Đêm xuống, Ngụy Nghiên vì phải xử lý quân vụ nên rời Thượng Quận 5 ngày, Thẩm Du Khanh ngồi ở giường đọc sách, không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Trong mơ hồ, hình như có người đến bên cạnh ấm áp ôm lấy, xua tan ban đêm khí lạnh, Thẩm Du Khanh không tự giác hướng về phía người nọ dựa vào lòng.
Ngụy Nghiên cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt người trong lòng, không khỏi nhếch môi, dưới ánh nến càng làm nổi bật sự dịu dàng trong ánh mắt, sát khí trên người cũng lui tan.
Nàng hiện giờ mang thai đã được 5 tháng, tính tình càng lúc bướng, giống như bây giờ ít khi nghe lời.
Ngụy Nghiên trong lòng có chút nóng vội, lòng bàn tay vỗ vỗ chiếc bụng đã nổi lên của nàng, trong ngực lại như có kim đâm,
Hắn rất yêu người phụ nữ đang mang thai đứa con của hắn, ban đêm người bên gối ôm vừa êm lại ấm, việc đơn giản như thế, nếu nói khoảng 15 năm trước hắn cũng không dám nghĩ tới.
"Chân thiếp bị tê, chàng bóp cho thiếp đi." Một giọng nói trong trẻo rơi bên tai hắn.
Ngụy Nghiên rũ mắt, hai mắt lại nhìn người trong lòng ngực, hô hấp thở đều, hiển nhiên vẫn còn đang trong giấc mơ, chỉ là nói theo bản năng.
Đúng là tính tình ngày càng lớn.
Ngụy Nghiên trong mắt thâm tình, nhẹ nhàng chạm đôi môi nàng, kéo góc chăn che lấy, tự mình nằm bên giường, cầm đôi chân của nàng vào trong lồ ng ngực, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Trời tờ mờ sáng, Thẩm Du Khanh tỉnh, còn chưa mở mắt, tay đã chạm đến một mảnh cứng rắn, nàng nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt là sườn mặt người đàn ông sắc nét như dao chạm, trên cằm cằm lún phún râu xanh, hô hấp đều đều, cánh tay còn ôm hông nàng.
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, cũng không biết hắn trở về khi nào. Tiếng hít thở trầm thấp, nàng nhìn hắn chốc lát, duỗi bàn tay ra, cách một khoảng vẽ lại hình dáng hắn.
Ngụy Nghiên trời sinh tuấn tú, khuôn mặt như được chạm khắc, mày mắt sắc bén, khi không cười thì lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, khi mở miệng nói lại làm cho người khác cảm thấy cho chút phong lưu phóng túng. Nàng thật sự không tin với gương mặt này của mình, trước đây hắn chưa từng có người phụ nữ khác.
Nàng nhìn một lát, mặt mày hơi cong lên. Cũng không biết vì sao, càng đến ngày sinh nàng càng không khống chế được tính tình, đặc biệt đối với hắn, ít đi hoà nhã. Mặc dù xong việc trong lòng nàng cũng áy náy, nhưng lại không bỏ được sĩ diện nhận sai với hắn. Cũng may Ngụy Nghiên đối với nàng đủ nhẫn nại, dù nàng có lăn lộn lười biếng cũng không thèm để ý, mặc kệ nguyên nhân gây ra như thế nào, hắn đều sẽ dỗ nàng.
Giống như nàng là đứa trẻ muốn người yêu thương.
Thẩm Du Khanh hốc mắt ẩm ướt, lông mi khẽ run, mặt nghiêng qua, dán môi lên khóe miệng hắn.
Ngụy Nghiên tỉnh dậy, đáy mắt có ý cười, cánh tay ôm eo nàng, hôn càng sâu
"Chàng trở về lúc nào vậy?" Thẩm Du Khanh hỏi hắn.
"Tối hôm qua." Ngụy Nghiên ngậm lấy môi nàng, nuốt hết hô hấp của nàng.
Hắn nắm lấy một bên, tay khum khum, hô hấp càng nặng nề.
Hơi thở rối loạn, áo trong của nàng đã cởi một nửa. Phút chốc, Ngụy Nghiên cố nén buông nàng ra, chỉnh lại áo trong của nàng, giọng nói hơi khàn: "Còn sớm, nàng ngủ đi, ta đi ra ngoài một lát."
Thẩm Du Khanh biết hắn sao lại muốn đi.
Khi mới có thai, Vương thị sợ đôi phu thê tuổi trẻ khí thịnh, hai người ban đêm rảnh rỗi lại làm mấy chuyện khác, ảnh hưởng đến con cái, vốn còn muốn bảo hai người ngủ riêng, nhưng mới chia được một tối, Thẩm Du Khanh ban đêm bóng đè, vẫn là Ngụy Nghiên cả đêm về phòng dỗ dành mãi mới được, sau đó ý nghĩ chia riêng phòng đành gác lại.
Chẳng qua Vương thị đúng là quá lo lắng rồi, Ngụy Nghiên so với mọi người còn cẩn thận hơn, chỉ sợ mình ban đêm ngủ say sẽ đè vào bụng Thẩm Du Khanh, cứ ngủ một lát lại tỉnh một lát nhìn xem. Tính ra Thẩm Du Khanh có thai tháng thứ 5, Ngụy Nghiên xử lý đều là tự mình vào tịnh thất giải quyết.
Thẩm Du Khanh nhìn bóng dáng vội vàng đi xa của hắn, không khỏi nhếch môi cười một cái.
Đợi lúc sau, người đó từ tịnh thất đi ra, trên người có chút nóng.
Ngụy Nghiên chui vào trong chăn ôm lấy nàng, tay sờ thấy một mảnh trơn trượt, chợt dừng lại, mắt đen u ám, nhìn chằm chằm nàng.
Hô hấp nhanh hơn, Ngụy Nghiên theo bản năng đỡ gáy nàng.
Thẩm Du Khanh miệng hơi hơi hé mở, sau khi súc miệng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, lười nhác nằm ở giường không nói lời nào.
Ngụy Nghiên dán sát vào lưng nàng, xoa bóp, hôn sau cổ, "Miệng sao nhỏ như vậy nhỉ?"
Thẩm Du Khanh nhắm hai mắt, hừ nhẹ, "Vậy lần sau chàng tự đi mà giải quyết."
Ngụy Nghiên không vui, tay dùng lực, "Vị huynh đệ này của ta bị đôi tay này chà sát, sau sao còn hầu hạ được nàng nữa."
Thẩm Du Khanh không thèm nghe hắn nói bậy.
...
Đảo mắt đông qua xuân tới, cách ngày Thẩm Du Khanh lâm bồn không mấy ngày, Ngụy Nghiên bỗng nhận được quân báo phải chạy đến quan ngoại một chuyến.
Quân báo đã 5 ngày, trì hoãn không được. Ngụy
Nghiên gạt việc này không nói cho Thẩm Du Khanh biết.
Khi từ quân doanh về phủ, Ngụy Nghiên cởi bội đao về nhà chính.
Thai ngày một ổn định, Thẩm Du Khanh cũng không bị nôn nghén hay gầy ốm, người ngược lại đẫy đà thêm chút.
Ngụy Nghiên về phòng liền nghe thấy bên trong vang một trận cười.
Mấy ngày trước, Lưu Huyền Đồng mang Ôn Sương tới Thượng Quận, hai người này 3 năm trước đã thành hôn, không lâu sau Ôn Sương hạ sinh hai đứa trẻ, vừa vặn không còn binh đao. Lưu Huyền Đồng đưa Ôn Sương ra khỏi thành sống cuộc sống của hai người.
Khi đó rời đi vội vàng, hiện giờ Thẩm Du Khanh gặp lại Ôn Sương, nhưng lại như rất ăn ý, ban ngày không có việc gì rủ nhau cũng nói chuyện.
Lưu Huyền Đồng đuổi đến Vương phủ đón Ôn Sương trở về, nhìn thấy Ngụy Nghiên thì làm quân lễ.*
*chào trong quân.Ngụy Nghiên gật đầu.
Hai người cùng đường, Lưu Huyền Đồng lui sau nửa bước, thấp giọng nói: "Tam ca, việc xuất quan ngươi còn chưa nói cho Tam tẩu đúng không?"
Ngụy Nghiên liếc mắt một cái, trầm giọng, "Nàng ấy sắp lâm bồn, không nên nhọc lòng vì mấy chuyện này."
Lưu Huyền Đồng nói: "Tam tẩu và con cái quan trọng, Tam ca không muốn đi không bằng để ta đi, mấy tên cẩu tặc kia cũng không đến mức phiền Tam ca tự động thủ."
Ngụy Nghiên nhíu mày, "Việc này liên lụy nhiều, bọn họ không thấy ta sẽ không bỏ qua."
"Việc này cứ gạt đi, cứ nói ta đi tuần thành biên quan, đừng để lộ tiếng gió.
Lưu Huyền Đồng do dự đồng ý, biết hắn đã định sự gì thì không đổi được, ôm quyền nghe lệnh.
...
Ngụy Nghiên đi đến ngày thứ 6, Thẩm Du Khanh chợt thấy bụng đau từng cơn, cũng may trong phủ đã sắp xếp thỏa đáng, bà đỡ đã chuẩn bị nước đâu vào đấy, Vương thị nôn nóng chờ ngồi bên ngoài, biết sinh đẻ đối với phụ nữ có bao nhiêu nguy hiểm, nhịn không được rơi lệ, may mà có Ôn Sương ở bên trấn an, cảm xúc mới ổn định rất nhiều.
Thẩm Tuế Hàn trong lòng cũng bất an, đứng ngoài bình phong đi lại không ngừng, hơi chút lại chú ý tình trạng trong phòng, trong miệng không đành lòng nói vài câu, "Đến lúc này rồi mà tên Ngụy Nghiên nếu có lòng thật sao không ở đây, còn đi tuần tra cái thành trì chó má gì!"
Vương thị lau lau nước mắt, nói với ông: "Ông ít nói đi vài câu đi, Oản Oản còn ở bên trong."
Mấy lời này Thẩm Du Khanh hẳn nhiên là đã nghe thấy, nàng nắm lấy tay Lục Hà, mồ hôi ướt đẫm tóc đen, môi trắng bạch, thanh âm đứt quãng, "Ngụy Nghiên hắn... còn chưa về sao?"
Lục Hà không đành lòng, nghẹn quay đi lau nước mắt, "Tiểu thư, Vương gia sẽ mau chóng trở lại."
Chăn mỏng sạch sẽ che lấy, bà đỡ đẻ ở dưới toát mồ hôi lạnh, mặt nhìn Thẩm Du Khanh: "Vương phi nương nương, ngài cố dùng chút sức đi, dùng sức thì đứa trẻ mới ra được."
Mới đầu Thẩm Du Khanh vẫn còn có sức, không biết vì sao, sau đó trong đầu bắt đầu rơi vào hôn mê, gần như không có ý thức, trước mắt đen nhánh, không nhìn rõ thứ gì.
Nàng đã rơi vào một mộng cảnh.
Trong giấc mơ, bức tường đổ nát, trước mặt là vết thương. Nàng bị đá vỡ đè, hô hấp mỏng manh, giống như sắp chết.
Không biết qua bao lâu, đá đè trên người mới bị đẩy ra, Thẩm Du Khanh cố vớt chút ý thức cuối cùng bắt lấy góc áo người nọ, nàng không biết mình đang nói cái gì, không biết người nọ là ai, đến cuối cũng không nhớ rõ.
"Khanh Khanh... Khanh Khanh..."
Thẩm Du Khanh nghe thấy có người đang gọi mình, giọng nói kìm nén, từng tiếng lại từng tiếng, tay nàng bị nắm đến phát đau, đôi mày nhíu lại, nàng châm rãi mở mắt.
Trước mắt là người đàn ông rề rà tới muộn, tay nắm tay nàng, đỉnh mày đè thấp, hốc mắt có chút đỏ tươi, mắt đen nhìn nàng, phảng phất như tìm lại bảo bối đánh mất.
Thẩm Du Khanh giọng nói có chút suy yếu, khóe mắt bỗng chảy nước mắt, cắn môi nói: "Chàng đi đâu vậy, sao giờ mới về..."