Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Thế giới sau sẽ biết tại sao nhiệm vụ cứu rỗi nhân vật chính của Dung Dữ lại đơn giản như vậy =)))))
Dung Dữ lại kể chuyển gặp được Quý Vũ ở của hàng trang sức, sợ rằng sau khi Quý Vũ thấy hắn sẽ còn có hành động khác. Thủ lĩnh phu nhân rất sợ Dung Dữ bị hại, nói Phó Thiển Tri và Dung Dữ cứ đợi ở phòng khách, nhà họ Quý tuyệt đối an toàn.
Phó Thiển Tri đồng ý. Vì nghĩ phu nhân bây giờ chắc cũng không nỡ xa con trai.
Thủ lĩnh phu nhân để hai người ngồi chơi trong phòng khách. Một phút bà cũng không chờ được, lập tức gọi người đến phòng của Quý Vũ dọn dẹp, lấy cho bà một sợi tóc rơi trêи gối của cậu chủ, sau đó cầm hai mẫu đi xét nghiệm DNA.
Xế chiều hôm đó đã có kết quả, Kỷ Thanh Du có quan hệ máu mủ với bà, mà Quý Vũ ---- cái gã tên Chu Vĩnh Tuyển đó chiếm thân phận con trai bà, cũng không có chút quan hệ gì với bà.
Thủ lĩnh phu nhân giận đến mức cầm bản xét nghiệm xông thẳng vào phòng họp Liên bang, đập lên bàn Thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đang họp với đám nghị viên, thấy phu nhân đột ngột xông vào, ai nấy đều sửng sốt.
Đang trong cuộc họp nghiêm túc thế này, đó giờ phu nhân cũng không phải người không biết nguyên tắc, giờ không biết xảy ra chuyên nghiêm trọng đến mức nào mới làm phu nhân vội vã tìm Thủ lĩnh như vậy...
Thủ lĩnh nhỏ giọng: "Vân Thư, anh đang họp..."
Thủ lĩnh phu nhân: "Xấp báo cáo đó của anh có quan trọng bằng hai bản này không?"
Thủ lĩnh lúc này mới thấy hai bản trêи bàn viết rõ là 'Báo cáo xét nghiệm DNA', ông biến sắc lập tức nói: "Tan họp."
...
Những chuyện Quý Vũ làm đều bị moi ra bằng sạch.
Thủ lĩnh tự mình điều tra kỹ, mới phát hiện nửa năm nay Quý Vũ đã dùng quyền lực nhà họ Quý làm những gì. Trừ vung tiền như rác ra, gã đã từng gửi một số tiền lớn vào tài khoản Y Văn, ra lệnh binh lính bắt Kỷ Thanh Du và Y Văn, còn phái người đuổi giết Phong Hành, định nhổ cỏ tận gốc. Ngoài ra người gửi tin ẩn danh ra lệnh giết Kỷ Thanh Du trong tù cũng là gã.
Rõ ràng Quý Vũ muốn Kỷ Thanh Du chết, mà gã đuổi tận giết tuyệt như thế cũng bởi vì có tật giật mình.
Thủ lĩnh nổi trận lôi đình, lập tức về nhà tìm người tính sổ.
Tối hôm đó, nhà họ Quý.
Quý Vũ ngủ cả buổi chiều mới dậy. Gã chuẩn bị kĩ càng những gì muốn nói, ngồi trong phòng khách đợi Thủ lĩnh về.
Thủ lĩnh vừa mới đến cửa, Quý Vũ còn lộ vẻ mừng rỡ gọi 'Ba', đợi người đến gần trông thấy sắc mặt người đàn ông âm trầm thì sợ sệt co rúm lại.
Hình như tâm trạng Thủ lĩnh không tốt lắm...
Trước kia Quý Vũ là một người dân bình thường ở Tinh tế, luôn có bản năng sợ hãi với người đứng đầu Liên bang. Nhưng mấy ngày nay gã ở nhà họ Quý, Thủ lĩnh vẫn luôn dịu dàng ôn hòa với gã, hiền hậu từ ái, chưa từng nổi giận. Lâu dần gã cũng không còn sợ Thủ lĩnh. Nhưng bây giờ mới nhìn ánh mắt của Thủ lĩnh đã làm Quý Vũ sợ run.
Ông ngoài là cha hiền, còn là người lãnh đạo thống lĩnh Liên bang lật đổ Đế quốc, chỉ hơi thể hiện khí thế thôi thì không phải người như Quý Vũ có thể chịu nổi.
Dũng khí nói chuyện của Quý Vũ lập tức bay mất tiêu, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, vẫn nhắm mắt mở miệng: "Ba, hôm nay có phải ba... gặp chuyện gì phiền lòng không ạ?"
Trong lòng Thủ lĩnh giận không nhịn được. Vợ ông đã nói hết cho ông, bây giờ nhìn vẻ sợ hãi của người đứng trước mặt mình, ông rất không vừa lòng. Ban đầu trông thấy Kỷ Thanh Du ở phi thuyền, ông đã cảm thấy đứa bé đó phong thái bất phàm, ai mà ngờ rằng đó mới là con ông, còn người trong nhà lại là hàng giả.
Đó giờ Quý Vũ đều không phải người thân thiết hiểu ý, bình thường dù Thủ lĩnh có muốn gần gũi thế nào đi nữa, thanh niên cũng không dám nói mấy câu, hôm nay lại chủ động bắt chuyện, nói không có mục đích ai tin.
Nghĩ đến những chuyện vợ nói, hôm nay Quý Vũ đã gặp Thanh Du ở cửa hàng trang sức, không biết đang nghĩ cách gì đối phó Thanh Du, Thủ lĩnh cũng muốn xem xem hàng giả này còn muốn giở trò gì.
"Công việc gặp chút chuyện, hơi tức giận." Thủ lĩnh ngồi xuống ghế salon, diễn đến là tự nhiên, "Sao hôm nay Tiểu Vũ lại xuống đây?"
"Ba, ba uống chén trà bớt giận." Quý Vũ ân cần rót chén trà nóng cho Thủ lĩnh: "Con có chuyện này muốn nói với ba..."
Thủ lĩnh cầm chén trà: "Chuyện gì?"
"Chính là... hôm nay con gặp hai người ở cửa hàng trang sức, một người là anh Phó con trai chú Phó, người còn lại... chính là người muốn kết hôn với anh Phó, Kỷ Thanh Du." Quý Vũ nhỏ nhẹ nói, "Ba, con thấy Kỷ Thanh Du đó không hợp với anh Phó."
Thủ lĩnh tỉnh rụi: "Không phải con không muốn kết hôn với thằng nhóc họ Phó à? Sao giờ quan tâm hôn sự của người ta?"
"Trước kia con sống ở Liệp Mã Tinh mà? Con biết Kỷ Thanh Du, cậu ta là, là một tinh tặc! Còn bị bắt đi trước mặt mọi người, cậu ta nên ở nhà tù Vô Tận mới đúng..." Quý Vũ không chú ý đến ánh mắt Thủ lĩnh ngày càng lạnh, "Ba, nhất định là cậu ta quen được anh Phó ở trong tù, xin anh Phó dẫn cậu ta đi. Cậu ta đang lừa gạt anh Phó, trước khi vào tù cậu ta đã suýt kết hôn với người khác..."
Trong mắt Thủ lĩnh đầy tức giận: "Còn có chuyện này?"
Quý Vũ thấy ông tức giận, vui như mở cờ trong bụng, lại thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy, anh Phó sao lại hồ đồ đến mức bị loại người này gạt chứ? Còn vì cậu ta mà bao che tội phạm. Mà con nói, ba đừng trách anh Phó, đều là do Kỷ Thanh Du xấu xa kia, cậu ta nên ở trong nhà tù Vô Tận đến chết..."
Xoảng!
Chén trà đập mạnh tới, nước trà nóng đều tưới đầy đầu Quý Vũ. Trán gã đau đớn, ngã từ ghế salon xuống đất, gã đưa tay lên sờ mới thấy trán mình đầy máu.
Quý Vũ bối rối, môi run rẩy nói: "Ba, sao ba lại đánh con?"
Sao lại trút giận sang gã?
"Đập thứ hàng giả như cậu chứ sao." Dung Dữ từ trêи lầu đi xuống.
Quý Vũ quay phắt lại trông thấy Phó Thiển Tri, Dung Dữ, Thủ lĩnh phu nhân, Phó tướng quân đều ở đây.
Người nhà hai người tới đông đủ.
Chuyện, chuyện gì xảy ra? Đầu óc gã trống rỗng.
"Sao mày lại ở đây?" Quý Vũ nhìn thấy Dung Dữ liền giống như bị điên, gào thét: "Thứ tinh tặc như mày, cút khỏi nhà tao! Cút khuất mắt tao!"
"Người nên cút là cậu." Phó Thiển Tri chắn trước mặt Dung Dữ, ánh mắt u ám đến mức làm Quý Vũ sợ run.
Dung Dữ: "Đừng chắn đường."
Phó Thiển Tri: "..."
"Cậu tất nhiên không muốn thấy tôi, cậu chột dạ sợ tôi về nhận tổ, sợ thân phận cậu bại lộ."
Dung Dữ xuống lầu đến phòng khách, từ trêи nhìn xuống Quý Vũ, "Cho nên cậu liên hệ Y Văn, lấy được địa chỉ của tôi, để người bắt tôi vào tù. Tôi vào tù rồi cậu vẫn chưa yên tâm, còn phải gửi tin cho người giết chết tôi. Bây giờ tôi sống sót trở về, lại còn nói với ngài Thủ lĩnh --- cũng chính là ba tôi, nói xấu tôi muốn ném tôi vào tù lại, để cậu khỏi lo khỏi nghĩ. Tôi là tinh tặc còn cậu là gì? Thứ trộm cắp trộn thân phận người khác à?"
Vẻ mặt Quý Vũ trắng bệch, giả vờ bình tĩnh: "Mày nói nhăng cuội gì đấy? Mày vào tù vì mày là tinh tặc, liên quan gì tới tao? Tao không quen biết gì mày, chẳng qua tao chỉ không ưa cái loại đã là tội phạm còn muốn sống hạnh phúc..."
"Hay cho một lý do chính đáng." Dung Dữ vỗ tay, "Thế nửa năm trước cậu về Lam Tinh làm Quý thiếu gia, sao biết được chuyện tôi bị bắt trước mặt mọi người ở Liệp Mã Tinh? Cậu thích quan tâm một người xa lạ như vậy à?"
"Tiểu Du, đừng nói nhảm với nó nữa. Chứng cứ có đúng hay không để chú đưa đi thẩm vấn là biết ngay." Phó tướng quân không nhịn được nói.
Chuyện lớn như vậy, trước đó Thủ lĩnh đã bàn bạc với Phó tướng quân. Phó tướng quân không ngờ rằng, con trai đến nhà tù Vô Tận lại tình cờ cứu được đứa con chân chính của bạn thân, còn phát triển đến mức sắp cưới.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng vẫn thực hiện hôn ước năm đó.
Quý Vũ sao còn chưa hiểu, chuyện đã bại lộ, thân phận của gã cũng bị vạch trần. Gã xụi lơ trêи đất, cả người như bị rút hết sức lực.
Phó tướng quân vung tay, hai tên lính lập tức bước đến bắt Quý Vũ. Quý Vũ nghiêng đầu, căm hận trừng Dung Dữ, gào thét: "Sao mày phải trở về cướp thân phận của tao? Tao đang sống tốt như thế, sao mày còn trở về!"
"Tao không phải hàng giả, tao mới là Quý thiếu gia thật! Mẹ, mẹ! Mẹ không còn cần con trai mẹ nữa sao!" Quý Vũ la hét.
Từ nãy đến giờ Thủ lĩnh phu nhân chỉ dịu dàng an ủi Dung Dữ, không thèm liếc nhìn gã một cái.
Không ai quan tâm lời nói dối của gã, bọn họ đều đang bận an ủi dỗ dành Dung Dữ.
- -
"Kết quả thẩm vấn thế nào?"
"Có rồi ạ." Vẻ mặt thủ hạ có chút kì quái, "Nhưng chúng tôi cảm thấy có lẽ tinh thần của gã không chịu được nên điên rồi... Lời khai của gã đều là nói bậy