Trong phòng ngủ im ắng không một tiếng động, chỉ có âm thanh dòng điện phát ra từ máy đo dấu diện sinh mệnh.
Nằm trên chiếc giường lớn là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc màu đen dày hơi xõa trước trán, lông mày tinh xảo tựa như được chạm khắc từ ngọc mài.
Có thể nhìn ra Quý gia đã bỏ ra rất nhiều tiền để duy trì cơ thể khỏe mạnh cho Quý đại thiếu, nước da hắn không khác gì người bình thường ngoại trừ có chút xanh xao ốm yếu, như thể chỉ đang nằm ngủ mà thôi.
Ninh Tuy là một nhan khống, vừa nhìn thấy dáng vẻ của vị Quý đại thiếu này lập tức sinh ra cảm giác thích cực kỳ.
Không nhịn được nghiêng người qua nhìn kỹ hơn....!quả thật là một khuôn mặt đẹp.
Quả nhiên là người có quyền lực lớn, cho dù đang lâm vào hôn mê nhưng từ nơi giữa hai lông mày toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo làm người không dám tới gần.
Hệ thống ghé mắt nhìn, cũng không nhịn được nói: "Tôi có thể hiểu vì sao lão gia tử không tiếc mọi giá chỉ muốn chữa tỉnh cho Quý Úc Trình rồi."
—— Cho dù Quý Úc Trình không có nửa dấu hiệu khôi phục, nhưng vẫn chờ đợi hai năm.
Rõ ràng biết còn tiếp tục làm như vậy Quý thị sẽ càng ngày càng không ổn định cũng không muốn giao lại cho Quý Chi Lâm.
Quý Chi Lâm ở trong giới nổi tiếng là thiên chi kiêu tử, dung mạo năng lực đương nhiên đều tốt, nhưng so với anh trai hắn....!vẫn có chút thua kém.
"Đúng vậy, A Thống." Ninh Tuy càng nhìn càng vui sướng, nói: "Hôn nhân này, kể ra cũng không thiệt thòi."
Quý Úc Trình được đắp chăn cẩn thận, chỉ có trên phần cổ là lộ bên ngoài, nhưng ở trong mắt Ninh Tuy lại có một sự hấp dẫn trí mạng, cậu không kiềm được đưa tay muốn chạm ào đôi môi hoàn mỹ kia của Quý Úc Trình....
"Kiềm chế, A Tuy." Hệ thống vội nói: "Bọn họ để cậu bước vào để nhìn Quý Úc Trình một cái, còn đang ở bên ngoài chờ cậu ăn tối đó."
"Sờ một chút thôi." Ninh Tuy vui rạo rực nói.
Người ta thường nói tiền tài là vật ngoài thân, đừng mưu cầu quá mức, nhưng đối với người ăn đói mặc rách từ nhỏ đến lớn như Ninh Tuy mà nói, ngoại trừ tiền ra cậu không có sở thích nào khác.
Nếu như lúc nhỏ có tiền, Tiểu Vũ sẽ không bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết, nếu như năm năm trước có tiền, cậu cũng sẽ mua một phần mộ tốt hơn cho bà.
Hiện tại Ninh Tuy có tiền nhưng những người mà cậu quan tâm đã không còn nữa rồi.
Điều duy nhất còn lại với cậu chỉ có sự hối hận khắc sâu cả đời.
Thứ gọi là tiền này....!Ai mà không thích chứ.
"Anh đừng tỉnh quá sớm...."
Nghe nói Quý Úc Trình là một người có bộ óc sự nghiệp, thanh tâm quả dục(1) hai mươi lăm năm, cho dù loại hình có hợp khẩu vị thì tuyệt đối cũng không phải chân ái của mình.
(1) Thanh tâm quả dục 清心寡欲: Giữ cho tâm tư thanh tịnh, không phát sinh dục niệm.
Hắn tỉnh lại khẳng định muốn ly hôn, thì mình phải đi chỗ nào khóc đây.
.......
Quý Úc Trình nằm trên giường hai năm, ngoại trừ hôn mê các cơ quan trong cơ thể tất nhiên không hề gặp bất cứ tổn thương nào.
Quý lão gia tử và những người khác cho rằng đó là tác dụng từ bệnh viện và các dụng cự trị liệu khác nhau hàng chục triệu, nhưng chỉ có Quý Úc Trình biết, mọi thứ đều là bởi vì trong lúc hấp hối hắn đột nhiên bị ràng buộc với một hệ thống.
Hệ thống gọi là 009 này có chút ăn hại, là sản phẩm sàng lọc, có khi trực tuyến có khi lại bị ngắt kết nối, không có khả năng giúp Quý Úc Trình tỉnh lại.
Nhưng nhờ vào 009, Quý Úc Trình làm một người thực vật không thể động đậy, luôn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Nghe có vẻ tốt hơn một chút so với bị hôn mê hoàn toàn?
Nhưng mà trên thực tế đây là một loại tra tấn tinh thần hoàn toàn khác.
Nó giống như bị nhốt trong một không gian tối tăm kín mít, có ý thức rõ ràng, có xúc giác, có thể nghe được nhưng cơ thể lại không thể cử động được—— ngay cả một ngón tay cũng không thể nhấc lên, con ngươi đến chuyển động một cái cũng không được.
Càng đáng sợ hơn chính là thân thể hắn căn bản không có dấu hiệu hồi phục, hắn chỉ có thể bỏ mặc bị nhốt trong bóng tối mỗi ngày, đơn giản là chìm vào giấc ngủ sâu không có cách nào giao tiếp với thế giới bên ngoài, tựa như bị kết án chung thân.
Quý lão gia tử coi đứa cháu có năng lực nhất của mình còn quý hơn cả đôi mắt, không cho phép bất kỳ ai ngoại trừ bác sĩ và hộ sinh chăm sóc, điều này khiến việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài của Quý Úc Trình trong hai năm qua chỉ quanh quẩn việc cơ thể được chăm sóc cho ăn hàng ngày—— thậm chí không lấy được một chút thông tin nào từ bên ngoài.
Người bình thường trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả khi không điên cũng bị ép cho điên lên.
Quý Úc Trình không phải người bình thường nhưng ý chí sinh tồn của hắn đã suy sụp phần nào trong suốt thời gian hai năm tù đày.
Nửa tháng chết, lão gia tử tử mã đương hoạt mã y(2), thảo luận về việc tìm một người có bát tự phù hợp xung hỉ cho hắn.
(2) Tử mã đương hoạt mã y 死马当活马医: Liều một phen, biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.
Chuyện này được bàn trước giường bệnh của Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình học đại học ở nước ngoài, luôn nghiêng về hướng thuyết vô thần, vì vật không tin vào tác dụng của việc xung hỉ gì đó, nhưng hắn là người thực vậy, ngay cả khi không thích cũng không có người nào biết hắn nghĩ gì.
Bằng cách này, Ninh Tuy đơn phương trở thành vợ hắn.
......
Trong lòng Quý thiếu gia cực kỳ kháng cự.
Trước khi tai nạn xảy ra hắn chỉ từng gặp Ninh Tuy một lần khi cắt băng khánh thành của công ty chi nhánh, lúc đó Ninh Tuy vẫn là người yêu của Quý Chi Lâm em trai hắn.
Chuyển gì xảy ra sau đó, như thế nào Ninh Tuy lại trở thành người được chọn, Quý Úc Trình không có cách nào biết được.
Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, Ninh Tuy gả cho hắn, người bày mưu tất nhiên không phải là cậu.
Có ai tâm cam tình nguyện gả cho người thực vật không thể động, không biết ngày tháng năm nào sẽ tỉnh lại không?
Rõ ràng biết hắn không sống được bao lâu vẫn nguyện ý gả, còn có thể làm được gì?
Chẳng gì ngoài tài sản của Quý gia mà thôi.
Người như vậy, trước mặt người có thể cẩn thận chăm sóc tốt cho người thực vật, nhưng chỉ sợ sau mặt nhìn người thực vật nhiều càng cảm thấy khó chịu.
Và hoàn toàn xác nhận phỏng đoán của Quý Úc Trình, Ninh Tuy vừa mở cửa bước vào không bao lâu đã nghe thấy câu nói đó.
—— "Anh đừng tỉnh quá sớm đó nha...."
Quý Úc Trình gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi.
Đây là đang nói tiếng người sao?
Quả nhiên nham hiểm y như trong tưởng tưởng của mình.
Nếu như lúc trước chỉ là khó chịu, thì giờ phút này chán ghét trong nội tâm Quý đại thiếu đã đạt đến đỉnh điểm.
Hắn lặng lẽ chờ Ninh Tuy diễn kịch bên cạnh giường một lúc, sau đó đi ra ngoài báo cáo với lão gia tử.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, hắn cảm giác có thứ gì đó rơi xuống môi mình.....
Lạnh lão, còn nhẹ nhàng xoa môi mình hai cái.
Thứ gì vậy?
Quý đại thiếu rất muốn cau mày.
Tiếp đến là gò má, sống mũi, lông mày...!lúc Quý Úc Trình phản ứng lại nhận ra thứ đó cư nhiên là tay của Ninh Tuy, chăn được vén lên, tay phải của hắn bị Ninh Tuy nắm lấy.
Sau đó, Ninh Tuy nắm tay hắn, đặt vào tay mình.......!xoa xoa liên tục nhiều lần.......
Nếu như Ninh Tuy chỉ dùng một tay nắm tay hắn, cảnh tương sẽ không trở nên kỳ quái như vậy, nhưng Ninh Tuy lại dùng cả hai tay......!Từ ngón cái đến cổ tay, từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, chạm vào chúng cẩn thận từng li từng tí.
Cơ thể của Quý Úc Trình đã lâu không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoại trừ y tá trong suốt hai năm qua, giờ trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Nơi lòng bàn tay bị xoa niết vừa tê dại vừa ngứa, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, linh hồn hắn bị nhốt trong cơ thể không tự chủ được khẽ run lên.
Quý Úc Trình: "......."
"Cậu ta đang làm gì vậy?" Sắc mặt Quý Úc Trình tái xanh.
009 nhảy ra suy tư nói: "Cậu ta đang sờ anh."
Quý Úc Trình: "......" Cần hệ thống tác nhà ngươi nói nhảm sao?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là người giúp việc tới gọi Ninh Tuy xuống ăn cơm.
Ninh Tuy lưu luyến buông tay Quý thiếu gia ra, giúp hắn đắp chăn cẩn thận.
Lúc trước khi ở bên cạnh Quý Chi Lâm, Ninh Tuy không dám làm ra hành động lớn mật như vậy, nhiều lắm cũng chỉ nắm tay, nếu không chẳng phải sẽ bị coi là bi3n thái hay sao?
Nhưng hiện tại Quý Úc Trình còn đang nằm trên giường lâm vào hôn mê bất tỉnh, cậu lại không cảm thấy mình đang cố tình làm bậy gì đó, thật sự quá thuận lợi.
Ninh Tuy càng nhìn lão công trong trạng thái thực vật trên giường càng thấy thích—— tất nhiên, cậu càng thích âm thanh nhận tiền của thẻ ngân hàng hơn.
Quý Úc Trình quả nhiên có năng lực mạnh, va chạm với hắn như vậy một lúc, liền nhận được số hạn mà cậu chỉ có thể nhận được từ trên người Quý Chi Lâm trong một tháng.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông trên giường có chút tái nhợt, không có gì thay đổi so với lúc cậu bước vào đây.
Tuổi trẻ vậy mà....!thật đáng tiếc.
Ninh Tuy thở dài, xoay người rời khỏi phòng.
Bữa tối là bữa cơm chung của các thành viên trong Quý gia, bố mẹ của Quý Úc Trình và Quý Chi Lâm bận rộn với công việc ở nước ngoài, cho nên sau khi tham dự bữa tiệc trưa xong họ liền rời đi, lúc này trên bàn cơm cũng chỉ có Quý lão gia tử và Quý Chi Lâm.
Trên bàn có một vài món ăn gia đình thanh đạm, rất hợp khẩu vị của Ninh Tuy.
Quý lão gia tử độc đoán nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ, mặc dù cưới Ninh Tuy vào cửa là vì để xung hỉ nhưng cũng không có ý định ép buộc Ninh Tuy và Quý Úc Trình ở chung trong một gian phòng.
Dù sao cháu trai mình cũng là người thực vậy, không thể viên phòng, không cần ép tiểu bối phải làm một số công phu ngoài mặt kia.
Thấy Ninh Tuy ngồi xuống, ông nắm chặt bàn xếp đá cẩm thạch, nói: "Ta đã nói dì Châu dọn một căn phòng cho cậu rồi, ở bên cạnh phòng Úc Trình, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, cậu không cần thu dọn cái gì hết."
Quý Chi Lâm vùi đầu ăn cơm, nhưng vẫn căng thẳng nghe lão gia tử nói, nghe lão gia tử nói như vậy, hắn nhắm mắt khẽ thở phào nhẹ nhõm, cục đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Hắn là người có bệnh sạch sẽ, mặc dù tự tay giao Ninh Tuy cho anh trai mình nhưng Quý Úc Trình tỉnh lại được hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Một hơi thở cuối cùng của Quý Úc Trình không còn nữa, Ninh Tuy vẫn sẽ là người của hắn.
Trước khi chuyện đó xảy ra, hắn không hi vọng Ninh Tuy có bất kỳ liên hệ nào với anh trai hắn.
Huống chi, Ninh Tuy bị éo gả thay, trong lòng nhất định cũng rất khổ tâm, tuyệt đối không muốn tự tay chăm sóc cho người thực vật đến ăn cơm mặc áo phải dựa vào người khác.
Cho cậu một căn phòng riêng, kỳ thật cũng tương đương với việc trở thành vợ trên danh nghĩa của Quý Úc Trình, nhưng trên thực tế không phát sinh bất cứ quan hệ nào.
Tâm tình cậu chắc cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút đi.
Nghĩ đến đây, Quý Chi Lâm ngẩng đầu, thương tiếc nhìn về phía người yêu cũ.
Nghe được lời của lão gia tử, Ninh Tuy hơi sửng sốt.
Tại sao lại ngây người ra rồi? Quá vui mừng sao?
Từ trước đến nay A Tuy vẫn luôn đặt suy nghĩ của mình lên mặt.....
Khi ý nghĩa này hiện lên trong đầu, Quý Chi Lâm cùng lắc đầu một cái.
Thì ra ở bên Ninh Tuy ba năm, Ninh Tuy không chỉ có tình cảm sâu đậm với hắn, trong trái tim hắn cũng đã vô thức dành rất nhiều chỗ cho Ninh Tuy.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mở miệng nói: "Nếu ông nội đã nói như vậy, vậy em......."
Lời còn chưa nói xong, Ninh Tuy đã nói: "A? Nhưng mà đã kết hôn rồi, vẫn nên ở chung phòng vẫn tốt hơn?"
Quý Chi Lâm:........
?????
Giọng điệu của Ninh Tuy thanh thoát: "Huống chi nếu buổi tối có việc gì xảy ra, có cháu ở bên cạnh cũng dễ chú ý hơn trong lúc hộ sĩ không tiện xử lý, ông nội người yên tâm đi.
Tuy không thành thạo lắm nhưng cháu sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Nói đùa, chia thành hai phòng thì sao sờ mó được lão công thực vật nữa.
Nói như vậy rất làm vừa lòng người, lão gia tử không khỏi liếc nhìn Ninh Tuy nhiều hơn một cái.
Ninh Tuy......!Em ấy đang nói cái gì vậy?
Quý Chi Lâm ngây ngẩn cả người.
Bất kể đang có sự hiện diện của lão gia tử, hắn không chút tiếng động cau mày nhìn Ninh Tuy.
Ninh Tuy dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng gắp một miếng măng tay, phảng phất coi như không nhìn thấy ánh mắt muốn nhìn thấu mình.
Vẫn còn đang