Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Vương Triều Xác Sống bánh cuốn vl.
*Quan nhân: Tương đương với "phu quân, chồng,...", là xưng hô vợ gọi chồng mình thời cổ đại.
*TG này ở cổ đại nên mình sẽ giữ một vài từ như "phu quân, y phục, thành thân, tân nương,...." hoặc vài từ bản thân mình thấy nó phù hợp.
——-
Tiếng kèn chói tai đâm thủng màn nhĩ, âm thanh dở như ma khóc quỷ gào xuyên qua màng não, thổi nhạc hỉ nhưng nghe thê lương như chạy tang.
Dung Dữ vừa xuyên tới suýt thì bị buổi diễn tấu xô na này tiễn đi.
Hắn ở cung Ma vương ngày nào cũng nghe ti ống trúc huyền*, âm điệu lả lướt, do nhạc sĩ tốt nhất Tam giới diễn tấu, giai điệu lả lướt ấy lượn quanh ba ngày ba đêm, vang bên tai không dứt.
Dám dùng âm thanh hỗn tạp thế này làm bẩn tai hắn, cả ban nhạc này muốn xuống âm phủ báo danh à.
Dung Dữ không phải người có tính kiên nhẫn. Hắn nghe đến phát ớn, thẳng tay đẩy cửa sổ, vén khăn tân nương trêи đầu lên mắng: "Tất cả câm miệng hết cho ta, thổi dở tệ thế mà bản thân không tự biết hả?!"
"..."
Lúc này tiếng nhạc mới hơi ngừng lại.
Nghe tân nương kiều diễm như hoa mở miệng mắng, toàn đội ngũ rước dâu chợt im như thóc.
Dung Dữ quét mắt nhìn, bên ngoài là một con đường núi hoang vu, sương trắng bao trùm khắp nơi. Người nâng kiệu, tấu nhạc, thân hình ai nấy đều mỏng dính như tờ giấy, mặt mày trắng bệch như được khắc ra cùng một khuôn. Thấy hắn lên tiếng, cả đám dùng ánh mắt vô hồn nhìn sang, mặt không cảm xúc, kinh dị đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Kiệu hoa trông rất thú vị, hai bên treo hai cái đèn lồng. Mặt trước treo dải lụa đỏ, nửa đèn lồng có màu đỏ viết một chữ 'Hỉ', mặt sau treo dải lụa đen, nửa đèn lồng còn lại màu trắng viết một chữ 'Điện'. Phía trước là kiệu hoa, đằng sau là quan tài. Đội rước dâu phía trước rải tiền đồng, chờ cỗ kiệu đi qua, trêи đất đều là tiền vàng giấy bạc.
Đỏ trắng xen lẫn nhất thời không biết đang rước dâu hay đưa tang.
Dung Dữ còn tưởng rằng hắn xuyên thẳng vào hiện trường kết hôn, bây giờ nhìn kĩ lại, hóa ra là âm hôn. Với nhãn lực của hắn, vừa nhìn đã biết đội ngũ rước dâu đều là người giấy, người sống chỉ có mỗi mình hắn.
Hắn chẳng quan tâm mình là người giấy hay là người, dù sao cũng không thể để thứ nhạc âm phủ này làm nhục lỗ tai hắn. Dung Dữ nhìn về phía đám người giấy đang nhìn lom lom vào hắn nãy giờ: "Nhìn gì mà nhìn? Không biết thổi nhạc trần gian thì nín, còn thổi nữa bổn vương đốt hết các ngươi."
Nói xong lời ác độc đó mới thả rèm xuống.
Đám người giấy: "..."
Tân nương ngang ngược nhất mà tụi này từng thấy luôn đó!
Người giấy thì cũng là giấy, một mồi lửa thôi đã bị đốt rụi, nên từ trong tiềm thức bọn chúng rất sợ cái chữ 'đốt' này. Dung Dữ đe dọa như thế, quả nhiên cả bọn im thin thít.
Trước mặt hắn là một mảnh đỏ, đầu còn đội khăn tân nương, mặc váy của nữ nhân cổ đại, hai món trang sức cũng là màu đỏ, rất hợp với bộ đồ này. Hắn đã ném nhẫn 'Liệt hỏa' vào trong vòng Huyết Ngọc, hắn sợ mấy thế giới sau mang đồ đi quá nhiều không tiện nên để vòng Huyết Ngọc mở một không gian lưu trữ.
Vòng Huyết Ngọc đã sớm vứt cái gì mà 'Không cung cấp trợ giúp' lên chín tầng mây, trừ chuyện không thể giải phong ấn cho Đại ma vương --- vì lực lượng của Dung Dữ quá mạnh, lỡ như không khống chế được sẽ hủy một thế giới dễ như ăn kẹo, nó không dám mạo hiểm --- còn những chuyện khác thì nó giúp một chút, vì nó cũng chẳng dám từ chối.
Lỡ từ chối, Đại ma vương tính lên đầu Chủ Thần đại nhân thì sao giờ?
Dung Dữ sờ xuống váy: "Lần này nhân vật chính là con gái à?"
Vòng Huyết Ngọc:...Giọng anh mới nói là giọng nam mà?
Dung Dữ: "Ồ, bậc thầy giả nữ."
Vòng Huyết Ngọc: Nguyên chủ không có sở thích đó! Chờ, tôi gửi cốt truyện cho anh.
- -
Thế giới này có số 4444, đứa con số mệnh tên Ôn Ý Sơ.
Bối cảnh là triều Thịnh, có chút hao hao với triều Tống của một thế giới trước kia Dung Dữ từng đi ngang qua. Triều đình lúc bấy giờ trọng văn khinh võ, cho nên cả nước cũng đi theo cái gọi là 'Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao*', dân thường ai cũng muốn vượt qua thi cử để đổi đời, nhảy lên cấp bậc sĩ phu*. (người trí thức có danh tiếng trong xã hội phong kiến)
*Tất cả đều thấp kém, chỉ có học là cao.
Nhưng làn gió xuân đổi mới này cũng không thể thổi khắp ngóc ngách của cả nước, giáo ɖu͙ƈ bắt buộc chín năm ở hiện đại* còn có cá lọt lưới huống chi ở thời cổ đại.
Nơi này gọi là trấn Nhạc Tây, vùng quê nghèo mười dặm* xung quanh đều là đất hoang, vô cùng nghèo khổ lạc hậu. Bách tính mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, đời đời sống nhờ nghề làm ruộng, mà đất còn không phải của bọn họ.
(1 dặm = 1/2 km)
Nếu đàn ông nơi đây đều cũng đi học không đi làm ruộng, bọn họ biết đòi tiền thuê ở đâu? Thế thì sao có một cuộc sống nhàn hạ?
Vì thế đời này qua đời khác đến đời nọ, đám địa chủ đều bóc lột nông dân ở đây. Một phía là địa chủ giàu sang phú quý ăn hàng ở không ức hϊế͙p͙ dân làng, một bên là dân làng ngày ngày cần cù cày cấy sấp mặt mới đổi lại được chút lương thực ít ỏi, còn phải bỏ hơn nửa tiền lương để đóng thuế ruộng, cuộc sống thật sự rất kham khổ. Bọn họ không thể đấu tranh, cũng không dám đấu tranh, đất trong tay đều là nhà của địa chủ, nếu đắc tội địa chủ bị lấy lại ruộng đất thì cả nhà đều sẽ chết đói.
Sau mấy đời bị chèn ép, người nghèo thì nghèo hơn, mà kẻ giàu thì càng phất lên phơi phới.
Viên ngoại (chức quan thời xưa) ở trấn trong nhà ba vợ bốn nàng hầu, vợ nhỏ vợ bé gì cưới liên tục, hễ vừa ý ai mà người ta không chịu thì dùng quyền lực cưỡng ép cướp về. Còn dân thường ngay cả vợ cũng không cưới nổi. Trấn Nhạc Tây quá đỗi nghèo khó, các cô gái trong trấn thà chịu gả ra ngoài, nhảy vào hố lửa còn hơn gả vào mấy nhà này chịu khổ. Đàn ông trưởng thành* ở đây ngày càng nhiều, có vô số người đến già cũng không lấy được vợ.
Người nơi này coi chuyện lấy vợ còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, đó là mục tiêu khi còn sống không đạt được thì chết phải đạt được, nếu không xuống hoàng tuyền không còn mặt mũi nhìn cha mẹ. Có người lúc sống không cưới được vợ, già rồi sợ chết một mình cô đơn lạnh lẽo dưới nấm mồ thì sẽ lấy tiền tích góp cả đời mua một cái xác nữ làm âm hôn, nhờ người dân xung quanh tổ chức hậu sự cho mình, sau khi chết cũng coi như có người bầu bạn. Vậy là còn đỡ, nếu không có tiền mua xác nữ thì thất đức đi đào trộm mộ. Còn có loại người vô cùng đáng giận, dám siết chết một cô nương trong sạch để chôn theo mình.
Bọn họ không để ý cái gì là chuyện thất đức phạm pháp, sắp chết rồi thì pháp với chả luật còn làm gì được nhau? Bọn họ đã sống một cuộc đời tầm thường, đã bị giày vò đến chết lặng rồi, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Đây chính là trấn Nhạc Tây, nơi rừng thiên nước độc ngu muội dốt nát, đáng thương lại đáng buồn.
Ôn Ý Sơ là người duy nhất có học thức trong cái trấn này. Cậu vốn là người trong thành, năm xưa mẹ bệnh qua đời, cha là thư sinh nghèo nhiều lần thi không đỗ, khó khăn lắm mới đậu được thì lại vì quá kϊƈɦ động mà đột tử.
Ôn Ý Sơ trở thành trẻ mồ côi.
May mắn thay, năm đó cậu đã mười sáu tuổi, có thể kiếm sống bằng nghề viết thư pháp và vẽ tranh. Ảnh hưởng từ cha mình, cậu đã đi học từ nhỏ, năm ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã làm thơ, là thần đồng nổi tiếng gần xa, từ nhỏ đã có chí làm quan, dốc lòng cống hiến đền đáp nước nhà.
Trong một lần tình cờ Ôn Ý Sơ đi đến trấn Nhạc Tây, cậu bất ngờ vì giờ vẫn còn nơi ngu muội lạc hậu như thế,