(1) Xách quần 提裤子: Cái gọi là "xácg quần" thực chất là sự kết hợp giữa vợ và chồng dùng sắc để cướp đoạt mục đích, có tác dụng giống như "bẫy mỹ nhân" cổ xưa, tức là dùng sắc của vợ để "câu cá".
và thường dụ họ ra đường với lý do kinh doanh massage, bắt "cá" đưa về nhà cho thuê.
Vừa xoa bóp, anh ta vừa lặng lẽ tháo trang sức bằng vàng trên người "Cá", toàn bộ quần áo, quần mà "Cá" cởi ra cũng bị cướp sạch.
Bên này, Ninh Tuy kết thúc công việc bận rộn lái xe quay về Ninh gia.
Một cuộc điện thoại gọi tới: "Chuyện lần trước anh nhờ tôi điều tra đã có chút tiến triển, anh muốn nghe không?"
Ninh Thần tắt máy, nhưng tay vẫn cầm vô lăng: "Nói đi."
"Liên quan đến chuyện Quý gia, thật sự quá khó điều tra, sau khi kết thúc anh phải mời tôi ăn cơm."
Đối phương nói: "Em trai anh mua bức tranh giá năm nghìn vạn kia, kỳ thực không phải tiêu tiền của Quý gia, theo như điều tra của tôi, em trai anh sau khi qua cửa gặp được Quý lão gia tử chưa đến hai lần, sau khi từ nước ngoài trở về, cậu ta mới có tài khoản được Quý thị mở cho dưới tên cậu ta."
Trong mắt Ninh Thần hiện lên tia kinh ngạc: "Vậy nó lấy tiền ở đâu ra? Hay là nói nó chỉ mua giúp ai đó?"
Ninh Tuy thiếu tiền, vì vậy thường ra ngoài làm thêm, cũng có thể đến tham quan một số triển lãm nghệ thuật với tư cách là người mua.
"Vậy thì không biết, nhưng nếu như cậu ta mua giúp người khác, chữ ký ở phòng triển lãm hẳn là tên thật của người mua mới phải.
Nhưng theo như kết quả điều tra của tôi, toàn bộ tên người mua đều là em trai anh."
"Còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy anh cần biết, tôi bắt đầu từ mấy phòng triển lãm trưng bày ở Giang thành, phát hiện ngoại trừ 50 triệu lần trước cậu ta mua tranh, hai năm trước em trai anh cũng từng mua mấy lần, giá trị lên tới gần 100 triệu.......!Cho nên nếu anh đi điều tra, sẽ phát hiện em trai anh là VIP hạng nhất của mấy phòng triển lãm đó, khi có tác phẩm mới ra mắt sẽ trực tiếp đến cửa sau để đánh giá chúng trước."
Ninh Thần đột nhiên ngẩn người, kinh ngạc đến há to miệng.
"100 triệu?"
Công tay mà hắn dày công quản lý cả năm mới có được ngần ấy doanh thu!
"Ai cho nó tiền?"
Đối phương: "Cái này không tra được."
Ninh Thần: "Giúp tôi tiếp tục điều tra nơi bức tranh mà nó gửi đến, những bức tranh quý gia đó, chắc có lẽ sẽ lưu lại."
"Có chút khó khăn để kiểm tra chuyện này, nhưng tôi sẽ thử."
Cúp điện thoại, Ninh Thần tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi đưa ninh Tuy về Ninh Tuy, hàng tháng Ninh gia cũng sẽ cho cậu một khoảng tiền tiêu vặt, nhưng trước đó Ninh Thần mới phát hiện, tiền trong tám thẻ đó ba năm qua cư nhiên một phân cũng chưa từng động tới!
Hắn vốn dĩ cho rằng Ninh Tuy ở bên ngoài làm việc, không dùng số tiền đó.
Không ngờ tới Ninh Tuy căn bản không để chúng vào trong mắt.
Ninh Tuy vừa vung tay liền hào phóng tiêu 50 triệu, số tiền nhỏ nhoi đó dùng đủ sao?
Nhưng vấn đề là, nếu Ninh Tuy không tiêu tiền của Quý gia, vậy nó lấy tiền từ đâu?
Lẽ nào quen biết với người bạn phù hào nào đó mà người khác không biết?
........!Nhưng, rốt cuộc là đã phát triển thành quan hệ bạn bè thế nào mới vung tiên như rác vì nó như vậy?
Ninh Tuy sẽ không nghĩ rằng Quý Úc Trình là người thực vật, không quản nó ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vì vậy đầu óc không tỉnh táo gần gũi với người khác đấy chứ.
Nếu đúng như vậy, Quý gia tức giận, cả nhà họ Ninh bọn họ đều bị chôn vùi theo!
Nhưng chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, không thể vội vàng kết luận.......!Tạm thời không thể để người khác biết được, đặc biệt là không thể để Quý gia phát hiện ra, nếu không thật sự toang.
Ninh Thần cau mày xuống xe, đóng sầm cửa lại, chỉ cảm thấy hai đứa em trai của mình toàn bộ đều không bớt lo được điểm nào!
...........
Ninh Viễn Minh đứng dưới vòi hoa sen, rũ đầu rửa sạch trà sữa trên đầu.
Ai thắng ai thua vẫn chưa chắc chắn, Quý Úc Trình sẽ không tỉnh lại, tỉnh lại rồi cũng sẽ không thích Ninh Tuy.
Ninh Tuy không còn Quý gia, cái gì cũng không có!
Tốn thời gian thật lâu mới tắm sạch cơ thể, Ninh Viễn Minh ngồi xuống giường, mấy ngày gần đây tâm trạng u uất khiến y muốn tìm một người tâm sự.
Nhìn qua danh sách bạn bè, y phát hiện mình không tìm được bất cứ ngoài nào.
Về việc bản thân chỉ là một kẻ giả mạo, y vẫn luôn che giấu bọn Từ Thiên Tinh.
Y không những không dám nói ra sự thật, còn kiêu căng quấy phá, cho nên nói bạn bè Ninh Tuy chỉ là họ hàng của Ninh gia.
Ba năm qua, y luôn giấu giếm nó rất khổ cực.
Hiện tại y và Từ Thiên Tinh cãi nhau, càng không thể tìm Từ Thiên Tinh kể khổ.
Ninh Viễn Minh trượt xuống hộp thoại với Quý Chi Lâm, vẫn dừng lại một tuần trước.
Y nhắn một câu: "Có rảnh ra ngoài uống nước không?"
Sau đó chờ đợi.
Tuy nhiên sau một thời gian dài, Quý Chi Lâm mới trả lời một câu: "Muộn rồi."
"........."
Ninh Viễn Minh nắm chặt điện thoại, chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên.
Trong mắt Quý Chi Lâm, y được mẹ Ninh sủng ái, được Ninh Thần thiên vị, nhưng chỉ có mình y mới cảm nhận được sự thay đổi tình cảm của người Ninh gia đối với y.
Vốn dĩ sở hữu được 100% đường, lại bị cưỡng chế phân chia, chỉ còn lại 80%, ai có thể chịu được? Mà kẻ đầu têu thói xấu của những chuyện này đều là Ninh Tuy đột nhiên xông vào cuộc sống của y ba năm trước!
Không người tâm sự, Ninh Viễn Minh tâm tình chán nản, tiếp tục kéo xuống dưới, đột nhiên tìm được người kia.
Trong thời gian này y liên tục chia sẻ một số điều hoặc hình ảnh thú vị cho đối phương, nhưng đối phương chưa bao giờ trả lời.
Hoặc là nói đối phương căn bản không đọc tin nhắn WeChat.
Ninh Viễn Minh ôm một loại tâm tình hốc cây(2), gửi một vài tin cho đối phương.
(2) Hốc cây 树洞: Đó là nghĩa đen.
Nghĩa bóng được dùng như một ngôn ngữ mạng, ý muốn chỉ một người có thể lắng nghe bạn, đồng hành với bạn bằng lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu.
Bên này, Ninh Tuy giúp quản gia ôm Quý Úc Trình lên giường, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Cậu vừa c ởi quần, liền nghe thấy điện thoại rung lên một tiếng.
Cậu mở ra xem, phát hiện là Ninh Viễn Minh nhắn WeChat.
Đây là một văn bản khá dài.
—— "Chuyện là không có người tâm sự, không biết có quấy rầy anh không, tôi có một đối thủ đang chiếm thượng phong, tôi rất sợ bị cậu ta đoạt đi tất cả...."
Ninh Tuy sửng sốt, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, Ninh Viễn Minh gửi cho cậu mấy lời này làm gì?
Gửi nhầm người rồi?
Nhìn lại, phát hiện không phải điện thoại mà mình hay dùng, mà là điện thoại công việc lần trước lấy đi từ chỗ của Lâm Mãn.
Điện loại này cậu đã lâu rồi không mở, buổi tối sạc đầy điện rồi mới mở ra.
Lúc này Ninh Tuy bấm vào 99+ tin của Ninh Viễn Minh, mới phát hiện trước đó Ninh Viễn Minh luôn đơn phương kiên trì gửi cho cậu một số thứ.
Ninh Viễn Minh có lẽ không có ai để nói chuyện, vì vậy liên tiếp gửi rất nhiều.
".......! Giống như việc bạn tôi lấy trộm điện thoại của bạn cùng phòng cậu ta, nếu như mẹ biết kỳ thực chuyện đó có liên quan đến tôi, do tôi xúi giục, nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.......!Nhưng nếu như chuyện này là do cậu ta làm, mẹ sẽ đuổi cậu ta đi không? Khẳng định không! Bởi vì cậu ta là con trai ruột của bà ấy!"
"Mối quan hệ huyết thông quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức có thể cho một người vốn dĩ là người xa lạ phá vỡ hạnh phúc gia đình mình....."
Ninh Tuy cảm thấy nếu bản thân không ngăn chặn Ninh Viễn Minh, Ninh Viễn Minh có thể sẽ đơn phương gửi tin nhắn thành 999+ mất.
Không ngờ thằng nhóc này ngày thường giả vờ ngây thơ, sau lưng lại lải nhải như vậy.
Cậu trầm tư một lát, trả lời: "Chủ yếu là nội tâm không ổn định mới sinh đố kỵ, cậu quá thiếu thốn cảm giác an toàn, trên thực tế, cậu ta uy hiếp đến sự tồn tại của cậu sao?"
Ninh Viễn Minh không ngờ người đó lại đáp lại mình, vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Có uy hiếp! Vốn dĩ mẹ và anh trai đều là của một mình tôi, từ khi cậu ta đến......"
Ninh Tuy nhất thời không nói nên lời, cậu không muốn biện chứng(3) với Ninh Viễn Minh, vốn dĩ những thứ này nên là của cậu.
(3) Biện chứng 辩证: Tranh luận với những bằng cớ cụ thể, có thật.
Ngược lại cậu cũng chẳng hề hiếm lạ.
Ninh Tuy: "Nhưng nếu như cậu không chọc cậu ta, cậu ta cũng sẽ không chủ động khiêu khích cậu, không phải sao?"
Đúng vậy, Ninh Viễn Minh rũ mắt tạo thành một bóng ma, sau khi Ninh Tuy được nhận lại, mặc dù đối với mẹ Ninh và Ninh Thần rất tốt nhưng dường như chưa từng chủ động yêu cầu ở lại nhà, hoặc là cướp đi bất cứ thứ gì của mình.
Thậm chí cậu vẫn luôn ở lại trường trong suốt ba năm đại học.
Nhưng Ninh Viễn Minh không dám thừa nhận, y sợ đối phương cảm thấy bản thân giống như kẻ điên cố tình gây sự.
Ninh Viễn Minh: "Chỉ là tôi rất sợ....."
Đối phương rất nhanh gửi tin trả lời: "Đặt chú ý lên người người khác, vắt óc suy nghĩ kéo người khác xuống, sẽ thấy không vui vẻ, dù cậu muốn cố gắng hết sức để bóc không gian tồn tại của cậu ta ra, cậu sẽ nhận được điều gì? Chẳng bằng tập trung vào cậu.
Nếu như cậu muốn mẹ cậu cưng chiều cậu nhiều hơn một chút, cậu nên chủ động đối xử tốt với bọn họ, mà không phải chống lại người ta, điều đó chỉ càng đẩy mẹ cậu ra xa hơn."
Ninh Tuy tạch tạch gõ chữ, trong lòng nghĩ — Làm chuyện của mình đi, đừng luôn nghĩ đến việc đào hố tôi!!!
Ba ba đang bận kiếm tiền, không có thời gian đối phó cậu!!!
Ninh Viễn Minh nhìn ngữ khí có chút không quan tâm, giống như là giáo huấn, phản ứng đầu tiên là có hơi tức giận.
Tại sao đối phương cũng cảm thấy y là người sao? Tại sao không ai suy nghĩ từ góc độ của y?
Nhưng sau khi đọc đoạn tin nhắn kia mấy lần, y nắm chặt tay thành nắm đấm, đối phương nói cũng không phải không có lý, hơn nữa tựa hồ thật sự đang nghĩ cho y.....
Quả thật, mấy ngày gần đây, sở dĩ bản thân liên tục bị Ninh Tuy đánh bại, đều là bởi vì bản thân liều mạng muốn đoạt đi thứ gì đó từ cậu ta.
Tuy nhiên bản thân càng như vậy, càng khiến mẹ Ninh và Quý Chi Lâm nghiêng về hướng Ninh Tuy.
Đối phương yêu cầu mình tập trung vào bản thân, là đang quan tâm y đúng không, nếu không giá trị hơn 10 tỷ của đối phương sao có thể dành thời gian trả lời tin nhắn của y?
Chưa từng có ai mang theo hình tượng thầy tốt bạn hiền để nói với y những lời này....
Hơn nữa, đối phương dường như cũng không hề tỏ ra chán ghét với việc y là thiếu gia giả mạo, cũng không giống như một số người trong giới sau khi nghe chuyện này liền dùng "Tu hú chiếm tổ" để hình dung y.
Điều này khiến Ninh Viễn Minh nắm chặt điện thoại, nhất thời hốc mũi đột nhiên chua xót.
"Vậy tôi nên làm gì?" Ninh Viễn Minh không tự chủ hỏi, y cảm thấy cực kỳ mờ mịt.
Ba năm qua tất cả sức lực của y đều dành vào việc trèn ép Ninh Tuy, so với Ninh Tuy, nếu không làm chuyện này, y cũng không biết bản thân có thể làm được gì.
Đối phương rất nhanh trả lời: "Lấy học bổng."
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ninh Viễn Minh.
Loại cảm giác này giống như y đang cố gắng trèo ra khỏi vũng bùn, thử ném bùn về phía người xung quanh làm bản thân có thể trèo cao hơn một chút, lại có người nói với y có một con đường khác dưới chân y.
Bởi vì quá kinh ngạc, Ninh Viễn Minh mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc sau, đợi y phản ứng lại, liền vội vàng gửi: "Học kỳ này đã không còn học bổng để lấy nữa, vậy đợi tôi lấy được học bổng học kỳ sau, ngài có thể gửi tin nhắn thoại cho tôi được không?"
Ninh Tuy đã tắm xong, tiện tay liếc nhìn, rất hài lòng với câu trả lời của Ninh Viễn Minh.
Cậu ở trong đầu nói với 001: "Học bổng của S đại không dễ lấy như vậy, hơn nữa thành tích của cậu ta và đám Từ Thiên Tinh đều không cao, nếu muốn lấy học bổng kỳ sao khẳng định phải chăm chỉ học tập, vậy ít nhất một học kỳ cậu ta sẽ không có thời gian đào hố tôi nữa!"
001 tán thưởng nói: "A Tuy, cậu thật thông minh!"
"Hì hì." Ninh Tuy vui vẻ ở trong đầu đập tay với 001.
Ninh Viễn Minh đợi rất lâu, đối phương vẫn không có hồi âm, nhưng Ninh Viễn Minh cũng không để ý, y biết yêu cầu của mình có chút quá phận.
Đối với một người có địa vị như vậy, trả lời mình vài câu đều là trong lúc trăm công nghìn việc, sao có thể để ý đến yêu cầu vô ly như vậy của mình.
Bất quá, không thể không khâm phục đối phương, thật sự không hổ là người tay trắng lập nghiệp trị giá hơn 100 triệu.
Bời vì không muốn bôi nhọ mình nên nói tình huống rất mơ hồ, nhưng đối phương liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của y, chỉ ra nội tâm y không ổn định, thậm chí giống như thể đã quen y nhiều năm cực kỳ hiểu rõ y.
Hơn nữa, phương hướng đối phương chỉ ra cho y cũng là điều mà y chưa y tới, khiến y cảm thấy như thể bị một đòn giáng vào đầu.
Nếu như nói trước đây Ninh Viễn Minh chỉ có tâm lý đeo bám làm bạn với người này, như vậy qua đêm nay không người tâm người, trong lòng y thật sự kính phục cùng ngưỡng mộ người mà chỉ nhìn thấy hình bóng phía sau này.
Không ai biết đối phương rốt cuộc trông như thế nào, điều này khiến đối phương ở trong lòng y càng tăng thêm độ thần bí và mị lực sẵn có......
Ninh Viễn Minh cầm điện thoại, thử tưởng tượng bộ dáng của đối phương, cảm thấy đối phương hẳn là người đeo mắt kính gọng vàng, anh tuấn tiêu sái, điềm đạm chấn định, ung dung.
Nhưng có thể vẫn có chút cha hệ(4), tổng thể rất ấm áo, không giống kiểu người lãnh đạm kiêu ngạo không gần người như Quý Úc Trình.
(4) Cha hệ 爹系: Một từ thông dụng trên mạng, mô tả người đàn ông có hình tượng người cha.
Họ thường ân cần và tế nhị, đáng tin cậy, ít nói nhưng đầy an toàn.
Họ có thể không già lắm nhưng lại giống như cha già.
Mình mới gửi tin nhắn WeChat cho đối phương được một tháng, đối phương liền để ý đến mình.
Trước đây Quý Úc Trình đối với người khác như một con chó, mình đến nhà Quý Chi Lâm không dưới chục lần, nhưng hắn vẫn không nhớ nổi tên mình.
Hiện tại nghĩ lại, Ninh Viễn Minh cảm thấy lúc đó bản thân vì Quý Úc Trình mà từ chối Quý Chi Lâm, thật sự là mù quáng, cho nên mới dẫn đến tỉnh cảnh hiện tại!
..........
Bên này, Ninh Tuy và linh hồn của Ninh Viễn Minh đồng thờ hắt hơi.
Vợ nhỏ sẽ không bị cảm đấy chứ.
Người thực vật trên giường lo lắng nghĩ thầm.
Ninh Tuy sấy khô tóc, không chờ nổi mà trèo lên giường lão công thực vật.
Cậu vén mái tóc đen xõa trên trán Quý Úc Trình, chỉnh lại chiếc gối sau đầu Quý Úc Trình để hắn nằm thoải mái hơn.
Nghĩ một lát, Ninh Tuy ngồi khoanh chân trên giường, lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh người thực vật đang ngủ, sau đó đặt nó làm màn hình chờ và hình nền.
Người trong ảnh mặc dù chắm mắt dưỡng thần nhưng lại đẹp trai đến khó tin, làn da trắng như sứ, lông mi đen nhánh, bên cạnh còn có mấy bông hông gai, có thể giả làm nhân vật chính trong 《 Người đẹp ngủ trong rừng 》đang đặt một bên.
Là một nhan khống, Ninh Tuy cảm thấy bức ảnh của Quý Úc Trình có thể dùng để làm sạch nhãn cầu.
Mặc dù 009 không chiếu trong đầu hắn, nhưng Quý Úc Trình cũng đoán được vợ nhỏ đang làm gì.
Người thực vật liều mạng hồi tưởng lại lúc trước khi vẫn còn tỉnh, khuôn mặt góc độ nào cũng đẹp, đợi sau này thanh pin nhiều hơn, phạm vi cử động của tay nhiều hơn nữa, có thể lén lút chỉnh sửa cằm càng thêm đẹp trai hơn để đối diện với vợ nhỏ.
Nhưng không đợi Quý đại thiếu gia nghĩ ngợi lung tung xong, Ninh Tuy đã chụp ảnh hắn, sau đó cất điện thoại.
"Kỳ thật tôi cũng muốn mang anh theo, nhưng trên đường gập ghềnh, di chuyển đối với sức khỏe anh không tốt." Ninh Tuy vừa nhỏ giọng lâm bẩm, vừa bắt đầu cởi cúc áo cho Quý Úc Trình.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Ninh Tuy quỳ bên người Quý Úc Trình, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình tháo từng chiếc cúc áo ngủ từ trên xuống dưới của Quý Úc Trình.
Quý đại thiếu gia bị lời nói của vợ nhỏ dỗ dành đến hoa mắt, cảm nhận được vị ngọt của tình yêu.
Hai mươi ba năm trước khi xảy ra chuyện, làm sao hắn có thể nghĩ rằng yêu là điều nhàm chán nhất trên thế giới? Quả nhiên lúc đó chưa gặp được vợ nhỏ đáng yêu như vậy.
........!Nhưng, vợ nhỏ cởi áo ngủ hắn làm cái gì?
Mặc dù vợ nhỏ yêu hắn đến mức hết thuốc chữa, nhưng trước đây đều tương đối xấu hổ, tuy tối ngủ ôm hắn rất chặt nhưng trên người vẫn mặc đồ ngủ.
Ninh Tuy cởi cúc ảo ngủ của Quý Úc Trình, sau đó dùng sức nâng nửa người trên của người thực vật, ôm vào trong lòng, dùng một tay đặt trên lưng hắn, để cằm hắn đặt lên vai mình tránh hắn ngã xuống, sau đó dùng một tay khác cởi áo ngủ của hắn ra.
Rất nhanh trên người Quý Úc Trình chỉ còn một mảnh, chính là áo may ô màu trắng mà hôm qua Ninh Tuy mặc cho hắn.
Hay còn gọi là áo ông già.
Ninh Tuy cởi áo ngoài của