Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Nếu bồ đọc được hoà thượng công, mình rcm Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu.
Dung Dữ lẳng lặng nhìn y: "Anh còn gì muốn nói không?"
Đợi đến tận một phút.
Phó Thiển Tri mấp máy môi, nói tiếp lời lúc nãy bị chen ngang: "Chờ tôi tra ra được người hãm hại cậu, cậu lại đi gặp bạn trai..."
Dung Dữ cười: "Tôi đã gặp rồi, tôi còn đang nhìn hắn đây."
Phó Thiển Tri im bặt.
Dung Dữ nhìn y mấy giây, nụ cười bên môi nhạt dần, xoay người bỏ đi.
Ngốc muốn chết.
Dung Dữ hắn thông minh tuyệt đỉnh, sao lại mãi thích một tên ngu ngốc như thế chứ.
Phó Thiển Tri nhìn bóng lưng thanh niên rời đi, theo phản xạ muốn kéo người lại. Rõ ràng y đã chuẩn bị tâm lý buông tay, nhưng giờ phút này trong lòng lại trào lên nỗi khủng hoảng, thật giống như thanh niên mà bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không còn liên quan gì đến y nữa.
Trước kia đã cố xây dựng vẻ rộng lượng trong lòng, nhưng bây giờ khi Dung Dữ thật sự đi khỏi phòng y, bước ra khỏi thế giới của y, Phó Thiển Tri đột nhiên thấy hoảng sợ, đó hoàn toàn là chuyện không thể nào chịu được.
Dung Dữ đi đến cửa, chuẩn bị vặn tay cầm để mở cửa thì người đàn ông đã chạy đến vươn tay giữ lại.
Hắn bị Phó Thiển Tri đè trêи ván cửa, đôi mắt người đàn ông như đầm nước sâu nhìn hắn chằm chằm, giọng căng thẳng: "Lời vừa nãy của cậu có ý gì?"
Cái gì mà đã gặp hắn, đang nhìn hắn?
Người thanh niên vừa mới nhìn... Chỉ có y.
Đây có nghĩa coi y là bạn trai?
Nội tâm dù biết hy vọng mong manh, nhưng vẫn không thể kiềm được chút mong chờ này.
Thật sự tự mình đa tình.
Phó Thiển Tri không phải người thích tự rước lấy nhục. Từ trước đến giờ y luôn tỉnh táo kiềm chế, lạnh nhạt lý trí, sẽ không thay đổi một kết quả đã định trước. Có rất nhiều thứ y dễ dàng có được, duy chỉ có tình cảm là cầu không được. Hèn mọn bày tỏ với người đã có bạn trai, sau đó nhận lời từ chối trong dự đoán, vậy ngay từ đầu y sẽ không thổ lộ. Thứ gọi là nhiệt tình theo đuổi như thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa bao giờ xảy ra với Phó Thiển Tri.
Y trời sinh đã vô cùng lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, không quá muốn thứ gì, càng không cố chấp với chuyện gì.
Duy chỉ có lần này, y muốn tranh thủ.
Lần đầu tiên y có khát khao mãnh liệt như thế với một người.
Cổ tay Dung Dữ bị Phó Thiển Tri đè lên ván cửa, người đàn ông cao hơn hắn nửa đầu làm hắn phải ngước lên nhìn y.
Nhưng khí thế của hắn không bị chèn ép, trái lại khá nhàn nhã điềm tĩnh, nắm lấy quyền chủ động.
"Thật muốn cho những tội phạm sợ ngài Trưởng ngục biết rằng, ngài là quỷ nhát gan."
Còn chưa nói xong, Phó Thiển Tri đã cúi đầu hôn hắn.
Hàng mi Dung Dữ run lên, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi. Lần trước là trong phòng trừng phạt, Dung Dữ ngồi trêи đùi hôn y, lần này lại do Phó Thiển Tri chủ động.
Mới đầu đầu lưỡi còn hơi dè dặt dò xét, sau nhận ra thanh niên không kháng cự, thậm chí còn thả lỏng nhắm mắt ngửa đầu, liền trở nên hung ác bá đạo. Suồng sã cạy hàm răng chen vào cướp đoạt, ʍút̼ lấy nước bọt ngọt ngào.
Mười ngón tay nắm thật chặt đè lên ván cửa, từ góc độ của vòng Huyết Ngọc có thể nhìn rõ ràng một màn này.
Cũng lâu rồi, đã năm phút rồi đó, sao còn chưa xong nữa?
Vòng Huyết Ngọc cảm thấy mắt nó mù cmnr.
Vì từ cổ trở lên, tạm thời nó vẫn không bị mosac.
Có điều nhìn thế này, vòng Huyết Ngọc cũng đã chuẩn bị tâm lý vào phòng tối.
Hai người hôn đến khó rời, đến khi Dung Dữ không thở được nữa quay đầu đi, thở hổn hển nói: "Anh một vừa hai phải."
Thể chất này của hắn không khỏe bằng Phó Thiển Tri, hơi không dài bằng người ta.
Phó Thiển tri vuốt ve môi Dung Dữ bị y hôn đến bỏ bừng ướt át, khàn giọng nói: "Không ngừng được, là em làm tôi mất khống chế."
"Bây giờ quỷ nhát gan muốn làm một số chuyện mạo phạm em."
...
Từ cửa hôn đến ghế salon, quần áo bị Phó Thiển Tri cởi ném qua một bên, y thuận tay lấy tuýp bôi trơn trong ngăn kéo ra.
Dung Dữ: "Sao phòng làm việc của anh lại có thứ này?"
"Thuộc hạ chuẩn bị."
Dù sao đám cai ngục đó luôn cho rằng hai người hay play phòng làm việc, tất nhiên hiểu ý chuẩn bị sẵn, ai mà nghĩ rằng hai người họ plato* lâu như vậy. (Tình yêu thuần khiết không ȶìиɦ ɖu͙ƈ)
"Anh có đám thuộc hạ tốt đấy."
"Chút nữa khen thưởng bọn họ."
...
Lúc chuẩn bị đi vào chủ đề chính, Phó Thiển Tri đột ngột dừng lại, bế Dung Dữ lên dùng áo khoác của mình che lại cơ thể hắn.
"... Đừng nói anh định một vừa hai phải lúc này nha?" Trong mắt Dung Dữ viết 'Anh mà dám gật đầu tôi làm thịt anh.'
"Không đâu em." Phó Thiển Tri vỗ về nói, "Tôi nhớ lần trước em nói phòng làm việc không thoải mái, lần đầu hẳn nên ở trêи giường mềm mại dễ chịu."
Vậy nên đến phòng ngủ.
...Dù có thể không phải lần đầu tiên.
...
Vòng Huyết Ngọc bị nhốt trong phòng tối tới 5 tiếng mới được thả ra.
Lúc đi ra nhìn thấy Đại ma vương rúc trong chăn ngủ, trêи vai trêи cổ trải đầy vết yêu, đuôi mắt hồng hồng, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Vòng Huyết Ngọc lập tức thấy mãn nguyện --- Đại ma vương có phách lối đến đâu, còn không phải bị Chủ thần đại nhân của chúng tôi dạy dỗ đến ngoan ngoãn nghe lời à!
Sau đó nó trông thấy vết máu và dấu răng trêи lưng Phó Thiển Tri, kinh khủng như mới quần một trận.
Vòng Huyết Ngọc:...
Hình như kẻ tám lạng người nửa cân.
Phó Thiển Tri ngồi ở mép giường muốn châm điếu thuốc.
Móc bật lửa mới ra nhớ thanh niên trêи giường không thích mùi khói thuốc, lại yên lặng cất vào.
Nghiện thuốc lá nên luôn muốn ngậm thứ gì đó, đường đường là Trưởng ngục không thể ngậm kẹo ʍút̼. Trong miệng không có gì để cắn, y mới dứt khoát cúi người hôn Dung Dữ đang say ngủ, trong thoáng chốc chút trống rỗng ấy như được lấp đầy.
Thanh niên còn làm y nghiện hơn cả thuốc.
Phó Thiển Tri chăm chú ngắm gương mặt đang say ngủ của Dung Dữ. Sau trận nhiệt tình âu yếm, đầu óc y đã tỉnh táo lại. Bọn họ đã nói rõ ràng, thanh niên không cần phải vì vật chất, điều tra hung thủ, trốn khỏi tù mà lấy lòng y.
Dù người này không bỏ ra gì cả, y cũng sẽ vì hắn mà giải quyết tất cả.
Nhưng bọn họ lên giường, là sau khi y đã không còn giá trị lợi dụng với thanh niên.
Phó Thiển Tri có thể cảm giác được, người này không hề kháng cự, thậm chí... còn rất thân thiết với y.
Lúc hắn lên giường với người tên Phong Hành đó cũng nhiệt tình nũng nịu và chủ động như vậy ư?
Chút ghen tị u ám lại không nhịn được âm thầm dâng lên.
Dù sao đi nữa, hắn bây giờ là của y.
Y sẽ không bao giờ buông tay.
Dung Dữ bỗng khẽ nỉ non.
Phó Thiển Tri vội sáp lại nghe.
Y nghe thấy thanh niên nhỏ giọng gọi: "Mặt Trời..."
Một tiếng rồi lại một tiếng, nom rất bất an.
Mặt trời? Phó Thiển Tri nhíu mày.
Là nhớ nhà ư?
Hành tinh lưu đày quá xa xôi, thời gian chiếu sáng mỗi ngày chỉ có một tiếng, cả ngày chỉ có gió lạnh cùng phế tích hoang vu không thích hợp cho người ở.
Nếu muốn thấy mặt trời, vậy y sẽ dẫn thanh niên đến tinh cầu khác. Ở thủ đô Lam Tinh phồn hoa, quê của y, một ngày có thể trông thấy mặt trời mười hai