Quả nhiên sự tồn tại trên thế giới này vẫn yêu cầu một chút quyền lực.
Mười phút sau, người của phòng hành chính không chỉ tìm giám sát cho bọn họ, còn để bọn họ trực tiếp sao chép, chủ nhiệm khoa liên tục xin lỗi trợ lý Chu.
Sau khi đợi nhóm người Ninh Tuy rời đi, sắc mặt nam lão sư tái xanh nói: "Các cậu khiến tôi thật khốn khổ!"
Hai cán sự hội học sinh biết mình sai, mặc cho ông trách mắng, trong lòng lẩm bẩm: "Chuyện nhỏ như vậy, tại sao người của Quý thị lại đến?"
Một người trong đó tìm kiếm, đột nhiên nói: "Đờ mờ."
"Sao vậy?"
"Tôi, sao tôi lại tìm được tin tức Ninh Tuy và Quý Úc Trình kết hôn vào một tháng trước? Ninh Tuy kết hôn với Quý Úc Trình??! Tại sao trước đó tôi không hề nghe nói đến?!"
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều trắng bệch, trong lòng đồng thời lóe lên một từ: Hỏng bét.
..........
Dưới tòa nhà quản lý, trợ lý Chu nói: "Ninh tiên sinh, nếu còn chuyện gì xin cứ tìm tôi."
Ninh Tuy mỉm cười: "Tạm thời không còn chuyện gì nữa, cảm ơn, anh về trước đi."
Trợ lý Chu gật đầu, xoay người đi về hướng bãi đậu xe ngầm.
Phương Đại Thành có tiết, vì vậy mới vội vàng chạy đến, căn bản cho rằng sẽ nhìn thấy Tào Nặc và Ninh Tuy ngán ngẩm(1) đi ra, không nghĩ tới trong tay Ninh Tuy bất ngờ cầm một ổ cứng, hắn ngạc nhiên nói: "A Tuy thật sự lấy nó giúp cậu rồi?!"
(1) Nguyên văn 垂头丧气: Bộ dạng buồn bã ủ rũ do thất bại hoặc gặp bất lợi.
Tào Nặc ôm lấy Ninh Tuy mãnh nam gào khóc: "Hơn nữa còn chưa đến mười phút."
Một tháng trước khi biết Ninh gia muốn Ninh Tuy gả cho một người thực vật, hai người đều lo lắng Ninh Tuy nghĩ không thông, ra ngoài xảy ra chuyện gì đó, thậm chí còn có chút đồng tình với Ninh Tuy, lén lút thảo luận có nên khai thông tư tưởng cho Ninh Tuy hay không.
Nhưng hiện tại xem ra, gả cho một lão công thực vậy cũng rất có lợi.
Chưa kể lớn lên đẹp trai, dù có nằm cư nhiên cũng có thể dùng làm chỗ dựa!
Hai người bạn cùng phòng hưng phấn, nhưng Ninh Tuy lại có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ cậu gả cho Quý Úc Trình là muốn chiếm tiện nghi của Quý Úc Trình, không lợi dùng quyền của Quý Úc Trình trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Cũng may Quý Úc Trình là người thực vật không biết gì, nếu không biết bản thân thân là một người vợ có danh không phận lấy danh nghĩa của mình để giải quyết chuyện, không biết sẽ nghĩ bản thân thế nào.
Cáo mượn oai hùm(2) hay gì đó......
(2) Cáo mượn oai hùm 狐假虎威: có nghĩa là một người bắt nạt người khác bằng cách phô trương các mối quan hệ mạnh mẽ của một người.
Ninh Tuy có thể tưởng tượng ra Quý đại thiếu gia sắc mặt cao lãnh dùng ánh mắt ghét bỏ lạnh lẽo nhìn bản thân.
Sau khi thành công lấy được giám sát, ba người vội vàng quay về ký túc xá.
Bên này Quý đại thiếu gia đang nằm trong biệt thự cũng đang xem hình ảnh giám sát, nhưng hình ảnh giám sát này không phải hình ảnh giám sát kia, sau một thời gian ngắn nguồn điện bắt đầu không ổn định, 009 lại bị đóng băng.
Quý Úc Trình thấy Ninh Tuy gọi điện cho trợ lý Chu để giúp đỡ, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác mãn nguyện và ngọt ngào, hy vọng Ninh Tuy có thể lợi dụng hắn nhiều hơn.
Thời gian đầu vợ nhỏ muốn lợi dụng thân phận để xin giúp đỡ, điều này cho thấy trong lòng vợ nhỏ coi hắn là người quan trọng.
Nếu không vì sao vợ nhỏ không gọi điện thoại tìm đứa em trai ngu ngốc kia?
Sau khi xem xong, chắc chắn vợ nhỏ không có chuyện gì, Quý Úc Trình mới tiếp tục nghiên cứu năng lực điều khiển từ xa mà 009 đã nói.
009 mở hình ảnh thư phòng hiện lên trong đầu hắn, dùng thanh âm hứng phấn nói với hắn: "Tôi cảm giác toàn bộ năng lực đều đã hồi phục! Ký chủ.
Anh thử tưởng tượng phóng lớn ống kính xem, sau đó từ trong kệ sách lấy ra một cuốn sách.
Tôi ở trong cơ thể anh, đồng dạng với ý thức anh, anh chỉ cần có thể tưởng tượng ra, tôi liền có thể làm được!"
009 rốt cuộc cũng lắp ráp xong cơ thể thoát khỏi trạng thái bán thành phẩn quả thật trở nên niềm nở đến đáng sợ, điên cuồng thúc giục Quý Úc Trình thử năng lực của nó, cố gắng loại bỏ ấn tượng về hệ thống vô dụng.
Trên kệ sách bốn vách tường của thư phòng đều chất đầy sổ sách, mặc dù hai năm nay Quý Úc Trình không vào, nhưng mỗi ngày lão gia tử đều cho người quét dọn, lúc này cũng sạch sẽ không một hạt bụi.
Người thực vật trên giường nhắm chặt hai mắt, không chút động đậy, cố gắng tưởng tượng khi bản thân vẫn là một người bình thường, tiến lại gần giá sách, sau đó vươn tay lấy một cuốn sách từ trên giá sách xuống.
...........
Cư nhiên thật sự làm được?
Quý Úc Trình ở trong não nhìn cuốn sách có chút sững sờ, kể từ khi trở thành người thực vật, trong hai năm này đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm được chuyện gì đó thông qua hệ thống.
Trước đây hắn cho rằng tất cả hệ thống đều vô dụng như 009, cái gì cũng không biết, chỉ biết ở trong đầu hắn luyên thuyên không ngừng, khiến gân xanh của người ta giật giật liên tục.
Nhưng lần đầu tiên thử, một khi ý thức bị gián đoạn rất dễ không ổn định.
Cuốn sách rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng "bụp".
Dì Chu đang dọn dẹp thư phòng nghe thấy động tĩnh bên trong, bỗng giật mình vội vàng mở cửa đi vào.
"Đang tốt đẹp tại sao lại rơi xuống đất rồi?" Dì Chu thấy kỳ quái, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ không chút nhúc nhích, không một luồng gió nào lọt vào được.
..........! Chắc là lão gia hoặc Ninh Tuy đọc xong chưa kịp cất đi, mặc dù nghĩ vậy nhưng dì Chu vẫn mạc danh mà rùng mình, cất sách về chỗ cũ.
.........
Sau khi quay trở lại ký túc xá xem giám sát, Ninh Tuy nhận ra một vấn đề, thông qua giám sát căn bản không thể tìm được người lấy điện thoại, những nơi như nhà ăn rất đông người, trong giờ cao điểm trong nhà ăn gần như có hơn một ngàn người, hoàn toàn không thể từ trong đám đông tìm ra chính xác bàn mà Tào Nặc và Phương Đại Thành ngồi ngày hôm đó.
Tào Nặc không ngờ làm mọi cách để kiểm tra giám sát, nhưng trong tình huống này, hắn ngay lập tức ngồi xuống giường, thất vọng nói: "Nếu không được thì thôi."
Ninh Tuy suy nghĩ, nói: "Còn chưa kết thúc, em có biện pháp."
Bên này Từ Thiên Tinh đang lo lắng lướt qua diễn đàn trường, nửa giờ trước không biết ai đăng một bài viết, nói người lấy trộm điện thoại trong nhà ăn một tuần trước đã bị chụp ảnh.
Phía dưới ồn ào bình luận: "Người bị mất điện thoại có phải là sinh viên khoa máy tính không? Mấy ngày nay nhìn bọn họ thường xuyên ra vào văn phòng quản lý, chắc là đang kiểm tra giám sát."
"Thời đại này cư nhiên vẫn còn người trộm điện thoại, rốt cuộc là ai, đừng làm người mất của lo lắng, lâu chủ cậu mau tung video ra đi."
"Vì sao lại có người chụp được chứ?"Nhịp tim Từ Thiên Tinh đập nhanh, lo lắng đứng lên đi qua đi lại trong ký túc xá.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, mất điện thoại mà thôi, ba năm đại học không biết hắn đã mất bao nhiêu chiếc rồi, từ đó đều không quan tâm, mất rồi thì mua cái khác........!Không ngờ tới thằng nhóc kia sống chết không buông tha.
Hơn nữa, Ninh Tuy dường như đang có ý định giúp thằng nhóc kia đến cùng, vì vậy không ngần ngại nhờ người của Quý gia can thiệp giúp cậu ta xem giám sát.
Ban nãy hắn nghe điện thoại nói giám sát bị lấy đi rồi, nhưng hắn không để tâm lắm, giám sát ở nhà ăn hắn biết rõ nhất, mấy cái camera được treo ở độ cao ba bốn mét, có thể quay được cái gì? Ngày đó hắn còn đội mũ.
Nhưng không nghĩ tới cư nhiên có người ngồi gần đó chụp được.....
Ngày đó Từ Thiên Tinh chỉ vì nghĩa khí anh em, nhất thời đầu óc bị k1ch thích, căn bản không nghĩ tới hậu quả sẽ trở nên như vậy.
"Gấp cái gì?" Ninh Viễn Minh bình tĩnh nói: "Người đăng bài này rất có thể không nói thật, nếu như cậu ta thật sự chụp được, vậy tại sao không công khai bức ảnh?"
Ninh Viễn Minh vừa dứt lời, bài đăng liền được làm mới, lâu chủ bình luận phía dưới: "Mọi người đều là bạn học, tôi sẽ cho kẻ lấy cắp một cơ hội, xin hãy trả lại điện thoại trước ngày hôm nay, chủ động nhắn tin cho tôi."
Sau câu bình luận này là nửa đầu của video.
Trong nhà ăn đông đúc, camera dần dần di chuyển về nơi Tào Nặc và Phương Đại Thành đang ngồi ăn cơm.
Thời gian ở góc trên bên phải khoảng 12:55 ngày 15 tháng 12, chính xác là thời gian khi bị mất điện thoại một tuần trước.
Bất quá lâu chủ rõ ràng có ý định cho tên trộm cơ hội, video chỉ chiếu một nửa rồi dừng lại.
Từ Thiên Tinh càng lo lắng hơn: "Trong tay cậu ta thật sự có video!"
Ninh Viễn Minh cũng không nói nên lời, bộ quần áo mà Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc trong video thật sự là bộ độ bọn họ đã mặc ngày hôm đó.
Y nhíu mày: "Xem ra cậu xác thực bị chụp trộm."
Từ Thiên Tinh cảm thấy lời này của y cực kỳ chói tai: "Cái gì gọi là tôi bị chụp trộm? Tôi không phải vì cậu mới lấy điện thoại của tên nhóc kia hay sao?"
Vừa nói xong, Từ Thiên Tinh đột nhiên nhớ tới, khi đó Ninh Viễn Minh không làm ra động tác gì, chỉ có mình hắn xoay người lấy điện thoại.
Thậm chí Ninh Viễn Minh vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nếu như góc quay không đủ khéo léo, đều không thể nhìn ra Ninh Viễn Minh là ai.
Nói cách khác, nếu như chuyện này bại lộ, chỉ có mình hắn sẽ chịu trừng phạt.
Sắc mặt Từ Thiên Tinh lập tức có chút khó coi: "Ninh Viễn Minh, có phải cậu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến cậu không, cho nên mới thờ ơ như vậy?"
"Sao tớ có thể không gấp?" Ninh Viễn Minh nói: "Tớ đang nghĩ biên pháp giúp cậu."
"Không được, tôi phải trả điện thoại." Từ Thiên Tinh cầm điện thoại muốn ra ngoài: "Nếu không được, sẽ xin lỗi mấy người Ninh Tuy."
Mất chút tiền là chuyện nhỏ, mấy chốt là bị phạt, khiến hắn mất mặt trước mặt toàn trường, còn không bằng hắn thôi học cho rồi.
"Xin lỗi?" Ninh Viễn Minh tâm sinh bực bội, túm lấy hắn: "Cậu định khiến tớ sao này không thể ngẩng cao đầu trước mặt Ninh Tuy sao? Cậu đợi chút, tớ sẽ giải quyết chuyện này cho cậu."
Từ Thiên