——- Thời hạn xung hỉ bao lâu?
Bên này Quý Chi Lâm đang dò hỏi pháp sư.
Kỳ thật căn bản hắn không tin trò này có thể hữu dựng, đã là năm nào rồi, sử dụng phong tục cổ hủ chuyển nguy thành an này để kết hơn còn hữu dụng sao?
Nhưng ở Quý gia, ông Quý chính là một sự tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh(1), ông Quý nhất định phải cố cứu ngựa chết cho sống lại, tất cả mọi người đêu chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ông.
(1) Nhất ngôn cửu đỉnh 一言九鼎: Hình dung một câu nói có thể có tác dụng trọng đại.
Đáp án được gửi tới là một năm.
Một năm........
Quý Chi Lâm hô hấp dồn dập.
Nói cách khác, nếu như sau một năm anh hai vẫn chưa tỉnh, ông nội chắc có khả năng sẽ cân nhắc việc giải trừ hôn sự, dù sao những người trong vòng muốn gả cho Quý gia, so với Ninh gia thì hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều.
Nếu như không phải bát tự phù hợp, ông nội cũng không có khả năng sẽ suy xét đến Ninh gia.
Phòng thay đồ bị đẩy ra, hai thành viên của đội bóng rổ thấy Quý Chi Lâm rốt cuộc cũng ra cửa rồi, nhưng sắc mặt vẫn có chút sa sút, tò mò hỏi: "Quý thiếu, sao gần đây Ninh Tuy không đến tìm cậu vậy?"
Có mâu thuẫn gì rồi?
Khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, trong khoảng thời gian này Quý Chi Lâm quẫn trí đến mức hắn thậm chí không muốn tham gia vào trận đấu bóng rổ.
Những lời này vô ý đâm một nhát dao vào vết thương của Quý Chi Lâm.
Mặc dù chuyện Ninh Tuy và Quý Úc Trình kết hôn đã được đưa tin, nhưng Quý Úc Trình không phải người của S đại, ngoại trừ một số ít người đặc biệt chú ý đến tin tức này, đại đa số sinh viên vẫn không biết đến chuyện này.
Điều này khiến cho rất nhiều người trong trường cảm thấy kỳ lạ, trước kia nơi nào có Quý Chi Lâm thì sẽ có Ninh Tuy, nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, không nhìn thấy Ninh Tuy xuất hiện bên cạnh Quý Chi Lâm lần nào.
Lẽ nào chia tay rồi? Rốt cuộc Quý Chi Lâm cũng đến với Ninh Viễn Minh?
Những người theo đuổi Ninh Tuy trong trường đều bắt đầu rục rịch hành động.
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Quý Chi Lâm cất điện thoại, buồn bực cầm túi rời khỏi phòng thay đồ.
Tự tay dâng người yêu của mình cho anh trai mình, chuyện này nói ra cực kỳ mất mặt, Quý Chi Lâm không muốn cho người trong trường biết quá nhiều.
Ngày đó nghe những lời mà Ninh Tuy nói, ban đầu kỳ thật đầu óc hắn có chút ong ong, căn bản không thể suy nghĩ được gì.
Nhưng qua vài ngày bình tĩnh lại, hắn cảm thấy những gì Ninh Tuy nói hoàn toàn đang đấy Quý Úc Trình ra làm ra chắn!
Nếu như thật sự vì Quý Úc Trình mới tiếp cận mình, tại sao khi hắn chơi bóng rổ lại đưa nước cho hắn, khi mình muốn ăn cái gì cậu sẽ nhanh chóng đi mua về.
Nếu đó là sự thật, vậy tại sao trong ba năm quen biết, Ninh Tuy chưa lần nào từng nhắc đến anh hai trước mặt hắn?
Không chỉ như vậy, trong thời gian Ninh Tuy và anh cả kết hơn, hắn cũng không nhìn thấy Ninh Tuy lộ ra dáng vẻ vui vẻ nào khác, hoặc là không có bất cứ biểu hiện thân mật nào với anh cả.
Khẳng định chỉ là đang lợi dụng Quý Úc Trình mà thôi, nửa chữ hắn cũng không tin!
Hoặc là còn có một khả năng khác nữa —- Ninh Tuy bị lão gia tử ngấm ngầm cảnh cáo.
Dựa vào việc lão gia tử coi trọng trình độ Quý Úc Trình như thế nào, làm sao có khả năng sẽ cho phép Ninh Tuy tiếp tục liên lạc với mình khi biết được mối quan hệ trước đó của hắn và Ninh Tuy?
Toàn bộ người làm trong Quý gia đều là con mắt của lão gia tử, nói không chừng Ninh Tuy sợ những người đó nhìn thấy, sau đó báo cáo với lão gia tử, cho nên mới đẩy hắn ra như vậy?
Quý Chi Lâm cảm thấy khả năng sau là rất cao.
Ninh Tuy căn bản chính là một người rất biết chịu đựng, sẽ nuốt tất cả những bất bình vào trong.
Quý Chi Lâm nhịn không được thu dọn đồ đạc, quay về nhà cũ Quý gia một chuyến.
"Đều đi ra nước ngoài rồi?" Quay về Quý gia liền phát hiện trong biệt thự không có một người nào, chỉ có một tài xế.
Tài xế nói: "Đúng vậy, nhị thiếu gia, lão gia đã liên hệ với mấy vị chuyên gia nước ngoài, nói có thể có hy vọng chữa khỏi cho đại thiếu gia."
Cư nhiên không có người nào thông báo với hắn tiếng?
Sắc mặt Quý Chi Lâm có chút khó coi, trực tiếp đi vào biệt thự.
Quý Úc Trình căn bản không có hi vọng nào! Trong lòng lão gia tử chẳng lẽ không rõ sao? Mấy năm nay ông đến bao nhiêu quốc gia, tìm bao nhiêu chuyên gia? Mỗi lần đều hữu dụng?
Thà rằng trông cậy vào một người thực vật không có chút hi vọng nào tỉnh lại, cũng không cho phép hắn động vào chuyện của công ty....
Quý Chi Lâm nghiến răng.
Bất quá không sao, hắn nở nụ cười.
Khắp nơi ở Giang thành đều có tai mắt của Quý lão gia tử, nhưng ở nước ngoài, hẳn là có thể tìm được cơ hội ở bên Ninh Tuy....
Nghĩ đến đây, Quý Chi Lâm không khỏi lấy điện thoại ra, đặt một tấm vé máy bay.
..........
Bên này, Ninh Tuy quay lại phòng bệnh.
Có một cơ sở lý thuyết cho rằng, nếu như nhìn hai người liên tiếp cùng một lúc, nếu như người sau khiến bạn kinh ngạc, đều đó có nghĩa ngoại hình của người sao chắc chắc hơn người trước.
Ninh Tuy nhẹ nhàng đặt đồ trong tay xuống sô pha bên cạnh cửa sổ, sau đó đi tới bên cạnh giường bệnh liếc nhìn lão công thực vật của mình.
Người trên giường bệnh có làn da trắng lạnh mịn màng tựa như gốm sứ, sống mũi cao thẳng là cực phẩm đặc biệt hiếm có, long mày có chút mỏng nhưng rợi tóc đen trước có một loại cảm giác sắc bén, làm hắn trẻ trung đi vài năm tuổi.
Xét cho cùng vẻ đẹp phương đồng vẫn hơn một chút, đầu tiên là lỗ chân lông không to bằng anh chàng tóc vàng đẹp trai kia.
"Tôi lại một lần nữa bị vẻ đẹp trai của người chồng thực vật làm cho kinh diễm." Ninh Tuy nói với 001.
001: "Bản quan đồng ý với nhận định của A Tuy lão sư, mặc dù anh chàng đẹp trai tóc vàng kia trông sáng sủa hơn, nhưng bàn về mặt vẫn là Quý Úc Trình cao hơn một bậc."
"Ha ha, A Tuy lão sư kết hôn quả nhiên không lỗ vốn!" Ninh Tuy vui mừng khôn xiết, đầu ngón tay sờ khuôn mặt tuấn tú của Quý đại thiếu gia.
Quý Úc Trình nằm ở nơi đó, trong lòng vừa tức vừa giận.
Nực cười, vừa rồi đi xem nam nhân khác, hiện tại còn tới sờ mặt hắn?
Đối phương rất đẹp trai đúng không, cũng là một người thực vật, còn có mái tóc màu vàng.
Không những thế cũng có thể thỏa mãn tính kiểm soát của cậu, mà còn có thể làm cậu hưởng thụ được khẩu vị của người thực vật khác.
Nếu như Quý đại thiếu gia động đậy được, lúc này nhất định sẽ lạnh lùng ngoảnh mặt đi, nhưng đáng tiếc hắn không thể, chỉ có thể ở chỗ này tiếp nhận sự trêu ghẹo của vợ nhỏ.
Ưu tư của hắn không có cách nào khiến Ninh Tuy cảm nhận được, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất.
Ninh Tuy hoàn toàn không biết trong đầu lão công thực vật của mình đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cậu đi qua vặn máy sưởi lên vài độ, sau đó quay trở lại bên giường Quý Úc TRình, đắp chăn lên cho Quý Úc Trình rồi lấy sách trong túi ra, ngồi xuống bắt đầu ôn bài.
Ôn tập môn học xong, Ninh Tuy nhận được tin nhắc mà Phương Đại Thành gửi trong nhóm.
Học kỳ trước cậu đăng ký tham gia vào một hội trại tình lữ do khoa đối ngoại năm ba tổ chức, vốn dĩ chỉ cần mang theo một bạn cùng phòng đến cổ vũ cho đàn anh, nhưng không nghĩ tới học kỳ này lại tổ chức thật, thời gian đã được quyết định vào tuần sau.
"Hủy giúp em đi." Ninh Tuy trả lời.
Cậu và Quý Chi Lâm chia tay rồi, Quý Úc Trình lại không thể đi.
Nghĩ một lát cậu lại thêm một câu: "Trả tiền cho em!!!"
Phương Đại Thành gửi một biểu tượng cảm xúc khóc: "Học trưởng nói có thể không đi, nhưng tiền đã trả cho bên sự kiện rồi, không thể trả lại."
"........!Vậy thì đi." Một mình không phải không thể đi, có thể cùng bạn cùng phòng đến đó chơi cũng được.
Phí đăng ký là hai nghìn tệ, không được lãng phí.
Phương Đại Thành vừa phun tào mức độ yêu tiền khiến người giận sôi của Ninh Tuy, vừa giúp Ninh Tuy điền tên trong nhóm hoạt động.
Cất điện thoại, Ninh Tuy thu sách vẻ vào trong túi, đi tới bên cửa sổ hít thở không khí, có chút chán nản lấy cuốn phác thảo của mình ra.
Vốn định vẽ một bức tranh phong cảnh bên ngoài, nhưng bên ngoài bệnh viện toàn bộ đều là tòa nhà cao ngất, cũng không có gì đẹp, còn không đẹp bằng lão công thực vật của mình.
Cậu không nhịn được quay lại bên giường bệnh, bắt đầu vẽ Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình nằm trên giường, chỉ nghe thấy tiếng lật sách, một lúc lại nghe âm thanh trả lời tin nhắn, qua một lúc lại nghe tiếng bút chì lướt trên giấy, không nhịn được gọi 009 ra: "Em ấy đang làm gì?"
009: "Đây là lần thứ năm anh hỏi cùng một câu hỏi trong một ngày."
Rõ ràng khi vợ nhỏ mới gả cho hắn, hắn còn ghét bỏ, sao bây giờ giống như bị vợ nhỏ đồng hóa luôn vậy, bộ dáng y như hoang tưởng lúc nào cũng hỏi.....!đương nhiên 009 không dám để những lời này xuất hiện trong đầu Quý đại thiếu gia.
Quý Úc Trình cười lạnh: "Tôi không thích cậu ta, chồng quan tâm vợ đang làm gì, có vấn đề gì sao?"
009: ".....!Có hỏi anh thích cậu ta hay không đâu."
Quý Úc Trình: "........."
Thấy sắc mặt Quý đại thiếu càng càng càng âm trầm, 009 rụt cổ vội vàng chuyển đề tài: "Vợ anh đang vẽ một người đàn ông....."
009 nhìn kỹ hơn, lại nói: "Có chút xấu."
"....." Tâm tình Quý Úc Trình đột ngột trở nên gay go hơn: "Chắc không phải là thằng nhóc ban nãy đấy chứ? Tóc màu vàng đúng không?"
Đồ xấu xí kia cũng đáng để vợ nhỏ nhớ mãi không quên sao, còn vẽ tranh lại nữa?
009: "Cậu ta dùng sách phác thảo, vẽ bằng bút chì không có màu sắc, không biết là ai...."
Lời còn chưa dứt, 009 nhìn thấy Ninh Tuy vẽ đến tay