Đồng đội lại nhìn ra phía sau lần nữa, bóng dáng Quý Chi Lâm đã biến mất rồi.
Quý Chi Lâm vô tri vô giác quay về ký túc xá của mình, ngả người năm trên giường.
Một lúc sau cửa phòng ký túc mở ra, mấy người bạn cùng phòng của hắn đi chơi bóng rổ mang một thân mồ hôi nhễ nhại trở về, thấy Quý thiếu gia ban ngày không đi học cư nhiên lại nằm trên giường ngủ, đùa giỡn nói: "Này, Quý nhị thiệu, trưa nay có người nhìn thấy cậu uống cà phê với Ninh Viễn Minh, bao năm khổ luyện rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi?"
Quý Chi Lâm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Bạn cùng phòng: "......."
Đây là làm sao vậy? Trước kia không phải mỗi ngày đều ở ký túc xá nói chỉ muốn lợi dụng Ninh Tuy để Ninh Viễn Minh ghen sao?
Mục tiêu đạt được rồi, bộ dáng ngược lại càng trông sống dở chết dở hơn?
Ninh Tuy không biết Quý Chi Lâm đến rồi lại đi.
Sau khi cậu tra thông tin của Quý Úc Trình xong, hài lòng thoả dạ nhìn số tiền ít ỏi của mình lại tăng lên một chút rồi.
Tuy nhiên nếu đã nhận được tiền từ trên người Quý Úc Trình, cậu cũng nên làm đúng nghĩa vụ của một người vợ.
Ninh Tuy định đi mua vài cuốn sách để ghi lại sở thích của Quý Úc Trình, sau đó đọc nó trước giường bệnh của Quý Úc Trình, Nghe nói làm như vậy sẽ giúp người thực vật phục hồi nhanh hơn.
Chiếc xe này là mẹ Ninh cho người đến cửa hàng 4S yêu cầu đặt trước.
Vì phối hợp với ngày lành tháng tốt đã được tính bởi pháp sư mà Quý gia mời hồ, hôn lễ cũng được tiến hành vội vàng, thậm chí mẹ Ninh còn không có thời gian để chuẩn bị của hồi môn trước cho Ninh Tuy.
Tất nhiên, lúc đó tâm trí bà cũng không đặt ở trên vấn đề này, bà lo lắng Ninh Tuy không đáp ứng, trong đầu chỉ toàn nghĩ làm sao để thuyết phục Ninh Tuy.
Hiện tại chuyện gả thay này đã được dứt khoát, bà mới nhớ tới đến lúc phải đền bù cho Ninh Tuy.
Chiếc xe đỗ trong sân, thân xe màu trắng trơn bóng, cực kỳ xinh đẹp.
Tài xế đang bảo dương cho chiếc xe mới, khi nào xong sẽ đưa đến cho Ninh Tuy.
Cuối tuần không có tiết, hai người bạn đi theo Ninh Viễn Minh đến Ninh gia chơi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe mới trong sân.
"Tôi thao! A Minh! Nhà cậu lại mua xe mới?" Hai mắt Từ Thiên Tinh hiện lên sự ghen tỵ.
Đây hình như là mẫu cao cấp mới ra mắt, giá cũng phải lên đến hơn ba trăm vạn tệ, tuần trước đến Ninh gia còn chưa có, tuần này chiếc xe này lại xuất hiện ở trong sân Ninh gia.
"Xe này chói muốn chết, tôi cảm thấy cả đời này mình không dám lái chiếc xe này đi." Một người bạn khác là Dương Nghiêm Hoài hai mắt phát sáng.
Ninh Viễn Minh cũng có chút khó hiểu, hỏi: "Anh tôi mua nó?"
Tài xế ngẩng đầu: "Phu nhân muốn đưa nó cho Ninh Tuy."
"......"
Hai người càng thêm kinh ngạc: "Mẹ cậu tặng xe đắt tiền như vậy cho họ hàng nghèo kia sao?!"
Chẳng lẽ là bởi vì Ninh Tuy gả vào Quý gia?
Mặc dù biết Ninh gia có tiền, nhưng tiêu tiền như đang vẩy nước vậy đó! Một chiếc xe ngầu như vật thật sự tiện nghi cho Ninh Tuy rồi!
Nghe ba chữ "họ hàng nghèo" kia, tài xế ngẩng đầu nhìn Ninh Viễn Minh.
Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe, ngón tay dùng sức cuộn tròn.
Tuy vốn tiếng Ninh gia không nhiều như bạn bè y tưởng tượng, chỉ có thể giữ thể diện ở ngoài mặt, nhưng chỉ có chính y biết được, Ninh gia ở trong vòng chính là ở mức đáy, càng đừng so sánh với Quý gia có lịch sự bao năm.
Mẹ nói đưa chiếc xe mấy trăm vạn cho Ninh Tuy liền thật sự đưa cho Ninh Tuy....
"Có thể cho tôi mượn đi một ngày không? Vừa vặn mình vừa lấy được bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè."
So với Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh, Dương Nghiêm Hoài chỉ có thể coi là sinh viên đại học bình thường, hắn không nhịn được đi qua vươn tay sờ đèn xe: "Nếu bạn gái biết tôi lái chiếc xe này, còn muốn chia tay với tôi không??"
Ninh Viễn Minh nhìn tay hắn, cau mày vừa định từ chối.
Dương Nghiêm Hoài mong đợi hỏi: "Xe của nhà cậu thì cậu có thể tự làm chủ đúng không? A Minh."
"......" Lời Ninh Viễn Minh định nói sắp đến miệng lại bị nuốt trở lại.
Đúng vậy, xe được tặng cho một họ hàng thôi mà, y thân là tiểu thiếu gia Ninh gia còn không thể tùy tiện quyết định, lời này nói ra bên ngoài người khác sẽ dùng ánh mắt gì nhìn y?
Hơn nữa lại không phải tặng xe cho Dương Nghiêm Hoài, chỉ cho hắn mượn một ngày thôi.
"Muốn lái thì lái đi." Ninh Viễn Minh đút tay vào túi quần, giọng điệu không chút để ý mà nói.
Y xoay người, tầm mắt dừng trên người tài xế, nói: "Lão Vương, đưa chìa khóa cho bạn tôi đi."
Tài xế do dự trước tầm mắt Ninh Viễn Minh.
Phu nhân cưng chiều Ninh Viễn Minh như vậy, chắc sẽ không tức giận đâu.
Dương Nghiêm Hoài được như ý nguyện nhận lấy chìa khóa, hưng phấn mở cửa xe, ngoắc ngoắc ngón tay với Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh: "Mau lên, để tôi mang các cậu đi hóng gió."
Cuối tuần Ninh Tuy ở lại Quý gia, Quý lão gia nhìn thấy cậu lấy mấy quyển sách đinh đọc trước giường Quý Úc Trình, liền ngăn cậu lại: "Ninh Tuy, cậu lấy sách gì vậy?"
Sở thích Quý Úc Trình không thể nào sai được, Ninh Tuy thầm nghĩ, cho nên cậu mua mấy quyển sách sau khi làm xong bài tập được giao.
Cậu ngoan ngoãn dừng lại đưa chúng cho lão gia tử xem: "Có lịch sử, địa lý..."
Lão gia tử lật từng trang, đưa sách trả cho Ninh Tuy, nói: "Đừng đọc mấy cái này, tìm mấy truyện đồng thoại đọc đi."
"A?" Ninh Tuy suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai mình có vất đề: "Đồng, đồng thoại?"
Quý lão gia tử nói: "Úc Trình đã thích từ khi còn nhỏ, đọc Mỹ Nhân Ngư, công chúa Tóc Mây, truyện gì mà hoàng tử dùng nụ hôn đánh thức công chúa đấy..."
Vừa nói ánh mắt lão gia tử có chút thương xót, hiển nhiên là đang nhớ đến một ít chuyện đã qua với cháu trai.
Ninh Tuy: "........" Còn công chúa Tóc Mây nữa? Quý đại thiếu gia nhà ngài hiện tại đã hai mươi năm tuổi, không phải năm tuổi!
Quý lão gia tử: "Có vấn đề gì không?"
Ninh Tuy nào dám nói có, vội nói: "Ồ, vâng ạ."
Trước giờ Ninh Tuy không nghĩ tới sẽ còn phải mua mấy quyển truyện đồng thoại, cậu chỉ có thể dùng điện thoại lên mạng tìm hai bản, tìm tới tìm lui cũng không có gì khó khăn.
Cậu ngồi xuống cạnh giường, liếc nhìn quý đại thiếu gia bất động nằm trên giường.
Bác sĩ vừa tới kiểm tra, bị dày vò một lúc, sắc mặt Quý Úc Trình hơi tái nhợt, mái tóc đen hôm qua được cậu và hộ sĩ cùng nhau gội, đang mềm mại rũ trên vầng trán thanh tú.
Ngoại trừ việc trên giường không có cành cây hoa lá nào...
Ninh Tuy: "Này, nhưng thật ra rất giống người đẹp ngủ trong rừng nha?"
Thuận tay mở cuốn truyện người đẹp ngủ trong rừng ra.
Quý Úc Trình ngủ trên giường: "........"
Trong lúc đọc Ninh Tuy nhìn thấy chăn của Quý Úc Trình không được nhét cẩn thận, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc rơi ra bên ngoài.
Ninh Tuy nhịn không được vươn tay hướng vào chăn.
Làm một người thực vật, sau khi nằm lâu sẽ rất mẫn cảm đối với bầu không khí xung quanh, Quý Úc Trình cơ hồ có thể cảm nhận được Ninh Tuy vươn tay về phía mình.
Quý Úc Trình vốn tưởng rằng cậu muốn kéo chăn lại cho hắn, nhưng kết quả cậu lại "sột soạt" một cái hơi nhấc chăn của mình lên một chút, vui vẻ năm lấy tay hắn, vừa sờ mó tay hắn vừa đọc truyện.
Quý Úc Trình: "........"
Gân xanh trên trán Quý Úc Trình giật giật, mấy ngày nay mặc dù hắn đã quen với việc bị vợ nhỏ chạm vào mình, nhưng dù vậy, cảm tượng lúc này cũng rất cổ quái, không khác gì hôn quân ở cổ đại vừa phê tấu chương vừa sờ mỹ nhân, nếu như có người không cẩn thận bước vào cửa sẽ lập tức kêu lên một tiếng bi3n thái không chừng.
Rõ ràng đang đọc truyện đồng thoại để chữa bệnh, nhưng hành động của Ninh Tuy đã biến nó thành một câu chuyện đồng thoại đen/tối.
Điệu bộ này của vợ nhỏ sờ mó tay hắn liên tục, tựa như hận không thể chạm vào tận cùng da thịt hắn, muốn ăn sạch hắn luôn vậy.
Nếu như không biết Ninh Tuy đã từng là người yêu của em trai, Quý Úc Trình thật sự cho rằng cậu đang có ý nghĩ muốn quyến rũ mình.
Nhưng không thể không nói, giọng Ninh Tuy rất hay, câu chữ tròn trịa mang theo hương vị trong trẻo, mềm mại mà sâu lắng, khiến người ta nhớ đến bãi cỏ, cối xay gió và chú cún nhỏ lông vàng dưới ánh mặt trời.
Giống như đang xoa bóp linh hồn của Quý Úc Trình, tuy nhiên khiến hắn vô tri vô thức sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Sau khi biến thành người thực vật, Quý úc Trình luôn chịu đựng cơn đau nhói ở đầu, linh hồn kiệt sức nằm trong cơ thể, nhưng lúc này cư nhiên được xoa dịu một chút.
Bất quá, ngay khi Quý Úc Trình định buông lỏng một chút, điện thoại của Ninh Tuy đột nhiên vang lên.
"........."
Tâm tình Quý đại thiếu gia đột ngột mây đen dày đặc.
Người gọi điện tới, cậu chết chắc rồi, cậu thật sự chết chắc rồi.
Nghe điện thoại xong, dường như Ninh Tuy có việc gì đó, buông tay Quý Úc Trình giúp hắn nhét lại vào trong chăn, cầm điện thoại xoay người ra ngoài.
Bên này, Tào Nặc người đã gọi điện cho Ninh Tuy đột nhiên cảm nhận được một luồng tức giận mạnh mẽ, hắn hắn hơi một cái thật lớn, thiếu chút nữa làm mình bị sặc bay luôn.
"Ai mắng tôi........."
Ninh Tuy vội vàng chạy đến trường: "Làm sao vậy?"
Thời điểm vừa mới bắt đầu vào năm học vốn dĩ ký túc xá có bốn người, nhưng một trong số họ không biết nghe ngóng được tin đồn từ đâu nói Ninh Tuy đeo bám Ninh gia, lập tức khinh thường Ninh Tuy đến cực điểm, nói thế nào cũng muốn tìm quản lý đổi phòng.
Khi đó Ninh Tuy vẫn rất nghèo, là hai người bạn cùng phòng Tào Nặc và Phương Đại Thành luôn bên cạnh giúp đỡ cậu, cho dù sau này xảy ra chuyện gì với Ninh gia, bọn họ vẫn đối xử với cậu như trước.
Biết cậu giàu nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng gì đó trên người cậu.
Cho nên gọi điện vào lúc này khẳng định đã có chuyện gì đó.
Mấy ngày trước còn quét dọn phòng ký túc xá bừa bộn, giờ Phương Đại Thành say như bùn nằm trên sàn nhà, trên mặt còn có hai hàng nước mắt.
Tào Nặc bị hắn nôn lên người, bịt mũi nói: "Cậu ta uống nhiều rồi."
"Sao đột nhiên lại uống rượu?"
Tào Nặc ấp úng, dưới sự chất vấn của Ninh Tuy mới nói ra sự thật.
Thì ra Phương Đại Thành theo đuổi một nữ thần bên khoa tiếng Anh được ba năm, bất kể mưa gió đều chăm chỉ mua bữa sáng cho cô, thậm chí còn đưa cô về quê trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Phải mất thời gian ba năm, khó khăn lắm mới được nữ thần đồng ý ở bên.
Nhưng hôm nay Dương Nghiêm Hoài ở bộ phận quản lý ký túc xá lái xe đến trước mặt nữ thần, còn tặng một bó hoa cho cô, nữ thần liền cùng Phương Đại Thành chi tay.
Tào Nặc lúc đầu không có muốn nói cho Ninh Tuy, bởi vì chuyện này cũng có liên quan đến Ninh Tuy.
Ở S đại có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng vì sao Dương Nghiêm Hoài lại cạnh tranh cùng một người với Phương Đại Thành? Còn không phải bởi vì bọn họ là người cùng một nhóm với Ninh Tuy, muốn bắt nạt ngời bên cạnh Ninh Tuy hay sao.
Nhưng nhìn xuống Phương Đại Thành đã uống say bí tỉ, trong ký túc xá chỉ có ba người, một mình hắn không thể lo được hết cho cậu ta.
"Em không nhìn thấy tư thế buổi chiều của Dương Nghiêm Hoài đâu, không biết sao anh ta lại lái xe đến dưới thư viện, đón nữ thần của Phương Đại Thành đi ăn cơm tối, đám người vây xem càng khiến tên nhóc đó vui sướng muốn chết."
Tào Nặc oán trách nói: "Nhưng không thể không nói, xe đó của cậu ta hình như là đặt làm riêng, anh nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Cũng không thể trách nữ thần của Phương Đại Thành........"
Phương Đại Thành vẫn còn mấy phần tỉnh táo, nghe lời này của Tào Nặc, lập tức "oa" lên khóc: "Sao cậu lại nói giúp người khác vậy chứ?"
"Cậu vẫn chưa say ngất à?" Tào Nặc sửng sốt, vội vàng xin lỗi.
Chỉ định?
Ninh Tuy hỏi: "Xe gì?"
Tào Nặc cũng là người yêu xe, cho nên còn chụp lại một bức ảnh, đưa cho Ninh Tuy: "Đây."
Ninh Tuy nhìn biển số xe, đây không phải là chiếc xe mà mẹ Ninh đã gửi qua WeChat cho cậu xem vào hai ngày trước nói là làm của hồi môn cho cậu hay sao?
Mặc dù lúc đó Ninh Tuy không trả lời nhưng trong điện thoại vẫn còn tin nhất.
Ninh Tuy: ".........."
Được rồi.
Cho nên kỳ thật chỉ nói cho có thế thôi, quay đầu liền đưa lại cho Ninh Viễn Minh phải không?
Loại chuyện này đã xảy ra vô số lần trong ba năm này, thậm chí còn quá đáng hơn chuyện này rất nhiều.
Ví dụ như gọi cậu về ăn tối, nhưng khi cậu về nhà, nhưng lại quên mang bát đũa của cậu lên.
Lại thí dụ như khi còn là một đứa trẻ nghèo bước ra từ trại trẻ mồ hôi, ở trước mặt nói thích món quà sinh nhật cậu tặng, xoay người liền đưa chiếc khăn mà cậu đã mua bằng số tiền đi làm thêm cho người làm.
Trải qua ba năm, nội tâm Ninh Tuy đã không còn chút dao động nào nữa.
Cậu suy nghĩ, mở WeChat lên trả lời mẹ Ninh của Ninh Viễn Minh một cách lễ phép: Cảm ơn, nhưng tôi không cần.
Bên này mẹ Ninh đang làm đẹp, đột nhiên nhận được tin nhắn trả lời của Ninh Tuy, còn kinh ngạc một phen, kết quả vừa mở lên lại nhận được câu nói cực kỳ lạnh lùng, làm bà không khỏi sửng sờ.
Chuyện này là sao....?
Ninh Tuy vì phòng ngừa điện giật, tìm một cái túi nhựa, giúp Tào Nặc nâng Phương Đại Thành lên.
Phương Đại Thành nhìn hành vi sạch sẽ của Ninh Tuy, càng khóc to hơn.
"Dương Nghiêm Hoài làm náo loạn một trận, e rằng để lại cái bóng trong lòng Đại Thành." Tào Nặc thở dài, nói: "Ninh Tuy, em có thể mượn một chiếc tương tự như vậy không?"
"Được thì có được....." Ninh Tuy vốn muốn nói đám người Từ Thiên Tinh toàn những kẻ tham lam, thích gây sự vô cớ, càng so đo với bọn họ, bọn họ càng hăng hái, nhưng........!nhìn thấy Phương Đại Thành lớn như vậy còn khóc như đứa trẻ ba tuổi, lời nói đến miệng vẫn không thể nói ra được.
"Em đi kiếm cho các anh một cái." Ninh Tuy nói.
Sau khi kiếm được tiền, Ninh Tuy tự mình mua một căn nhà ở khu vực ven sông sầm uất, nhưng đó là dùng để đầu tư, cậu không thường xuyên ở đó.
Trước đây khi không ở ký túc xá cậu sẽ ở lại nhà của Lâm Mãn, cậu sợ hắn ở một mình sẽ lạnh lẽo cô độc.
Về phần xe, cậu không mua, nó hoàn toàn là thứ đó hao phí, cậu là sinh viên đại học không cần dùng thứ đi lại, mua để diễn xuất cũng rất lãng phí.
Nhưng Lâm Mãn có.
Lâm Mãn là một tay chơi xe sang chân thực, hơn một nửa số tiền kiếm được trong mấy năm nay đều được chi cho xe hơi.
Ninh Tuy gọi điện xong, không lâu sau Lâm Mãn bảo trợ lý đưa xe đến trước cổng trường học.
Đợi Phương Đại Thành tỉnh rượu, Ninh Tuy dẫn bọn họ tới đó.
Ban đầu còn