Phía bắc Uyển Thành là pháo đài Quan Trung, phía Nam là biên giới Man Di, địa hình hiểm yếu không phải bàn bàn cãi.
Buổi trưa khi cửa thành mở rộng, một đôi nhân mã từ xa đi vào, xe ngựa lộc cộc đi tới, cửa sổ xe cuốn mành chậm rãi đong đưa, một bàn tay mềm lặng lẽ vươn ra, ngay sau đó lộ ra một đôi mắt, lông mi dài cong vút, đôi mắt long lanh như hạt sương, trong veo.
Bên cạnh xe, thiếu niên đánh ngựa thoáng nhìn, bất đắc dĩ đỡ trán, nhóc con này không cho hắn nhàn rỗi được chút nào.
"Phía trước chính là Uyển Thành, chúng ta ở đây tá túc mấy ngày, chờ phụ thân tới." Thẩm Lâm Thức nói.
Thẩm Du Khanh ngồi trong xe ngựa cả một ngày đã sớm mệt mỏi, lúc này có nơi tá túc không khỏi vui sướng.
"Huynh ơi, Uyển Thành có gì chơi vui không nhỉ?"
Thẩm Lâm Thức gõ trán nàng đem nàng nhét lại,"Đừng nghĩ chơi nữa, cả đường chọc ta thiếu phiền toái hay sao?"
Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trở lại xe ngựa.
Vào thành có binh lính kiểm tra, Thẩm Lâm Thức lấy lệnh bài thông hành, thủ vệ xem qua rồi cho đi.
Trong nhà nhiều thế hệ kinh thương buôn bán, lộ phí mang theo cũng không ít. Cả nhà đều nuông chiều đứa con gái này, tuy chỉ là tìm chỗ nghỉ chân nhưng Thẩm Lâm Thức cũng không để nàng thiệt thòi, mua luôn một ngôi nhà.
Uyển Thành thuộc phía Nam, giờ đang là giữa hè, trời nắng nóng, chẳng mấy chốc trán đã đổ mồ hôi.
Vừa vào viện, hạ nhân đã chuẩn bi nước, Thẩm Du Khanh thoải mái tắm gội xong cho dễ chịu rồi mới đến phòng ăn dùng cơm.
Thẩm Lâm Thức sớm chờ ở phòng ăn, biết muội muội mình yểu điệu, chắc hẳn chuẩn bị thỏa đáng xong mới ra dùng cơm.
Hai anh em ăn đơn giản xong, Thẩm Lâm Thức nói: "Hành Nghiêm truyền tin nói qua ngày mai có thể đuổi tới Uyển Thành, vừa lúc cùng về kinh với chúng ta."
Thẩm Du Khanh tròng mắt chuyển động, mở miệng, "Huynh này, chúng ta mua vài thứ biếu Tiên sinh đi."
Thẩm Lâm Thức liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngoan ngoãn ở trong phủ đi, đừng nghĩ chuyện đi ra ngoài."
"Xuy..." Thẩm Du Khanh nhấp môi, con ngươi đung đưa.
Sau buổi trưa, Thẩm Lâm Thức ra ngoài có việc, Thẩm Du Khanh ở phòng trong chán đến chết đọc sách, sau nửa canh giờ, bên hông nhà có một gã sai vặt thân hình gầy ốm chạy đến.
...
Nửa tháng trước Tam hoàng tử sấm rền gió cuốn, dẫn người đánh lén bộ tộc Man Di, thẳng tay lấy đầu thủ lĩnh bộ tộc Man Di, lấy hết lương thảo, trực tiếp cắt đứt đường lui của bọn họ. Sau khi trở về thành, Tam hoàng tử lại dẫn người xây dựng đê đập, dứt điểm mấy trăm năm cứ đến mùa hè đê đập lại vỡ.
Mới qua mấy ngày, Tam hoàng tử Ngụy Nghiên lấy dùng thủ đoạn bắt được mật thám, trực tiếp bêu đầu thị chúng, trong quân ai cũng đều cảm thấy bất an.
Thẩm Du Khanh chuồn êm ra phủ, phố xá náo nhiệt, chợt váo ngựa lướt qua, người đi đường né tránh, sặc đầy bụi đất.
Nàng giương mắt nhìn kỹ xem, người trên ngựa mặc áo giáp đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, mắt đen tóc đen, khí thế bức người.
"Đó chính là Tam hoàng tử!"
"Còn không phải sao! Nghe nói vài ngày trước Tam hoàng tử lĩnh quân như thần, nhìn thấu gian kế bọn Man di, tự mình dẫn người bức Man di khỏi biên cảnh."
"Đúng là thiếu niên anh tài."
Ông già râu tóc bạc trắng đứng cạnh liên tục cảm thán, Thẩm Du Khanh nhìn theo bóng hình kia.
Sắc trời hơi tối, Thẩm Du Khanh mua hai bánh bao hoa quế liền trở về.
Trên đường náo nhiệt như cũ, cách không xa có một bà lão nằm trên mặt đất, bộ mặt tái nhợt, người vây xem không ít nhưng không ai tiến lên xem.
Thẩm Du Khanh tay cầm theo bánh chen vào, đôi mắt chăm chú nhìn bà lão, nhìn qua một vòng đánh giá đã hiểu rõ. Nàng đến bên cạnh chỗ người bán mua một chén trà lạnh, lại lách trong đám người, tay áo rút ra châm bạc bấm vào huyệt đạo của bà lão, người đó tỉnh dần, nàng lại đỡ uống bát trà, chỉ trong chốc lát, bà lão đã hoàn toàn tỉnh lại.
Người xem xung quanh thấy là một cô gái trẻ đến cứu người, không khỏi tấm tắc khen.
Thẩm Du Khanh muốn chạy nhanh trở về nên không ê a, mới vừa lác qua đám người thì cẳng tay đã bị người kéo lại, nàng nhíu mày nhìn người nọ.
Thiếu niên kia một thân áo giáp đen, mày rậm đen nhánh, sống mũi cao thẳng, mắt nhìn nàng chăm chú, trong đó ẩn chứa thần sắc nàng không quá rõ.
Thẩm Du Khanh cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng vì sốt ruột muốn về nên cũng không hỏi nhiều, dùng sức hất tay, nhưng hắn vẫn kéo không bỏ.
"Khanh Khanh..." Thiếu niên mở miệng, yết hầu trượt xuống, mắt đen thâm sâu như nước.
Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, trán nhăn lại, "Ngươi là ai?"
Ngụy Nghiên nín thở, nắm chặt bàn tay nàng, lúc sau mới bớt sức, khóe miệng nhếch lên, trong mắt cố mang nét cười không rõ, "Phu quân tương lai của nàng."
...
Ba ngày sau, đoàn người rời Uyển Thành.
Thẩm Du Khanh ngồi ở thùng xe, trong tay nắm ngọc bội mà ngẩn ngơ.
Hôm qua lúc nàng trộm chạy khỏi phủ lại gặp người nọ.
Hắn đưa nàng đến thành Tây chơi, dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, làm điểm tâm ngon miệng. Hắn giống rất hiểu sở thích của nàng.
Thẩm Du Khanh không rõ cảm giác quen thuộc từ đâu ra, chỉ cảm thấy bên cạnh hắn thật tự do tự tại, giống như vốn đã nên như thế.
Ngọc bội trong tay này cũng là hắn đưa, lúc ấy nàng khăng khăng muốn tự cưỡi ngựa, không biết hắn từ đâu mang đến một con ngựa con nâu đỏ, Thẩm Du Khanh lên ngựa liền chạy, hắn ở phía sau đi theo, nàng đuôi mắt đảo qua, trong mắt thấy hắn đang cười..
Lúc chia tay hắn liền tặng cho nàng ngọc bội, trên có khắc hai hàng chữ, "Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ."
Thẩm Du Khanh tròng mắt khẽ nhúc nhích, nhớ lại câu nói kia của hắn, "Phu quân tương lai của nàng", hừ lạnh một tiếng, trong miệng nói thầm: "Đăng đồ tử!"
...
Năm ấy Thẩm Du Khanh đến tuổi cập kê, Thẩm gia không vội vàng thu xếp hôn sự, người lui tới đã đạp vỡ gạch cửa Thẩm phủ.
Vương thị mỉm cười mở cửa vào nhà, "Oản Oản, công tử Lý gia tới, con muốn gặp không?"
Thẩm Du Khanh nhấp môi, "Nương cứ như vậy muốn đem con gả đi sao."
Vương thị phất tay áo ngồi cảnh giường, ngón trỏ gõ chóp mũi Thẩm Du Khanh, "Con là tim gan của nương, sao mà nỡ được?", lại nói: "Oản Oản, con đối Hành Nghiêm tiên sinh..."
Thẩm Du Khanh buông sách ra, "Nương, nương nghĩ gì vậy, Tiên sinh chỉ là tiên sinh của con thôi."
Vương thị than một tiếng, không nói chuyện nữa, cũng không biết ai có thể quản nổi tính tình này của nàng.
Việc hôn nhân của Thẩm Du Khanh cứ kéo dài, không phải nàng không muốn, chỉ là nhìn mấy người kia không có ai hợp ý nàng, cho đến khi Hoài An Vương hồi kinh, nghe nói Hoài An Vương tự mình xin Hoàng Thượng ban chỉ, cầu thú con gái út Thẩm gia.
Năm đó khi chia tay, Thẩm Du Khanh vô tình tìm hiểu được thân phận của người nọ, nhưng cũng chỉ nhìn ra được hắn có thân thế hiển hách, nhưng quanh năm xa cách, tướng mạo hắn như nào nàng đã sớm quên sạch sẽ.
Thẩm Du Khanh tiếp chỉ, về phòng lấy ngọc bội ra từ tráp, ánh mắt hơi động, môi nhấp, lẩm bẩm ra tiếng, "Là ngươi sao?"
Nàng nghe nói năm đó Tam hoàng tử Ngụy Nghiên đóng quân ở Uyển Thành, sau khải hoàn về triều lại tự mình xin đi trấn thủ biên quan, Ngụy Nghiên tên tự chính là Hành Chỉ.
Đêm trước đại hôn, Thẩm Du An kéo Thẩm Du Khanh đi chùa miếu cầu phúc.
Buổi trưa nghỉ ngơi Thẩm Du Khanh tự mình đi ra phía sau núi.
Núi rừng xanh um, có tiếng ve kêu chim hót.
Trong không gian yên tĩnh chợt vang tiếng người, nam nữ [email protected] hoan, th ở dốc, Thẩm Du Khanh nhíu mi dừng bước.
Sau núi hẻo lánh, không có ai, Phật môn là nơi thanh tịnh, sao lại có người hành sự như thế.
Thẩm Du Khanh không đi phía trước nước, nàng dừng chân, cánh tay chợt bắt lấy, có người kéo nàng sau thân cây, bỗng
dưng đập vào mắt là một đôi mắt thâm thúy.
"Còn nhận ra ta không?" Người đàn ông nhấp môi mỏng, miệng hiện lên ý cười.
Lòng bàn tay hắn còn nắm lấy cánh tay nàng, ngày mùa hè nóng bức, chỉ cách một tầng lụa mỏng, nàng có thể cảm nhận lòng bàn bàn tay thô ráp cực nóng của hắn.
"Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ."
Thẩm Du Khanh ký ức dừng lại ở Uyển Thành, nhưng thấy rõ trong mắt hắn như nhất định phải được lại không muốn cho hắn đắc ý.
"Ngươi là ai? Ta sao còn nhớ rõ được." Nàng tránh cánh tay, trừng hắn,"Đang rõ như ban ngày, thỉnh công tử tự trọng."
Ngụy Nghiên hiểu rõ nhất nàng miệng lưỡi sắc bén, không chút để ý mà cười cười, lòng bàn tay cọ xát, "Tháng sau thành hôn rồi, cùng phu quân của nàng thì xa lạ cái gì?"
Thẩm Du Khanh trong lòng vừa động, tức khắc hiểu rõ ý hắn, quả thực đều là hắn tính kế.
Trong rừng tiếng th ở dốc càng lúc càng lớn, Thẩm Du Khanh khuôn mặt trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, tâm tư nàng đều dồn một chỗ, không cảm nhận hô hấp trên đỉnh đầu càng thêm nóng rực.
Thẩm Du Khanh không nghĩ gì lại đi xuống, vừa đi thì bỗng nhiên bị hắn kéo lấy vòng eo, ôm vào trong ngực, nụ hôn không kịp phòng ngừa rơi xuống trên môi.
Hắn ngậm môi nàng, vừa nồng nàn lại mãnh liệt, hô hấp triền miên càng thêm say đắm. Thẩm Du Khanh lông mi không khỏi run rẩy, muốn đẩy ra lại bị hắn ấn càng chặt.
"Ngụy Nghiên..." Thẩm Du Khanh mãi mới nói ra được một từ, lại bị hắn dùng sức áp xuống đi.
Hắn dùng lực mạnh, cứng như khối sắt.
Một lúc lâu sau, Ngụy Nghiên mới buông lỏng, Thẩm Du Khanh cánh tay mềm như bông, giống như đạp lên mây, nàng thở ra hơi, giận dữ liếc hắn một cái, "Vô lại."
Ngụy Nghiên dừng một chút, ánh mắt sâu kín, kích động không rõ cảm xúc, khiến người khác cũng không hiểu hắn nghĩ gì.
Hắn cọ cọ gương mặt nàng, lòng bàn tay chạm da thịt tinh tế mềm mại, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Khanh Khanh, giờ khắc này ta chờ đã lâu lắm rồi."
...
Ngày đại hôn hôm đó, nến đỏ cao, Thẩm Du Khanh nằm ở trên giường, không biết sao ngủ thiếp đi.
Nàng như lạc vào một giấc mơ, lúc tỉnh lại không nhớ rõ mơ thấy gì, giơ tay sờ khóe mắt, cũng không nước mắt rơi khi nào.
Cửa ngoài đẩy ra, Thẩm Du Khanh giương mắt hướng ra ngoài xem, Ngụy Nghiên một thân mặc hỉ phục, bên miệng cười tươi, mắt đen nhìn chằm chằm hướng nàng. Thẩm Du Khanh mất tự nhiên mà quay mặt đi, môi hơi nhấp.
Hắn đến gần, thấy đuôi mắt nàng hồng, hơi nhíu mày, "Sao lại khóc?"
Thẩm Du Khanh mạnh miệng đáp hắn, "Ai khóc."
Ngụy Nghiên cười cười, không khỏi sờ miệng, ngồi bên cạnh nàng, Thẩm Du Khanh cố ý nhích người, để lại cho hắn một cái bóng.
"Tính tình như thế nào một chút cũng không đổi." Ngụy Nghiên càng cười hơn, duỗi cánh tay ôm lấy eo nàng, cảm nhận được người trong lòng ngực chớp mắt cứng đờ, ôm càng chặt, tìm tay nàng nắm lấy, "Ta hiểu rõ nàng, nếu nàng không muốn gả cho ta đã sớm nghĩ biện pháp chạy."
Thẩm Du Khanh trong lòng phiền muộn, tức giận nói: "Hoàng thượng hạ chỉ, ta chạy chẳng phải liên lụy trong nhà hay sao."
"Đó là đồng ý gả cho ta." Ngụy Nghiên nhướn đuôi lông mày, nói rất nghiêm túc.
Thẩm Du Khanh nhịn xuống lửa giận, cắn môi, mở miệng, "Không biết xấu hổ."
Nàng đúng đang giận, người đàn ông này không nói hai lời liền xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, hỏi cũng không hỏi nàng. Nhưng kỳ quái chính là nàng cảm thấy mình đối với hắn không chút nào phiền chán, thậm chí đối cuộc hôn nhân này còn chút chờ mong. Thẩm Du Khanh bị chính ý tưởng này làm cho càng thêm bực mình, hắn đoán rõ nàng.
Ngụy Nghiên mặc kệ tính tình của nàng, để nàng tùy ý mắng, thấy nàng không nói mới mở miệng, "Mắng đủ rồi thì có phải nên làm chuyện khác không nhỉ?"
Thẩm Du Khanh nghe ra ý tứ của hắn, không khỏi cãi lại, "Ai muốn làm cùng chàng!"
"Nơi này ngoại trừ nàng ra ta còn có người khác hay sao?" Ngụy Nghiên cười tươi, mắt đen có thần, không thấy chút men say nào cả.
Thẩm Du Khanh không tránh được hắn ôm chặt, đẩy cũng không được, trừng hắn liếc mắt một cái.
Ngụy Nghiên làm như không thấy, da mặt dày dường như khẽ chạm chóp mũi nàng, lẩm bẩm mà gọi, "Khanh khanh."
Thẩm Du Khanh mơ hồ nhớ lúc mình ngủ đã gần nửa đêm về sáng, đang lúc buồn ngủ, nàng lại lần nữa rơi vào cảnh trong mơ kia.
Gió thổi mãnh liệt, đại mạc mênh mông, xe ngựa lộc cộc đi, một con tuấn mã lao nhanh tới, hán tử mặt đen tay cầm trường đao, mặt mũi hung tợn hướng về phía đoàn người đến Mạc Bắc, hét lớn, "Người từ đâu đến đây?"
...
Ba tháng sau, cổng thành Thượng Kinh mở rộng ra, một hàng xe ngựa ra khỏi kinh thành.
Sáng sớm đông đúc người, Thẩm Du Khanh mấy ngày gần đây ngủ không được tốt, lúc này không có tinh thần gì mà dựa vào giường, trong lòng ngực đặt một quyển sách, đôi mắt khép lại.
Màn xe xốc lên, lộ ra một đạo quang, Thẩm Du Khanh nhíu mi, giơ tay che qua. Ngụy Nghiên cong môi cười cười, khom lưng tiến vào trong xe ngựa.
Hắn xoa mặt người trên giường, "Chậc, đêm qua mệt thành như vậy sao?"
Thẩm Du Khanh càng không kiên nhẫn, một phen đẩy tay đang xoa của hắn.
Ngụy Nghiên bị nàng đánh cũng không biết giận, nằm cạnh nàng, cánh tay dài ôm người đẩy vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, "Có hối hận không?"
Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, "Giờ hối hận còn kịp sao?"
Ngụy Nghiên hôn một cái lên môi nàng, "Không còn kịp nữa rồi, có trói cũng muốn trói nàng qua đây."
"Vô lại." Thẩm Du Khanh giận hắn.
Một sớm quen biết, đúng như người cũ gặp lại, chuyện xưa của bọn họ là 10 năm sinh tử, cũng là 3 kiếp lưu luyến si mê. Nhưng may mắn chính là, kiếp này vừa gặp đúng lúc, hoa nở đúng thì, trăng tròn không khuyết, đôi lứa bên nhau.