Tống Mẫn Chi vào trong lều vải, Thẩm Du Khanh ngồi ở ghế dưới, vốn dĩ nàng muốn ra ngoài nhưng lại ngại Ngụy Nghiên nói nếu nàng làm vậy, hắn cũng sẽ ném Tống Mẫn Chi ra ngoài, vì vậy nàng chỉ còn cách ở lại đây.
Thật là một tên đàn ông lưu manh, Thẩm Du Khanh trong lòng thầm mắng.
"Vương gia." Tống Mẫn Chi chắp tay hành lễ, Ngụy Nghiên phẩy tay cho ông ngồi xuống.
Tống Mẫn Chi nhìn Thẩm Du Khanh đang ngồi đối diện mình, rồi lại nhìn vị hoàng tử đang ngồi phía trên mình, không ngờ rằng Tam hoàng tử cũng sẽ để Nhị nha đầu nhà Thẩm gia ở lại đây, ông có chút kinh ngạc rồi cúi đầu im lặng nhấp một ngụm trà.
Chậm lại một chút, Tống Mẫn Chi cười nói: "May mắn có Vương gia bảo vệ Mạc Bắc, nơi này mới có thể ổn định nhiều năm, bảo hộ lãnh thổ của muôn dân. Công lớn của Vương gia trong ngoài triều thần đều ngưỡng mộ. "
Ngụy Nghiên nói: "Nếu thán phục, vấn đề chính sự của Mạc Bắc cứ quy về bổn vương, không cần triều đình nhúng tay."
Tống Mẫn Chi suýt nghẹn, cũng không biết nói gì tiếp.
Ông cười gượng hai tiếng, "Vương gia, lão thần tới đây là vì..."
"Chuyện của Gia Luật Ân thì không có gì phải thương lượng." Ngụy Nghiên ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm, thẳng thắn nói: "Chuyện cũ nếu lão già không khống chế được, bổn vương thay ông ấy giải quyết."
Quân lệnh do triều đình gửi xuống, các sứ thần đã phái xuống trước đó, suy nghĩ chút là đoán ra, chẳng qua là liên quan đến Gia Luật Ân mà thôi.
Tống Mẫn Chi nói: "Dù sao Gia Luật Ân cũng là hoàng thân quốc thích, nếu Mạc Bắc muốn không phải lo nghĩ, không thể thiếu trong triều phải chu toàn, tại sao Vương gia không bỏ xuống mặt mũi này."
Ngụy Nghiên lạnh lùng nói: "Hoàng thân quốc thích chó má gì chứ, đừng chọc nóng ta, bổn vương muốn đầu của hắn."
"Không được, không được... Vương gia, theo lão thần thấy, không bằng dùng kế hoãn binh đi. Phái sứ thần đi thì sao? Có hiểu lầm gì liền nói rõ ràng." Tống Mẫn Chi nói.
Ngụy Nghiên nói: "Bổn vương đã phái người đi rồi."
Tống Mẫn Chi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe hắn nói: "Mấy ngày nữa, Gia Luật Ân sẽ bị giam trong ngục ở Thượng quận."
"Vương gia..."
"Không cần nói nữa." Ngụy Nghiên kêu một tiếng, "Trương Hòa, tiễn khách."
Tống Mẫn Chi biết năm đó Tam hoàng tử khí phách hăng hái như thế nào, bao nhiêu năm trôi qua, cái tính nói một không nói hai này trên người Tam hoàng tử vẫn còn, vẫn luôn không sợ trời không sợ đất như cũ, xem ra chuyện này không thể cứu vãn..
Trước khi đi, ông đã biết chuyện này đến 8 - 9 phần không thành, cũng may không bị chuyện này liên lụy. Hoàng thượng giao cho ông 3 việc, một là vì Gia Luật Ân, hai là xem Tam hoàng tử rời kinh hơn 10 năm ra sao, ba là vì chuyện tứ hôn xem một chuyến, xem tình hình như nào, xem ra Tam Hoàng tử đối với Nhị nha đầu nhà Thẩm gia có chút khác biệt.
Tam hoàng tử khi ở kinh thành không gần nữ sắc, hơn 10 năm ở Mạc Bắc cũng chưa từng nghe nói có phụ nữ vây quanh, hiện tại xem ra hắn chú ý cuộc hôn nhân này.
Tống Mẫn Chi đi ra khỏi trướng, Thẩm Du Khanh đi theo đưa tiễn.
Cách trướng không xa, đoàn hành quân ở Thượng Kinh đang chờ sẵn, một chiếc xe ngựa đậu sẵn và mấy chục binh lính.
"Tống bá bá, cha ta ở trong ngục thế nào rồi?" Thẩm Du Khanh rời khỏi Thượng Kinh đã nửa năm, từ khi cha vào ngục, đến giờ nàng cũng không có tin tức gì từ Thượng Kinh.
Tống Mẫn Chi dừng lại, vuốt râu cười nói: "Nhị nha đầu yên tâm, Bá Chi không có việc gì, hoàng thượng thương tình, đem hắn từ ngục giam chuyển vào cung, để hắn hưởng thụ một thời gian. "
Lúc này Thẩm Du Khanh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Tống Mẫn Chi nheo mắt lại, nụ cười dịu đi: "Chẳng qua lúc ta đến, Thẩm phu nhân hình như bị cảm lạnh."
Thẩm Du Khanh biết rõ mẹ nàng mỗi khi vào xuân đều dễ nhiễm phong hàn. Bây giờ cha và nàng đều không ở trong phủ, không biết mẹ nàng như thế nào.
Thẩm Du Khanh thở dài, mặt mà ảm đạm.
Suy nghĩ một chút, Tống Mẫn Chi nói: "Nhị nha đầu này, hiện tại ta thấy Tam hoàng tử đối với ngươi không phải vô tình, sao ngươi không nhân cơ hội này mang hắn trở về Thượng Kinh, như vậy Bá Chi cũng không cần lo lắng, cả nhà ngươi có thể được đoàn tụ."
Thẩm Du Khanh không nói thêm gì, khoé môi lộ ý cười: "Đa tạ ý tốt của Tống bá bá."
Tống Mẫn Chi thấy nàng có chút bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài nói: "Cũng không biết hoàng thượng vì sao lại ra chỉ dụ như vậy."
...
Thẩm Du Khanh lật sách, mở ra nhìn lại nhiều lần, nàng đã sớm nhớ rõ, chỉ là có chút lơ đễnh.
Nàng rời nhà đã gần nửa năm, gần đây mọi việc bận rộn đến mức suýt chút nữa quên mất ý đồ ban đầu đến đây.
Lật tới trang cuối cùng, Tỉnh Liễu đem đồ ăn vào trong trướng, nhìn thấy dáng vẻ ưu tư của tiểu thư, cũng không khỏi lo lắng theo: "Tiểu thư, mấy ngày nay người nhiều chuyện quá, có phải mệt lắm không?"
Thẩm Du Khanh xoa thái dương, sắc mặt không tốt, "Có lẽ thế."
Tối đến, nàng không đến lều vải của Ngụy Nghiên, đi ngủ sớm.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng trở mình, giống như đụng phải thứ gì đó, tay đưa qua, động phải một thứ c ứng rắn như mỏ hàn, nàng sững sờ, cảm thấy cánh tay kia căng lên, bắp thịt trên cánh tay phồng lên, hơi nóng.
Thẩm Du Khanh chớp mắt tỉnh lại, nàng mở mắt ra, trong đêm tối thấy rõ một đôi mắt sáng ngời. Là Ngụy Nghiên, hắn cũng đang nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Nàng vẫn còn bắt lấy cánh tay hắn, hô hấp như ngừng lại, ngửa người ra sau, cách xa một chút, "Chàng đến đây lúc nào?"
"Một lúc rồi." Ngụy Nghiên đi tới, nắm lấy tay nàng, kéo sờ xuống dưới, chạm đến ngực hắn, cổ áo mở ra, suýt chút nữa dán vào da thịt của nàng.
Lòng bàn tay Thẩm Du Khanh nóng bừng, nàng bị hắn dẫn xuống dưới, đã đi qua bụng hắn rồi, hô hấp dồn dập, cảm thấy không thể tiếp tục nên nói trước: "Ngụy Nghiên..."
"Thấy sao?" Hắn dừng lại, nàng cảm thấy như mình chạm vào thứ gì đó.
Tai nàng bỗng chốc nóng bừng, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng Ngụy Nghiên cong lên, hắn cười vang, không trêu chọc nàng nữa.
Lúc lâu không thấy nàng nói lời nào, Ngụy Nghiên cũng không ép buộc nàng nữa, hắn thả tay nàng ra, đem người ôm vào trong lòng, cụp mắt xuống, ánh mắt hơi chìm xuống, "Tống Mẫn Chi nói gì với nàng?"
Thẩm Du Khanh đưa tay chống ngực hắn, chạm thấy một mảnh rắn chắc, khẽ c ắn môi dưới: "Thiếp chỉ hỏi Tống bá bá tình hình hiện tại trong nhà."
"Làm sao rồi?" Hắn hỏi.
Thẩm Du Khanh nói sự thật, "Cha thiếp đã ra khỏi ngục, chỉ là nương sức khỏe không được tốt, bị ho."
Nàng cảm thấy cánh tay trên người mình từ từ siết chặt, dừng lại, nói tiếp: "Nương thiếp đã không khỏe 10 năm rồi."
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng hít thở bên tai.
Thẩm Du Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngụy Nghiên, thiếp..."
Hắn cúi đầu, chặn môi nàng, nuốt những lời đó vào trong.
Thẩm Du Khanh mất cảnh giác, hô hấp trở nên có chút gấp gáp, lòng bàn tay áp vào ngực hắn, cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang đập.
Ngụy Nghiên chạm chóp mũi nàng, chậm rãi buông nàng ra, nhưng cánh tay vẫn nắm chặt, không buông lỏng một chút nào, "Nàng muốn đi ta cũng không cản." Yết hầu hắn lăn xuống, nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt sâu thẳm, "Chỉ cần nàng có thể quay lại."
"Thiếp sẽ luôn ở đây."
Thẩm Du Khanh bắt gặp ánh mắt của hắn, như thể có một cái gai đâm mạnh vào trái tim nàng, một lúc lâu không mở miệng.
Nàng suy nghĩ đã một ngày, đầu óc rất hỗn loạn, lúc thì cha mẹ nàng đang đợi ở Thượng Kinh, lúc khác lại là những ngày ở Mạc Bắc đủ loại chuyện.
"Chàng thật sự không về Thượng Kinh sao?" Thẩm Du Khanh nghe chính mình nói ra, nhìn vào ánh mắt trầm xuống của hắn.
Ngụy Nghiên hầu kết lăn lăn, khóe miệng nhếch lên, nhìn không ra ý cười, quai hàm căng thẳng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, "Ta không xứng trở về."
Thẩm Du Khanh giật mình, lẩm bẩm, "Tại sao?"
"Không có gì tại sao cả."
Ngực nàng đập thịch một cái, chỉ cảm thấy hắn đang che giấu một bí mật không thể nói ra, nhưng nàng không biết đó là gì.
Nàng thấy lông mày hắn ép xuống rất thấp, môi mỏng mím lại, giống như có chút do dự muốn nói lại thôi, vòng tay ôm nàng càng siết chặt, như thể sợ nàng sẽ chạy mất.
"Chuyện chúng ta đánh cuộc, chàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua sao?" Thẩm Du Khanh nhẹ giọng hỏi.
"Thế nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới mình sẽ thua sao?" Ngụy Nghiên cong môi, nghe không ra ý cười.
Bọn họ chưa ai từng nghĩ đến, căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Thẩm Du Khanh thật lâu không nói nữa, hơi thở đều đặn, dường như đã ngủ thiếp đi.
Ngụy Nghiên hôn lên trán nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của nàng một lúc, siết chặt vòng tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Sau nửa tháng ở Khoa lạc, cánh tay phải của Ngụy Nghiên đã ổn dần sau lần tắm thuốc cuối cùng.
Hắn nắm chặt tay, giơ đao trên án thượng, vung đao hai lần, động tác sắc bén và dữ dội, giống như muốn phá núi.
Ngụy Nghiên mặt mang ý cười, thu đao lại, sải bước trở về.
Thẩm Du Khanh đang ngồi trong lều, Ngụy Nghiên vén rèm bước vào, ôm nàng vào lòng.
Hai cánh tay trói chặt, chế ngự hô hấp của nàng.
Thẩm Du Khanh kinh ngạc, nhìn thấy ý cười ngả ngớn trong mắt hắn, nàng dùng hai tay đẩy ra, "Chàng làm gì vậy, mau thả thiếp xuống."
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tay thêm chút lực, cơ bắp phồng lên, hắn tung nàng lên không trung, sau đó vững vàng đón lấy.
Hắn cả thân đầy sức mạnh dùng không hết, tim Thẩm Du Khanh đập dữ dội, hơi thở gấp gáp, nàng tức giận đấm vào ngực hắn, "Chàng mà còn động đến nữa thiếp mặc kệ chàng."
Ngụy Nghiên hai tay đỡ lấy nàng, nghe nàng tức giận nói mấy lời này, không khỏi thấp giọng cười nói: "Lời uy hiếp này thật nghiêm trọng."
Vốn dĩ là lúc cấp bách mới nói ra, Thẩm Du Khanh không suy tính gì nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như nàng với hắn đã có bao nhiêu chuyện thân mật.
"Lại nợ nàng thêm một chuyện." Ngụy Nghiên chạm môi náng, trán dán lên trán nàng.
Thẩm Du Khanh liếc đi chỗ khác, hừ một tiếng, "Chàng nợ thiếp còn ít chắc?"
Cũng không ít, từ khi nàng đến Mạc Bắc, hắn vẫn luôn nợ nàng.
Nàng là phúc tinh của hắn.
Hắn lại dán lên môi nàng, từng chút một, hô hấp gấp hơn một chút, ngậm lấy môi nàng, ấn mạnh xuống.
Thẩm Du Khanh cứng đờ, toàn thân dường như tê liệt, nhịn không được đẩy ng ực hắn.
Một lúc lâu sau, Ngụy Nghiên mới buông ra, Thẩm Du Khanh dựa vào trong lòng, khẽ thở một hơi: "Chàng không lưu manh thì làm sao biết làm những chuyện này."
Ngụy Nghiên xoa xoa mặt nàng, thở hắt ra: "Trừ nàng ra, nàng còn thấy ta lưu manh với ai nữa?"
"Chàng làm mấy chuyện này làm sao thiếp thấy được." Thẩm Du Khanh trợn trắng mắt nhìn hắn, hơi thở không ổn định, mặt đỏ bừng như ráng mây chiều.
Ngụy Nghiên mỉm cười, nhìn rõ cổ trắng như tuyết của nàng, ánh mắt âm trầm, nhưng lại không nói nữa.
Thương thế gần như lành hẳn, quân báo từ 3 Châu cũng tới.
Binh mã của 3 châu, đúng như dự đoán của Ngụy Nghiên, Gia Luật Ân đại bại.
Cục diện chính trị trong triều có lão già là ổn, nếu ông ấy không quản được thì có binh lính của Ngụy Nghiên, cùng lắm thì phát quân đến, loại bỏ những tên gian thần tiểu nhân nịnh bợ. Trời cao Hoàng đế ở xa, Ngụy Nghiên chưa bao giờ sợ những đám nghiệt đảng đó. Lão già lo lắng toàn chuyện dư thừa.
Rời khỏi Khoa lạc đã hơn nửa tháng.
Lúc khởi hành, Hô Nhĩ Đan đích thân đến tiễn, đưa một đoạn đường theo hướng Tây.
Thẩm Du Khanh che mũ có rèm, kéo dây cương và đánh ngựa trong hàng ngũ, Ngụy Nghiên liếc nhìn lại, thấy bóng người trên mặt đất.
Từ khi rời khỏi Khoa lạc, nàng hiếm khi nói chuyện.
Ngụy Nghiên thu hồi ánh mắt, kéo dây cương.
Sau khi đi được 3 canh giờ, cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Thẩm Du Khanh lấy nước do Tỉnh Liễu mang đến, mở nút và uống một ngụm.
Nàng nhìn sang, thấy ở phía xa, người đàn ông kia đang đứng trước một con ngựa.
Hắn không nhìn nàng, Thẩm Du Khanh đảo mắt.
Thời tiết Mạc Bắc thay đổi khó lường, không biết khi nào liền nổi gió cát,
chỉ cần nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu khởi hành.
Hướng Tây ít có châu thành, phần lớn là thôn trang cố thủ trong các ốc đảo. Bây giờ xuất quan là vào là lãnh địa của người Khuyển Nhung, vì vậy từng bước đi phải hết sức cẩn thận.
Thẩm Du Khanh cảm thấy nơi này khô khốc, như thể bị dao cắt vào mặt, lại thêm gió cát tràn vào. Dù đã được che phủ bởi một tấm màn che vẫn bị cát sót lại trên cổ.
Khi trời gần tối mới đến thông trang tiếp theo, dân cư hỗn hợp, chủ yếu là người Trung Nguyên chiếm đa số.
Sau khi thôn trang lại không lại cưỡi ngựa, thôn trang tuy không lớn, nhưng may mắn có một trạm dịch, vừa vặn có thể chứa một nhóm người.
Lâu rồi không có người đến, chủ trọ vội vàng chào hỏi mọi người.
Trương Hòa lấy tiền, đặt nó vào hộp.
Chưởng quầy hỏi, "Các ngài là thương gia sao?"
Trương Hòa gật đầu, "Chúng ta vừa từ trong quan ra đây, muốn đến Nhung địch (?)."
Chưởng quầy kinh ngạc, "Ngài không biết sao, gần đây không biết tại sao con đường đến Nhung địch đó lại bị đóng, tất cả những thương nhân muốn đi đều bị bọn Khuyển Nhung chặn lại."
Trương Hòa bỏ thêm một thỏi bạc và hỏi: "Chưởng quầy có biết ai đã đóng và tại sao không?"
Chưởng quầy nhìn xung quanh, cầm lấy tiền, trầm giọng nói: "Nghe nói Gia Luật Vương thượng đã xảy ra chuyện, có lệnh tử hình, chuyện này vừa xảy ra, con đường kia liền bị chặn."
...
Trương Hòa lên lầu hai để báo cáo.
"Vương gia, chưởng quầy đã nói như vậy. Xem ra Gia Luật Ân có lẽ đã đoãn được bản thân mình sẽ có bất trắc."
Ngụy Nghiên trầm mắt xuống, "Có người cũng không sao, ta muốn xem hắn muốn vật này hay là muốn mạng của mình."
"Nghỉ ngơi hai ngày, phái người đi điều tra."
Trương Hòa ôm quyền, "Tuân!"
Buổi tối, đồ ăn được tiểu nhị bưng vào trong phòng, Ngụy Nghiên dùng xong cơm, ngồi sau bàn viết thư rồi gấp lại, sai người đưa về Thượng Quận.
Phòng của Thẩm Du Khanh chỉ cách hắn một bức tường, nàng ở trong cùng, hắn ở bên cạnh, cách không xa.
Cửa phòng đóng chặt, không mảy may có động tĩnh gì.
Ngụy Nghiên đóng cửa lại.
Ngày hôm sau nắng đẹp, gió cát dần lắng xuống.
Thôn trang không lớn lắm, từ trạm dịch liếc mắt một cái là thấy điểm đầu.
Thẩm Du Khanh ở trên giường lật xem sách, thật sự không có việc gì đẻ làm, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, tối hôm qua thật yên bình, Ngụy Nghiên cũng không tới tìm nàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào quyển sách nhưng không đọc vào một chữ nào.
Trên đường có tiếng rao hàng ồn ào, Thẩm Du Khanh mở cửa sổ, thấy một không khí khói lửa nhân gian đầy sinh động.
Thôn trang này không phồn hoa nhưng ồn ào náo nhiệt.
Nàng ngồi yên không được, lê giày xuống giường, mặc áo choàng rồi đi ra ngoài.
Căn phòng bên cạnh không có động tĩnh, không biết hắn có ở trong đó hay không.
Thấy nàng đi ra, Tỉnh Liễu gọi một tiếng: "Tiểu thư."
Thẩm Du Khanh thu lại suy nghĩ của mình.
"Tiểu thư sao lại đi ra?"
"Ngồi thấy chán, ra ngoài tản bộ hít thở không khí." Thẩm Du Khanh nói.
Nàng mặt mày ảm đảm, như thể cũng chỉ là vì thế.
Tỉnh Liễu cúi đầu nói: "Vương gia sáng sớm đã đi ra ngoài, hình như có việc quan trọng, còn chưa có trở về."
Thẩm Du Khanh liếc thị một cái, "Ta không hỏi em việc này."
Tỉnh Liễu cúi đầu thấp hơn nữa.
Toàn bộ trạm dịch đều do Ngụy Nghiên bao hết, bình thường không có người ở, hiện tại chưởng quầy làm ăn phát đạt, tự nhiên rất vui vẻ hầu hạ quý nhân này.
Nam chủ sáng sớm đã đi ra ngoài, chưởng quầy bận trước bận sau, hiếm khi thấy nữ chủ nhân xuất đầu lộ diện, cung kính chào hỏi: "Phu nhân ở trong nhà buồn chán sao? Chi bằng ra ngoài đi lại một chút, thôn của chúng ta tuy nhỏ, nhưng lại náo nhiệt hơn, thú vui ở Tây Vực và Trung Nguyên ở đây đều có."
Chưởng quầy nói nghe rất thích thú.
Sau khi Thẩm Du Khanh phản ứng, nàng mới nhận ra phu nhân trong miệng hắn nói đến chính là mình.
Nàng nghe nhu không chút để ý, mắt nhìn ra ngoài, càng giống như không để vào tai.
Chưởng quầy chú ý tới, thận trọng dò hỏi: "Không biết phu nhân thích cái gì, ta có thể giới thiệu cho phu nhân."
Cửa dưới lầu mở ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp bước vào trước, hắn mặc Hồ phục, bên hông đeo trường đao, không ngừng bước đi. Hắn tinh mắt, phát hiện có ánh mắt đang dừng trên đỉnh đầu mình.
Bốn mắt chạm nhau, trong chốc lát, Thẩm Du Khanh thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra.
"Quên đi, ở trong nhà cũng không chán." Nàng nói xong liền đi trở về.
Chưởng quầy sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn về phía Tỉnh Liễu, "Phu nhân đây là..."
Tỉnh Liễu nói: "Chưởng quầy nên đi trước đi."
Thẩm Du Khanh về phòng không bao lâu, bên ngoài trở nên yên tĩnh, một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân, đều đặn mà mạnh mẽ, tiếng ủng da giẫm lên mặt đất, từng tiếng từng tiếng một.
Nàng ngây người trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, sau đó là tiếng đóng cửa.
Ngụy Nghiên không đến.
Thẩm Du Khanh lật cuốn sách, nàng vốn cũng không nghĩ hắn sẽ đến.
Sau bữa tối, nước đã được chuẩn bị sẵn trong phòng sạch sẽ, Tỉnh Liễu hầu hạ xong tắm gội, Thẩm Du Khanh bảo thị đi ra ngoài, tự mình ngồi trước gương trang điểm để sấy khô tóc.
Đang lau thì có tiếng động ngoài cửa.
Không phải là Tỉnh Liễu.
Thẩm Du Khanh lau tóc, mắt giật giật, nàng không đứng dậy, cũng không lên tiếng.
Người gõ cửa có vẻ không kiên nhẫn, lại gõ thêm hai tiếng, nhưng Thẩm Du Khanh vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó, cánh cửa "Ầm" một tiếng vỡ vụn, người đàn ông kiêu ngạo đứng ở cửa.
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, "Cửa hỏng rồi."
Ngụy Nghiên đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nhếch môi, "Đúng, là ta đá."
Thẩm Du Khanh quay mặt đi.
Động tĩnh này không nhỏ, Tỉnh Liễu vội vàng chạy tới, chưởng quầy cũng chạy lên, nhìn thấy cảnh tượng trên lầu, trong lòng giật nảy mình, cửa cũ căn bản không rắn chắc, làm sao có thể chịu được một trận tung hoành như vậy.
Trương Hòa từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, "Sửa cửa."
Số bạc đáng giá hơn nhiều so với cánh cửa, chưởng quầy lập tức vui mừng khôn xiết, bèn xuống lầu tìm người sửa cửa.
Trương Hòa nhìn Tỉnh Liễu, nháy mắt ra hiệu đi trước, loại chuyện này không phải là việc họ có thể nhúng tay vào.
Tỉnh Liễu lo lắng nhìn tiểu thư ngồi bên trong, rồi lại nhìn Vương gia, cuối cùng cúi đầu lui ra ngoài.
Xung quanh đều tản đi, Ngụy Nghiên nghiêng đầu, "Sang phòng ta nói chuyện."
Thẩm Du Khanh cụp mắt xuống, "Dựa vào cái gì chàng nói đi ta phải phải đi."
Ngụy Nghiên "chậc" một tiếng, bước tới, đứng sau lưng nàng, vươn hai tay về phía trước, ôm người vào lòng, "Không vào phòng ta là nàng muốn mọi người đều biết sao?"
Cửa bị hắn đá hỏng, người ngoài liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bên trong đang làm gì.
Thẩm Du Khanh mặt lạnh nói: "Chàng tránh ra, ta tự mình đi."
Ngụy Nghiên lại liếc nàng một cái, trong mắt nàng vẫn chưa hết tức giận. Vòng tay dời đi, nàng đi ra ngoài trước.
Kể từ khi Tống Mẫn Chi rời đi, hắn đã cảm thấy nàng có điều gì không ổn. Đối với hắn hờ hững, giống như đang cân nhắc có nên hay không.
Ngụy Nghiên nhìn bóng dáng thon thả phía trước đi xa, căng hàm đi theo.
Thẩm Du Khanh đẩy cửa đi vào.
Phòng của hắn giống phòng của nàng, ngoại trừ việc phòng nàng bày biện trang trí thanh tú hơn, đồ đạc bên trong cũng tinh xảo, còn phòng của Ngụy Nghiên thì thô sơ, chỉ nhìn ra là có dấu hiệu của người ở.
Vừa vào, cánh cửa sau lưng đóng lại.
Thẩm Du Khanh vừa quay lại đã bị hắn ôm ấy, cánh tay bị trói chặt, hắn ôm chặt nàng vào lòng.
"Ta còn tưởng nàng sẽ không nói chuyện với ta nữa." Ngụy Nghiên cúi đầu, chóp mũi chạm vào nàng, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn dường như đọc được suy nghĩ của nàng.
Lông mi Thẩm Du Khanh run lên, nàng bình tĩnh quay mặt đi: "Vì sao không nói chuyện với chàng chứ."
"Ta và nàng đều hiểu rõ mà." Ngụy Nghiên trầm mặt, "Ta nói rồi, cả đời này ta sẽ ở Mạc Bắc, nếu như nàng trở về Thượng Kinh, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
"Chàng vì cái gì cho rằng ta trở về Thượng Kinh sẽ trở lại tìm chàng?" Thẩm Du Khanh bắt gặp ánh mắt thâm thúy của hắn, nhàn nhạt nói: "Ta một mình trở về, Hoàng thượng sẽ trừng trị phụ thân ta tội. Trước tiên nói từ Thượng Kinh đến Mạc Bắc tốn hơn nửa năm, chàng dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ cam tâm tình nguyện dành nửa năm quay lại nơi này?"
Ngụy Nghiên nhìn thẳng vào mặt nàng, lúc này nụ cười mới nhạt đi, yết hầu lăn lộn hai vòng, khóe miệng khẽ giật, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.