Ba người Quý Chi Lâm cố gắng bò ra khỏi hồ.
Mặc dù gần đó chính là suối nước nóng, nhưng vào mùa đông nước trong hồ vẫn có chút lạnh, huống chi trong hồ còn có rất nhiều lá cây và rác thải trôi nổi, ba người sắc mặt tái nhợt leo lên, còn chưa kịp vắt sạch nước trên người liên hắt hơi như điên.
Bời vì lý lịch của Quý gia, trong trường có không ít người muốn nịnh nọt Quý Chi Lâm, vội vàng cầm khăn chạy đến đưa cho hắn: "Quý thiếu, không sao chứ?"
Kha Hách thân là học trưởng năm bốn, nhân duyên không tồi, cũng có người đưa khăn cho hắn.
Nhưng chỉ có Từ Thiên Tinh, vốn dĩ ở trường đã hung hăng càn quấy kiêu ngạo khiến người không thích, thời gian trước đó còn có tin đồn ăn trộm điện thoại, lúc này căn bản không có ai quan tâm hắn.
Dương Nghiêm Hoài cùng tới đây đi khắp nơi cũng không mượn được khăn cho hắn, chỉ có thể xấu hổ kéo hắn mau chóng về phòng tắm rửa.
"Ai đá tôi?!" Từ Thiên Tinh bị kéo đi về phía phòng, vẫn tức giận quay đầu nhìn chằm chằm vào trong đám người.
Hắn rõ ràng cảm thấy bản thân mình bị đá xuống!
Không biết là tên ngốc nào trong đám đông giơ chân ra!
Đám người xem náo nhiệt không ai đáp lại hắn, đều rụt đầu lại nghĩ thầm, bản thân cậu xem náo nhiệt vui vẻ, cậu ngã xuống còn vu cho người khác? Ai kêu cậu ngày thường bắt nạt người ta, đáng đời!
"Nếu để tôi biết được là ai đá, thiếu gia gi3t chết(1) người đó!" Từ Thiên Tinh tức giận giơ ngón giữa.
(1) Nguyên văn — Lộng tử 弄死: Làm chết, chơi chết, gi3t chết.
Dương Nghiêm Hoài ngượng ngùng nói hắn như vậy rất mất mặt, vội vàng kéo hắn về phòng.
Vừa nãy trên bãi cỏ xuất hiện ánh sáng hắc ám, Quý Chi Lâm chỉ cho rằng là Kha Hách đá mình, Kha Hách cũng cho rằng là Quý Chi Lâm đá minh, sau đó lại kéo mình xuống.
Hai người dùng khăn lau tóc nhìn nhau, địch ý và ghét bỏ đều hiện rõ trong mắt đối phương.
Mối thù này xem như đã hình thành triệt để rồi.
Đám đông giải tán, Ninh Tuy cầm một đĩa thịt nướng, vừa ăn vừa đi tới bên hồ, để 001 kiểm tra: "Ban nãy có sóng từ trường không?"
001 nói: "Có, hơn nữa động tĩnh cũng khá lớn."
Ninh Tuy có chút khó hiểu.
Hệ thống kia rốt cuộc muốn làm gì?
Kha Hách quay lại phòng, không nhịn được nghe ngóng về chuyện Ninh Tuy đã kết hôn.
Không có nhiều người trong trường biết chuyện này, nhưng xét từ phản ứng vừa rồi của Quý Chi Lâm, Quý Chi Lâm chắc chắn đã biết.....!Như vậy hẳn là người xung quanh Quý Chi Lâm ít nhiều biết chút gì đó.
Hắn hỏi vài người trong đội bóng rổ của Quý Chi Lâm.
"Học trưởng, đừng nói với người khác là em nói với anh chuyện này....." Đối phương ở đầu dây bên kia nhỏ giọng nói: "Hai tháng trước, Ninh Tuy đã kết hôn với anh trai của Quý Chi Lâm, anh có thể tự tra, chắc vẫn có thể tìm thấy tin tức......!nhất định đừng lan truyền ra ngoài, nếu không Quý thiếu sẽ đánh em."
Với anh trai của Quý Chi Lâm?!
Kha Hách kinh ngạc, chẳng trách gần đây sắc mặt Quý Chi Lâm trở nên khó coi như vậy.
Hắn tìm kiếm tin tức, phát hiện một tin tức nói hai năm trước tổng tài trẻ tuổi mới nhậm chức của Quý thị vì do tai nạn xe cộ mà trở thành người thực vật, khi đó cổ phiếu Quý thị rớt giá, náo loạn còn rất lớn, nếu hắn nhớ không lầm, Quý Chi Lâm chỉ có một anh trai.
Cho nên, người mà Ninh Tuy kết hôn là người thực vật?
Lo lắng trong lòng Kha Hách lập tức tan biến, hắn nói tại sao trên tay Ninh Tuy không đeo nhẫn, trên người cũng không có bất cứ vật tín kết hôn nào, hóa ra đã kết hôn với một người thực vật, vậy chắc chắn không tốt nếu người không liên quan nhắc đến nó.
Hơn nữa, hẳn là liên hôn, hoàn toàn không có chút cảm tình nào.
Bạn cùng phòng thay hắn mua thuốc trị trầm tím quay về, nhìn vết xanh tím trên trán bị Quý Chi Lâm đánh, khuyên nhủ nói: "Nếu như vị học đệ kia đã kết hôn rồi, cậu cũng nên từ bỏ đi."
"Cái đó có vấn đề gì sao?"
Ngược lại Kha Hách cảm thấy vấn đề không lớn, vẫn không khó khăn bằng khi Quý Chi Lâm ở bên cạnh Ninh Tuy.
"Lão công là một người thực vậy, tương tương với việc em ấy và vị đại thiếu gia Quý gia căn bản không có bất cứ quan hệ thực sự nào, vẫn có thể theo đuổi, hơn nữa vị Quý đại thiếu gia kia khó tự bảo vệ mình, có thể sống được mấy năm đã rất khó nói rồi."
Mặc dù Quý Úc Trình rất muốn bình tĩnh, nhưng nghe thằng nhóc này miệng chó không khạc ra ngà voi(2), nắm đấm lại lần nữa nên cứng rắn.
(2) Nguyên văn — 狗嘴里吐不出象牙: Kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.
009: "Bình tĩnh, ký chủ, anh lại động thủ nữa bọn họ thật sự cho rằng bị quỷ ám đó, bằng không anh làm động tác hít thở sâu trước khi sinh cùng tui đi, đến, một hai ba —."
Còn chưa kịp nói hết câu, trên mặt Kha Hách lại bị một quyền đấm thật mạnh.
009: "......"
Quý Úc Trình hít sâu một hơi: "Bây giờ bình tĩnh rồi."
009: "......"
Một quyền kia khiến đầu Kha Hách lệch sang một bên.
Vốn dĩ trên trán hắn đã tím xanh rồi, lúc này mặc hắn đều sưng lên.
Kha Hách đầu óc quay cuồng, kinh ngạc nhìn bạn cùng phòng đang bôi thuốc cho hắn: "Ai đanh mắt tôi?"
Bạn cùng phòng cũng kinh ngạc nhìn một bên mặt bỗng sưng lên của hắn: "Tôi không đánh."
"......."
Sau vài giây ngưng trệ, biểu tình kinh ngạc của hai người dần trở nên kinh hoàng.
Rượu thuốc trị vết bầm rơi xuống đất, hai người điên cuồng lao ra khỏi cửa.
Đáng lẽ là một chuyến cắm trại tốt đẹp, không biết tại sao có tin đồn quỷ ám, đêm đó lòng người lo sợ, một nhóm học sinh đã trực tiếp rời đi.
Nhóm người còn lại không quá tin, bây giờ là thời đại khoa học, đâu ra những thứ siêu nhiên, chắc là nhóm học trưởng cùng nhau hù dọa nhóm học đệ học muội cho vui đúng không?
Mặc dù không tin nhưng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện rất nhiều người đã rời đi, rất nhiều lều trại bị để trống, buổi cắm trại này cũng bắt đầy trở nên kém thú vị hơn.
Ngay hôm sau một nhóm người khác lại rời đi.
Ninh Tuy bất đắc dĩ phải về sớm.
Ba ngày chỉ ở lại một ngày, còn kinh phí của hai ngày nữa.
Học trưởng thu phí chính là bạn cùng phòng của Kha Hách, sớm đã sợ đến mất hồn mất vía rồi, đâu còn tâm trí để ý đến số tiền một nghìn bốn trăm tệ nữa? Vội vàng trả lại cho mấy người Ninh Tuy và Tào Nặc.
Lấy lại được tiền, Ninh Tuy cực kỳ hài lòng, cùng Tào Nặc và Phương Đại Thành lên xe bus quay về thành phố.
Phương Đại Thành ngồi ghế sau bi thương nói: "Đến đây ăn được một bữa thịt nướng, thậm chí còn chưa kịp làm quen với cô gái nào."
Ninh Tuy không quan tâm, dù sao số tiền còn lại lấy được rồi, hơn nữa so với cắm trại, cậu càng muốn nhanh chóng về nhà dành thời gian cho lão công thực vật.
Trên đường trở về cậu rất phấn chấn, khi chiếc xe dừng lại trên núi, bầu trời cực kỳ trong xanh, thậm chí một đám mây trôi nổi cũng không có.
Ninh Tuy chụp một vài bức ảnh bầu trời, tiện tay đăng lên vòng bạn bè.
Đăng xong đột nhiên phản ứng lại mình dùng nhầm điện thoại này, đây là điện thoại công việc Lâm Mãn đưa cho mình, vì vậy lại xóa nó đi trong vòng một giây, bực bội đổi sang điện thoại khác để đăng.
Bên này Ninh Viễn Minh xin nghỉ không lên lớp, vẫn cứ nằm co trên sofa xem đi xem lại ghi chép cuộc trò chuyện tối hôm qua.
Sau khi đóng hộp thoại trò chuyện, y phát hiện trong vòng bạn vè thêm một chấm đỏ, tiện tay nhấn vào liền phát hiện người kia bỗng nhiên đăng bốn tấm ảnh.
Ninh Viễn Minh suýt chút nữa hoài nghi mình nhìn nhầm, bởi vì trước đó vòng bạn bè của đối phương luôn trống không, không có chút sinh khí nào, sao bây giờ lại đột nhiên đăng một tin?
Ra ngoài du lịch rồi sao?
Tuy nhiên giây tiếp theo, y làm mới bảng tin, bốn tấm ảnh kia lại biến mất.
Có vẻ như đã bị đối phương xóa mất rồi.
Kể từ sau đếm đó, Ninh Viễn Minh vô cùng tò mò về người đó, cực kỳ muốn biết mọi thông tin về đối phương.
Nhưng thông tin duy nhất mà y biết về đối phương hiện tại là nhà đầu tư trẻ tuổi của công ty khoa học công nghệ đời sống, là cấp trên cấp dưới cũng như là bạn bè với vị Lâm tổng tên Lâm Mãn kia, tài sản cơ hồ đến từ nước ngoài......
Muốn càng hiểu biết thêm một bước.
Nhưng, vị Lâm tổng kia, anh trai y trước đó từng gặp hắn trong bữa tiệc, tương phản với người kia, Lâm Lãn không những không thần bí, còn mang theo hơi thể bình dị dễ gần, có lẽ có thể bắt đầu từ phương diện này.
Suy luận kỹ hơn, những ông chủ quen biết Lâm Mãn, cũng rất có khả năng đã thêm WeChat của người kia.
Ninh Viễn Minh suy nghĩ một lúc rồi tìm kiếm trong danh sách liên lạc.
Ninh Thần mặc dù không để y tiếp xúc với công ty của Ninh gia, nhưng trước kia vẫn mang y tham gia không ít yến tiệc, hơn nữa y còn có thông tin liên lạc của rất nhiều cổ đông của công ty niêm yết.
Ninh Viễn Minh hỏi mấy lão tổng có khả năng quen biết với Lâm Mẫn, cuối cùng tìm thấy một người tên Văn tổng, cũng có phương thức liên lạc của người kia.
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Văn tổng cảm thấy quái lạ, nhưng đối phương là em trai của Ninh Tuy, hắn vẫn nể mặt vài phần.
Hắn nói: "Tôi chưa từng gặp Phương Vĩ, hắn và công ty Lâm Mãn, tiền là do hắn đưa, còn Lâm Mãn phụ trách quản lý.
Ai cũng không biết hắn có bao nhiêu tiền, có tin đồn hắn được thừa kế một khoản tiền lớn, nhưng cũng có tin đồn, không phải sự thật."
"Thì ra anh ấy tên Phương Vĩ?" Ninh Viễn Minh: "Tên thật tay."
Văn tổng: "......" Lời này, thật sự tiếp không được.
"Vậy ngài có nhìn thấy bài đăng Phương tổng vừa đăng trong vòng bạn bè không?"
Văn tổng chỉ cảm thấy đứa trẻ này hỏi thật vô nghĩa, nhưng nể mặt Ninh Thần vẫn mở điện thoại trăm việc của mình ra nhìn, nói: "Không thấy."
Hắn là tổng giám đốc bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian nhìn chằm chằm vòng bạn bè của người khác?
Người đầu tư đứng sau công ty công nghệ sinh học quả thật khá thần bí, trước đây hắn còn cho rằng đối phương mới là người đứng đầu của công ty nên làm mọi cách để có được phương thức liên lạc của đối phương, muốn tặng quà mời ăn cơm.
Nhưng sau đó phát hiện đối phương căn bản không tham dự vào vận hành của công ty, hoạt động của công ty đều do Lâm tổng quản lý.
Vì vậy hắn không tiếp tục vắt óc suy nghĩ ở phương diện này nữa, chỉ cho rằng vị Phương tổng kia là con cá sấu khổng lồ đến từ nước ngoài, không để mắt đến những thương nhân bản địa ở Giang thành.
"Cảm ơn chú Văn, hôm khác mời ngài ăn cơm." Ninh Viễn Minh cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại này khiến Văn tổng ù hết cả đầu.
Ninh Viễn Minh ôm điện thoại nhịn không được suy đoán lung tung, là chú Văn quá bận nên không nhìn thấy, hay là Phương tổng chăn chú Văn và những người khác, ngoại trừ mình là không chặn? Hoặc đăng bài chỉ hiển thị cho mình thấy?
Y lắc lắc đầu, cảm thấy bản thật quả thật nghĩ nhiều rồi.
Nhưng đêm đó đối phương an ủi mình, hơn nữa đối phương thần bí như vậy, y rất khó không nảy sinh các loại liên tưởng.
.......
Ninh Thần lái xe về nhà, vừa vào biệt thự liền thấy Ninh Viễn Minh ngẩn người ngồi trên sofa, đến mức hắn về cũng không phát hiện ra.
Hắn: "........"
Thời gian trước Ninh Viễn Minh rất nhạy cảm đa nghi, luôn âm u không biết đang nghĩ cái gì, còn để bạn chạm vào chiếc xe mẹ Ninh định tặng cho Ninh Tuy, dẫn đến cuối cùng chiếc xe đó không thể tặng đi.
Ninh Thần đoán Ninh Viễn Minh thấy lực chú ý gần đây của mẹ Ninh đặt trên người Ninh Tu, trong lòng không cân bằng.
Ninh hắn bận công việc, nào có thời gian quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này?
Không nghĩ tới hai ngày nay Ninh Viễn Minh tựa hồ bình thường hơn rất nhiều, nhưng không hiểu sao toàn lâm vào cõi thần tiên, giống như phát triển từ cực đoan này sang cực đoan khác.
Ninh Thần đưa áo khoác cho người hầu, đi qua nói: "Khoảng thời gian này sao không thấy Quý Chi Lâm đến nhà chơi một lần? Lần trước trên đường tình cờ nhìn thấy cậu ấy, không biết cậu ấy bị bệnh hay là cảm mạo, sắc mặt luôn không được tốt, em đến thăm chưa?"
Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm điện thoại, trong đầu vẫn nghĩ đến bài đăng trong vòng bạn bè vừa nãy.
Hoàn toàn không nghe thấy Ninh Thần nói.
Ninh Thần: "......"
Chuyện gì thế này? Ninh Thần đi tới trước mặt Ninh Viễn Minh ngồi xuống: "Nghĩ gì vậy, tiểu Minh, hỏi em em không nghe thấy?"
"Ồ." Ninh Viễn Minh vội vàng ngồi thẳng: "Anh, anh nói gì?"
"...." Ninh Thần không thể không lặp lại câu hỏi của mình.
Trước đây khi Ninh Tuy và Quý Chi Lâm ở bên nhau, Ninh Viễn Minh đã tìm đủ mọi cách như sinh nhật, ngày kỷ niệm để gọi Quý Chi Lâm về bên mình, đồng thời ra sức ngăn cản Quý Chi Lâm và Ninh Tuy ở bên nhau, mặc dù Ninh Thần không hay ở nhà, nhưng cũng biết được một chút, hắn vẫn cho rằng Ninh Viễn Minh thích Quý Chi Lâm.
Loại chuyện tranh đoạt tình nhân của giới trẻ này hắn không thể nhúng tay.
Vốn tưởng Ninh Tuy gả cho Quý Úc Trình rồi, Ninh Viễn Minh và Quý Chi Lầm sẽ hợp tình hợp lý mà ở bên nhau, nhưng đã hai tháng rồi, tại sao hai người trái lại càng ngày càng xa cách?
"Đương nhiên từng tới thăm rồi." Ninh Viễn Minh vội cười nói: "Mấy ngày trước em còn tới ký túc xá của anh ấy chơi nữa, anh ấy chỉ cảm nhẹ thôi, không sao."
Ninh Thần yên tâm, xoay người vào thư phòng.
Ninh Thần vừa xoay người, mặt Ninh Viễn MInh liền kéo xuống.
Thăm cái rắm!
Quý Chi Lâm đã năm lần bảy lượt từ chối y, sao y còn có thể tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh(3)?
(3) Mặc nóng dán mông lạnh 热脸贴冷屁股: Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh.
Thực ra, đây là một câu có xuất phát từ ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Ví dụ như khi 2 người yêu nhau thì 1 người thường xuyên quan tâm nhắn tin hỏi han đối phương nhưng đáp lại từ phía người kia chỉ là những câu ừ, ờ vô cảm xúc, hờ hững lạnh nhạt khiến cho một người dần dần cảm thấy chán nản.
Kiểu như dứt bỏ thì không nỡ nhưng tiếp tục thì lại không muốn.
Đáp lại khuôn mặt nhiệt tình của mình là cái mông lạnh lẽo của đối phương không khác nào 1 sự sỉ nhục.
Đối với những hạng người này, cần phải cho 1 bài học và không bao giờ tha thứ.
Huống chi hiện tại y cảm thấy Quý Chi Lâm cũng không phải lựa chọn tốt, đi sau Quý Chi Lâm từ khi còn nhỏ, bị nghiền nát đến vô dụng, bây giờ muốn kế thừa gia nghiệp của Quý gia, vẫn phải chờ Quý Úc Trình tắt thở.
Đường đường là Quý gia nhị thiếu, thậm chí không thể đánh bại một người thực vật.
Loại người đỏ mắt chờ mong cầu Quý lão gia tử để hắn kề thừa gia sản, làm sao có thể so sánh được với Phương tổng giá trị hàng tỷ?
Tính cách của Quý Chi Lâm cũng vừa tồi tệ vừa ương ngạnh, còn có chút bộp chộp.
Tính cách hai anh em Quý thị đều không tốt, một người kiêu ngạo lãnh đạm cao cao tại thương, cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, một người tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản không phân biệt được trà xanh.
Không giống Phương tổng, vừa nhìn liền biết bản thân có chút trà xanh, nhưng vẫn ôn nhu với mình.
Nghĩ như vậy, Ninh Viễn Minh càng thêm chán ghét hai anh em Quý gia.
.........
Bên này, Ninh Tuy mang theo hưng phấn chạy như bay về nhà để gặp lão công thực vật của mình, còn chưa kịp buông túi sách, liền nhận được một tin xấu.
"A? Quý Úc Trình động được một chút rồi?"
Thời gian quay trở lại đêm qua.
Dì Chu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của đại thiếu gia, bắt đầu cẩn thận quét dọn.
Trước khi Quý Úc Trình chưa xảy ra tai nạn, vẫn luôn có chứng nghiện sạch sẽ cho nên lão gia căn dặn bà và quản gia mỗi ngày đều phải dọn dẹp, hơn nữa động tác phải nhẹ nhàng, tránh làm ảnh hưởng đến người thực vật trên giường.
Bình thường dì Chu đều sẽ tranh thủ ban ngày lúc Ninh Tuy đi học vào quét dọn, tránh làm phiền đến Ninh Tuy và đại thiếu gia, nhưng hôm nay Ninh Tuy đi cắm trại, dì liền tạm hoãn công việc một lúc, dồn những việc lẽ ra phải hoàn thành vào ban ngày đến buổi tối.
Khu vào cửa dì liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Buổi sáng khi dì vào lấy quần áo bẩn rõ ràng đã vén chăn cho đại thiếu gia.
Trước khi Quý Úc Trình vẫn chưa xảy ra chuyện, tính khí lạnh đạm, có chút soi mói, dì Chu là người làm cũ, biết được điều này nên đã cố ý vén chăn để đại thiếu gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đến tối dì cảm thấy dưới chân bên tay phải đại thiếu gia hơi phồng lên.
Nếu như phải hình dùng, nó giống như nắm tay đang đấm người nào đó một quyền vậy.
Có ai từng vào đây sao?
Nhưng trong biệt thự cũng chỉ có quản gia, dì, hộ công và bác sĩ riêng mới được vào, hỏi một lượt đều nói chưa từng chạm vào người thực vật trên giường — Bọn họ không dám tùy tiện chạm vào Quý đại thiếu gia.
Bởi vì cảm thấy kỳ lạ cho nên dì Chu không nhịn được đi vào xem xét thử.
Kết quả vừa vén chăn lên liền nhìn thấy ngón tay phải của đại thiếu gia khẽ nhúc nhích.
Dì lập tức che miệng, kích động chạy ra ngoài gọi người: "Đại thiếu gia có thể tỉnh dậy rồi?"
Lão gia không ở, quản gia chạy tới, vội vàng gọi bác sĩ riêng tới, cùng nhau đưa người đến bệnh viện kiểm tra.
Cứ như vậy, Quý Úc Trình vẫn chỉ có thể cử động được ngón tay và ngón chân bị buộc phải ở lại bệnh viện qua đêm, trải qua các loại kiểm tra khác nhau.
"......"
Sớm biết vậy đã không định dùng ngón tay kéo chiếc chăn đang bị mình làm cho co lại.
........
Khi Ninh Tuy đến bệnh viện, quản gia đang mặt ủ mày chau đứng bên ngoài hành lang phòng khám.
Ninh Tuy đi tới, khẩn trương hỏi: "Quý Úc Trình thế nào rồi?"
Quản gia nói: "Để ngài chạy đến đây một chuyến rồi, có lẽ là do dì Chu nhìn nhầm, tối qua đã làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói thể chết của đại thiếu gia đã khá hơn rồi nhưng vẫn không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại...."
Nói xong, quản gia lại bổ sung: "Đúng rồi, tối qua lão gia vừa mới bay ra nước ngoài, vẫn không biết chuyện này, đừng nói cho ông ấy biết, có hy vọng lại bị dập tắt, tôi sợ thân thể lão gia sẽ chịu không nổi."
Ninh Tuy gật đầu: "Tôi vào xem Úc Trình."
Ninh Tuy bước vào, người thực vật trên giường bệnh vẫn giống như lúc cậu rời đi, mặt mày lãnh đạm đẹp đẽ, sắc mặt có chút tái nhợt, nằm ở đó ngoại trừ lồ ng ngực nhấp nhô lên xuống đều đặn, không có bất cứ hơi thở người sống, từ đầu đến chân đều có thể thao túng như búp bê.
Ninh Tuy buông túi sách xuống, ngồi xuống bên giường nắm lấy tay Quý Úc Trình, cẩn thận vuốt v e bàn tay mảnh khảnh, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn....!May mắn không tỉnh, vạn nhất chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại nhất định sẽ ly hôn với mình.
Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy có chút áy náy vì suy nghĩ của chính mình, lão gia tử và quản gia đối với cậu rất tốt, sao bản thân có thể chúc cháu trai ông không tỉnh lại được.
Hai tháng sống chung với lão công thực vật, Ninh Tuy đã nảy sinh một số tình cảm với hắn, với Quý gia, với ông Quý.
Suy nghĩ tự nhiên cũng phát sinh một số thay đổi.
Bỏ đi, vẫn tùy ông trời đi.
Nếu Quý đại thiếu gia tỉnh lại, bản thân cũng không cần chờ hắn đuổi, cậu lập tức thu dọn hành lý rời đi.
Nếu không tỉnh, mình liền cố gắng ở lại bên cạnh hắn.
"Còn về việc có thể ở lại bên cạnh hắn bao lâu........!có thể được bao lâu thì được bấy lâu đi." Ninh Tuy thở dài.
Thứ tiền bạc này, có thể kiếm được bao nhiêu cũng không phải do cậu quyết định.
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy ngồi lên giường, nhẹ nhàng ôm lão ông thực vật nhà mình, để nửa người trên của hắn ở trong lòng mình, tiến hành xoa bóp cho hắn vốn dĩ là công việc của hộ công.
Bắt đầu mát xa từ thái dương trước.
Quý Úc Trình cảm giác vợ nhỏ vừa về liền quyến luyến không rời nắm chặt tay mình, lực đạo ấm áp nhéo từng ngón tay mình, sau đó lại gắt gao ôm mình vào trong lòng, xoa ấn thái dương.......
Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, mới hai mươi chín tiếng ba mươi tám phút mười bốn giây không gặp nhau, tình cảm em ấy đối với mình hình như càng mãnh liệt hơn một chút.
Quý đại thiếu gia vừa xấu hổ vừa mẫn cảm được Ninh Tuy ôm trong lòng.
Nhưng, sau đó lại nghe thấy Ninh Tuy dùng giọng điệu rầu rĩ nói ra một câu.
".........."
Vợ nhỏ lại bắt đầu bát an rồi?
Lại bắt đầu sợ mình tỉnh lại sẽ bỏ rơi em ấy?
Quý Úc Trình có chút ngọt ngào, nhưng cũng có chút lo lắng trạng thái tâm lý của vợ nhỏ.
Hắn thật sự muốn Ninh Tuy an tâm càng sớm càng tốt, để Ninh Tuy biết ngay cả khi mình tỉnh lại cũng sẽ không đưa cậu cho bất cứ ai.
Nhưng thanh pin chỉ có 16%, cả người hắn chỉ có ngón tay và ngón chân có thể cử động được.
Thậm chí cả hai mươi ngón đều không thể cử động toàn bộ.
Quý đại