Ninh Tuy nói: "Trời mưa rồi, có thể đưa Quý Úc Trình vào trong trước không?"
Quý Úc Trình đang chờ đợi hốc mắt Ninh Tuy ẩm ướt bỗng nhiên sững người.
Đã đến lúc nào rồi.
Hắn còn chưa nghe được lợi thú nhận của cậu mà?
Quản gia vội vàng chạy tới, che ô trên đầu Quý Úc Trình, đỡ lấy xe lăn từ trong tay Ninh Tiu đẩy Quý đại thiếu gia vào trong.
Ông Quý chán ghét nhìn đứa cháu trai vô dụng dưới chân mình, tức giận đến mức suýt chút nữa muốn đá hắn, nhưng vẫn phải nhịn, lạnh mặt thu chân về.
Vào phòng khách, ông Quý ngồi xuống sofa, cũng không nhìn người hầu pha trà, hiển nhiên chỉ chờ câu trả lời của Ninh Tuy.
Cuộc hôn nhân này ban đầu chỉ để xung hỉ, người gả vào có tình cảm với Quý Úc Trình hay không không quan trọng.
Ninh gia nói Ninh Tuy nguyện ý, ông mới chủ trương cuộc hôn nhân này.
Nếu như bản thân Ninh Tuy thật sự không nguyện ý, ông còn có thể cố ép hay sao? Ông lại không phải hoàng đế bảo thủ thời phong kiến gì đó!
Tình cảm có thể vun đắp, mấy ngày trước Ninh Tuy đặc biệt ra nước ngoài để chăm sóc Quý Úc Trình, không chứng minh được phần này sao?
Ông đương nhiên hy vọng Ninh Tuy có thể nảy sinh tình cảm với Quý Úc Trình, như vậy chăm sóc sẽ càng dụng tâm hơn.
Nhưng nếu như lời Quý Chi Lâm nói là sự thật, là ông chia cắt đôi uyên ương, vậy ông tất nhiên sẽ giải quyết sự việc này.
"Nếu cậu lựa chọn Chi Lâm, vậy kỳ hạn vừa đến, ta sẽ cho phép cậu ly hôn với Úc Trình."
Quý Chi Lâm không ngờ ông cụ sẽ nói như vậy, trên mặt ngay tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng sau đó nghĩ lại, ông cụ dễ nói chuyện như vậy đều là vì Quý Úc Trình.
Ông cụ sẽ không chấp nhận cho một người vương vấn không dứt với em chồng ở bên cạnh Quý Úc Trình.
Trong lòng Quý Chi Lâm có vài phần oán hận.
......!Tại sao Quý Úc Trình đã trở thành người thực vật rồi, ông nội vẫn còn bất công như vậy?
"Ly hôn?" Ninh Tuy còn chưa ngồi xuống liền bị lời nói của ông Quý làm cho sửng sốt.
Quý Chi Lâm lập tức nhìn về phía Ninh Tuy.
Cậu cũng nhất định chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến sắp có thể bù đắp lỗi lầm, giành lại được người yêu về lại bên cạnh, máu trong người Quý Chi Lâm tức khắc sục sôi.
Quý Úc Trình không thể nhìn thấy biểu tình cảu Ninh Tuy, cũng không nghe được giọng điệu trong câu nói này.
Vô ý thức căng chặt dây thần kinh.
Nhưng giây tiếp theo, Ninh Tuy nắm chặt tay Quý Úc TRinh, bộ dạng giống như sợ bị tách khỏi: "Cháu không ly hôn!"
Quý Chi Lâm thiếu chút nữa nghẹn họng: "......"
Đợi phát ứng lại hắn vừa tức vừa lo lắng.
Ninh Tuy em ấy đang làm gì vậy, rõ ràng đây là một cơ hội tốt, sau lần này nếu muốn rời khỏi Quý Úc Trình lần nữa sẽ rất khó!
Hắn nhịn không được nói: "Ninh Tuy, em suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói!"
Nếu không phải ông cụ đang có mặt ở đây, Ninh Tuy thật sự muốn đá Quý Chi Lâm một cái, vốn dĩ mọi chuyện đều đang vào quỹ đạo, mấy ngày trước ông cụ đối với cậu tốt hơn nhiều rồi, còn cho mình một tấm thẻ, hiện tại lại bị hắn quấy rầy, e rằng ông cụ lại nghi ngờ trình độ quan tâm của mình đối với Quý Úc Trình.
"Sao tôi phải nghĩ kỹ? Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi! Kỳ hạn có tới tôi cũng không ly hôn." Ninh Tuy lại nói.
Ông cụ hỏi: "Cậu chắc không?"
"Chắc chắn!" Ninh Tuy nói: "Nói thế này đi, mặc dù ở bên cạnh Úc Trình mới được non nửa tháng, nhưng......"
Mọi người đều đang nhìn, ở trước mặt nói lời này Ninh Tuy có chút xấu hổ, nhưng bây giờ không nói không được.
Thời hạn xung hỉ vừa đến, nếu như không thể làm cho Quý Úc Trình tỉnh lại, cho dù bản thân không muốn ly hôn, cậu cũng sẽ ép mình rời khỏi Quý gia.
Nhưng nếu thể hiện tình yêu với Quý Úc Trình, thì mọi chuyện sẽ khác.
Chỉ cần khiến ông cụ cảm nhận cháu dâu là mình, cậu mới có thể ở bên cạnh Quý Úc Trình lâu dài được.
Ở bên cạnh Quý Úc Trình lâu dài thì có nghĩa tiền sẽ vĩnh viễn không mất đi.
"Nhưng cháu đã yêu anh ấy rồi!"
Ninh Tuy hít sâu một hơi, liều mạng nói: "Lần trước ngài cũng nhìn thấy rồi, hiện tại cháu không thể rời khỏi anh ấy dù chỉ một ngày!"
"Rời khỏi anh ấy còn khó hơn khiến cháu chết!"
Ninh Tuy nói ra làm người xung quanh kinh ngạc.
Bầu không khí đột nhiên im bặt.
Ông cụ đã là ngoài hơn bảy mươi tuổi rồi, nửa thế kỷ nay chưa từng nghe thấy lời thẳng thắn như vậy, tay cầm đầu quải trượng thiếu chút nữa run lên, cùng quản gia hai mắt nhìn nhau, hai người đều cố gắng dùng vẻ mặt nghiêm túc che đậy ý cười trong mắt.
Quản gia nghĩ thầm, huống chi, ông còn không dám nói cho lão gia tử về chuyện thiếu phu nhân ghen tuông đuổi vị Khúc tiểu thư ra khỏi Quý gia.
Cả người Quý Chi Lâm đều không tốt, thậm chí giống như bị tiếng sét trong trời trong đánh trúng.
Hắn liếc nhìn Quý Úc Trình đang an ổn ngồi trên xe lăn, lại nhìn Ninh Tuy cư nhiên đỏ mặt thẹn thùng, cuối cùng tầm mắt dừng trên tay nắm chặt của bọn họ, tưởng chừng như hốc mắt sắp bị nứt, vành mắt cũng đỏ lên: "Sao em có thể thích anh trai của anh được?!"
Vậy hắn tính là gì?!
Ba năm tính thế nào?
Hắn không tin!
Ninh Tuy nhất định là đang nói dối, chửng lẽ trong lòng có khổ sở gì đó?
Rõ ràng vào ngày đó ở trong quán cà phê còn lộ ra vẻ thương tâm.
"Em ——."
Ninh Tuy vội vàng ngắt lời hắn: "Chuyện đã qua thì cho qua đi, con người phải hướng về phía trước, tôi quan tâm đến tương lai nhiều hơn."
Quý Chi Lâm quả thân không biến hiện tại mình nên chấn kinh hay nên tức giận.
Rõ ràng hắn không tiếc mọi giá ở trước mặt ông nội giành Ninh Tuy về tay, nhưng tại sao Ninh Tuy vẫn như vậy?
Rõ ràng chỉ cần Ninh Tuy gật đầu vào lúc này, bọn họ liền có thể quay lại một ngày trước khi chia rẽ ngã đường?
Đầu óc rối bời, làm hắn chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: "Làm sao em có thể thích anh trai anh?"
Rõ ràng Quý Úc Trình bây giờ chỉ là một người thực vật.......
"Sao lại không thể, tôi đã yêu anh ấy từ lâu rồi."
Thấy Quý Chi Lâm vẫn mở to mắt không tin, Ninh Tuy chỉ đành cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Quý Úc Trình cho hắn xem.
"Tôi bây giờ đã đạt được tâm nguyên, vẫn hy vọng em chồng thành toàn cho bọn tôi, về sau đừng đột nhiên xông ra hồ ngôn loạn ngữ nữa, sẽ cho chúng tôi rất nhiều phiền phức."
Quý Chi Lâm: "....."
Tâm trí Quý Chi Lâm hoàn toàn sụp đổ, nhìn chằm chằm vào Ninh Tuy và Quý Úc Trình, sắc mặt trắng bệch như giấy dán tường.
"E hèm." Lão gia tử nhìn không nổi nữa.
Những người trẻ tuổi không chỉ thẳng thắn trong ngôn ngữ, mà động tác cũng dũng khí thẳng thừng như vậy, thật khiến người già phải đỏ mặt.
"Nếu đã như vậy." Ông quay đầu, thay sang vẻ mặt nghiêm nghị nói với Quý Chi Lâm: "Sau này con không được hoang đường như vậy nữa, Ninh Tuy đã là chị dâu của con, con phải cách xa chút! Không có chuyện gì thì đừng quay về nhà cũ!"
Quý Chi Lâm: "...." Ngay cả nhà cũ cũng không cho hắn về?!
Cuối cùng cũng qua một kiếp nạn, Ninh Tiu nhớ lại những gì mình vừa nói, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thật sự không muốn ở đây dù chỉ một giây nữa, cậu vội vàng nói với lão gia tử một tiếng rồi đẩy Quý Úc Trình lên lầu.
Vừa vào thang máy, bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh.
Chỉ còn lại Ninh Tuy và Quý Úc Trình.
Nếu như Ninh Tuy nhìn xuống lúc này, sẽ phát hiện tai của lão công thực vật của mình lại đỏ lên.
Lần trước thì không tính, khi chỉ có Quý Chi Lâm có mặt, Ninh Tuy nói những lời này với Quý Chi Lâm, hắn chỉ cảm thấy Ninh Tuy đang lấy mình làm lá chắn để trả thừ Quý Chi Lâm.
Nhưng lần này....!rõ ràng có thể được cơ hội trở về bên cạnh em trai ngu ngốc kia của mình, nhưng cậu vẫn lựa chọn ở bên mình, hơn nữa còn lớn tiếng tuyên bố với mọi người......
Nội tâm Quý Úc Trình vừa thích lại không biết phải làm sao.
Vui mừng với những điều mà vợ nhỏ nói, nếu như lần trước hắn chỉ tin 40-50%, thì lần này hắn đã tin hoàn toàn.
Trước kia không phải không có người xu nịnh lấy lòng Quý Úc Trình, nhưng mấy người đó đa phần đều vì tài sản của Quý gia, còn mấy phần dành cho hắn, sợ rằng chính những người đó cũng không nói rõ được.
Cho dù là nhắm vào hắn, nhưng sau khi hắn gặp tai nạn biến thành người thực vậy, phần lớn đều quay đầu bỏ cuộc.
Lần đầu tiên có người bày tỏ tình cảm với hắn một cách kiên định nồng nhiệt thẳng thắn như vậy, dù hắn là một người thực vật cũng