cười nói: "Trời đất làm chứng, nếu như Ngụy Nghiên ta có một câu giả dối, ta liền gọi..." Hắn dừng một chút, tiếp tục cười nói: "Cứ gọi ta là kẻ cô độc cả đời."
"Lưu manh!" Thẩm Du Khanh không nghe lọt tai lời nói nhảm của hắn. "Ai quản ngươi!"
"Chà, giờ sao đây? Lời thề này có nặng hay không?" Ngụy Nghiên thích chí xem vẻ mặt tức giận không được, một hai phải cậy mạnh của nàng.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng ửng hồng, hắn nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt càng sâu, lòng bàn tay liên tục chà xát, hồi tưởng lại đêm đó mềm mại.
Thẩm Du Khanh không phản ứng hắn, Ngụy Nghiên khẽ cắn môi, cười một tiếng, vươn cánh tay dài ra ôm lấy eo nàng.
Thẩm Du Khanh không kịp phòng bị, đã bị hắn chặn vào tường đến một nơi khuất tầm nhìn không ai có thể nhìn thấy. Nàng khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân căng thẳng và bất động.
"Đồ khốn kiếp." Thẩm Du Khanh mắng hắn.
Ngụy Nghiên sắc mặt không thay đổi, bàn tay bóp lấy một bên, lòng bàn tay hơi hơi dùng sức, mềm mại bóp nhéo, lần này cảm thụ càng thêm rõ ràng.
"Nhỏ giọng thôi." Hắn x0a nắn.
Thẩm Du Khanh ánh mắt như đông lại, "Buông tay."
Lòng bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, Thẩm Du Khanh cắn răng đau đớn, nước mắt giàn giụa.
"Hiện tại thật muốn đè ngươi." Ngụy Nghiên xuyên tay qua lớp áo váy.
Thẩm Du Khanh cố bình tĩnh, đang định lấy trong tay áo ra độc dược tự vệ.
Hắn giống như đọc được tâm tư của nàng, dùng tay còn lại ấn vào cánh tay nàng, cười hỏi: "Ngươi không muốn?"
"Súc sinh mới có thể động d*c mọi nơi." Thẩm Du Khanh bị hắn giữ lại, hai chân muốn đá phần hạ [email protected] hắn.
Ngụy Nghiên trở nên cảnh giác và kẹp chặt chân nàng khiến nàng không thể nhúc nhích, hai người thân hình dán chặt không kẽ hở.
"Bình thường lá gan dụ dỗ ta đâu rồi? Bây giờ thì lại nhát gan." Ngụy Nguyên đưa tay đi vào.
Cảm xúc chân thật, mềm mại tròn trịa.
Trong mắt hắn như có dã thú.
Hắn lại sát gần vào mặt, trong mắt Thẩm Du Khanh ánh nhìn sắc như dao có thể giết người.
Ngụy Nghiên nắm lấy nơi m3m mại, bóp nhẹ hai cái.
Thẩm Du Khanh giật mình, mắt nhắm liền, cắn chặt môi.
Một lúc sau, hắn dừng lại.
"Chờ một ngày ngươi nhận thua." Hắn ngạo nghễ tự tin cười cười, giống như mình nhất định thắng.
Rút tay trở về.
Thẩm Du Khanh tóc tai xiêm y rối loạn.
Ngụy Nghiên nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng trắng bệch dưới ánh đèn, Thẩm Du Khanh xoay người..
Nàng cắn môi, tay khẽ run.
Sinh ra là lá ngọc cành vàng, chưa từng có ai sỉ nhục nàng như thế. Thẩm Du Khanh giờ đây đã có dã tâm hạ độc Ngụy Nghiên bằng dược độc.
Nàng chỉnh lại xiêm y, không quay đầu lại.
Nhìn bộ dạng quay lưng về phía mình vừa tức giận vừa ủ rũ của nàng, Ngụy Nghiên không khỏi gãi mũi, nghĩ thầm không biết có phải mình đã đi quá xa hay không.
Lối sống ở đây cởi mở, ph óng đãng và hỗn loạn, tuy vừa rồi nói đối với người Mạc Bắc chẳng coi là gì, nhưng dù sao nàng cũng là quý nữ tới từ Thượng Kinh, dù có gan cỡ nào cũng chưa từng bị nam nhân đối xử như vậy.
Nhưng hắn thật sự khó kìm lòng được.
"Ngày mai ta..."
"Ngày mai khi nào thì rời đi?" Thẩm Du Khanh xoay người, sắc mặt lạnh lùng, ngoại trừ đuôi mắt ửng đỏ, thật sự không nhìn ra cái gì khác thường.
Ngụy Nghiên cười, điều chỉnh khá nhanh.
"Giờ Thìn một khắc thì khởi hành."
Thẩm Du Khanh đáp lại, bước về phía hắn.
Ngụy Nghiên đứng yên.
Thẩm Du Khanh dừng lại trước mặt hắn, đưa bàn tay trắng nõn của
mình đặt lên trước ngực Ngụy Nghiên.
Yết hầu lăn lăn, một tay nàng đã xuyên qua lớp áo, chạm vào làn da nóng bỏng của hắn.
Thanh âm của hắn khàn khàn, "Muốn trả lại?"
Thẩm Du Khanh mấp máy môi, "Một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận chuyện hôm nay ngươi làm."
"Ta đã làm gì?" Ngụy Nghiên trêu chọc nàng bằng mấy lời ngả ngớn.
Bàn tay đặt trên ngực hắn quá lạnh, ánh mắt hắn trầm xuống.
"Nóng sao?" Nàng hỏi.
"Một chút." Hắn đáp.
"Súc sinh động d*c đều như vậy." Nàng nhàn nhạt nói.
Hắn nhếch môi cười, mặc kệ để nàng mắng.
...
Giờ Thìn một khắc, Thẩm Du Khanh ra khỏi phòng, nàng thay một chiếc áo choàng bông dày màu đen với những đường kẻ nhẹ.
Khi đến cổng phủ, Ngụy Nghiên đã dẫn một đội người chờ sẵn.
Hắn nhìn ra phố, nghịch con dao găm bên hông, nghe thấy động tĩnh thì nắm dây cương đi tới, Thẩm Du Khanh không thèm liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp lên xe ngựa.
Ngụy Nghiên sờ sờ miệng, nhếch lên khóe môi, không nói gì.
Lục Hà là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không thích hợp với tiểu thư thư nhà mình.
Sau khi từ đêm hôm qua trở về, tiểu thư ít nói, không lật được vài trang sách, thậm chí quên cả uống trà, luôn trong tình trạng đờ đẫn.
"Tiểu thư, đã gần trưa rồi, người muốn ăn chút gì không?"
Lục Hà mang đến một đ ĩa điểm tâm đã chuẩn bị sẵn, đây là kiểu Thẩm Du Khanh yêu thích.
"Ta không đói, mang xuống đi." Thẩm Du Khanh nói.
Lục Hà liếc nàng một cái, ngập ngừng nói: "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"
Thẩm Du Khanh đặt cuốn sách trong tay xuống, sờ sờ mặt, nghĩ thầm có phải bộ dạng của mình khiến nha đầu này ảo giác hay không.
Nàng lắc đầu, "Ta chỉ đang nghĩ đến phương thuốc thôi, không có gì nghiêm trọng."
Lục Hà thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư gặp phải y thuật có vấn đề thường sẽ như thế.
Đám người đi ra ngoài, trong xe ngựa sạch sẽ, Thẩm Du Khanh một tay vén rèm lên, "Còn bao lâu nữa thì đến Quan Châu?"
Tỉnh Liễu đang định trả lời thì một người khác đã bắt chuyện trước, "Nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ đến."
Thẩm Du Khanh dường như không nghe thấy, nhìn Tỉnh Liễu duy trì tư thế vừa rồi.
Tỉnh Liễu nhìn không hiểu lý do, căng da đầu đáp: "Bẩm tiểu thư, vẫn còn nửa canh giờ nữa."
Nghe lời đáp lại, Thẩm Du Khanh nói: "Khi đến Quan Châu, theo ta đến hiệu thuốc."
"Đến Quan Châu ở Thượng Quận thì mang thêm vài người nữa." Giọng nói kia lại vang lên.
Thẩm Du Khanh không nhìn hắn, "Tất cả sách đều chuẩn bị xong chưa?"
Tỉnh Liễu cúi đầu, "Nô tì tỳ đều mang theo rồi."
"Ừ." Thẩm Du Khanh giống như không có gì muốn hỏi, hai tay buông mành xuống, đang muốn lui về phía sau.
Tay nàng đột nhiên bị một cái nắm chặn lại, cuối cùng nàng cũng nhìn sang.
"Ta không đùa với ngươi, ta để Lệ Túc dẫn những người khác đi theo." Hắn nói.
Thẩm Du Khanh ánh mắt lạnh lùng, giống như ngày hôm qua.
"Còn ngươi?"
"Ta cái gì?"
"Ngươi không theo thì đi đâu?" Thẩm Du Khanh tiếp tục, "Lại đi phát d*c à?"
Ngụy Nghiên không có thu lại vỏ đao, nghe vậy nhếch môi, không hề kiêng dè người khác, "Ta chỉ động d*c với ngươi."
Tỉnh Liễu hoàn toàn không hiểu gì, chọn cách im lặng cúi đầu.